Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 160: PN 1: Đi nhà trẻ có gì mà tốt


Gần ngày khai giảng tháng 9, Hứa Thanh Mộc cân nhắc việc đưa Bạch Mỹ Mỹ đi nhà trẻ. Vì để chọn cho Bạch Mỹ Mỹ một nhà trẻ thích hợp, Hứa Thanh Mộc đã muộn phiền rất nhiều ngày.

Nhưng cái chuyện đưa Bạch Mỹ Mỹ đi nhà trẻ này, Tống Quyết lại chẳng thích lắm, lúc công việc của anh không bận bịu, anh rất thích dành thời gian chơi với Bạch Mỹ Mỹ, vô cùng hưởng thụ thời gian hoà thuận vui vẻ chơi với con.

Ban đêm, Bạch Mỹ Mỹ ở trong phòng Hứa Thanh Mộc chơi xếp gỗ, còn Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc lại bàn bạc với nhau chuyện nhà trẻ.

Tống Quyết vẫn còn hơi luyến tiếc, liền nói: "Nếu em thật sự muốn cho Mỹ Mỹ đi học, chúng ta có thể mời giáo viên tư nhân cho con mà, từ mầm non tới cao trung, muốn tinh anh nhân tài nào anh cũng mời được, bảo đảm dạy Mỹ Mỹ thành tài."

Hứa Thanh Mộc còn nhớ rõ, khi bọn họ còn nhỏ, Nhạc Dã Hạc sẽ đưa bọn họ đi học nhà trẻ, tiểu học, trung học, cho bọn họ đọc sách đàng hoàng, sau đó nếu có người thi đậu đại học thì rời khỏi Lăng Vân Quan. Nếu thích ở lại đây thì ở. Hứa Thanh Mộc biết đây là quá trình trưởng thành bình thường của nhân loại, không muốn Bạch Mỹ Mỹ bỏ lỡ cơ hội này, liền lắc đầu, nói với Tống Quyết: "Anh kỳ ghê á, con nít đi nhà trẻ có học gì đâu, chủ yếu chơi là chính, gặp bạn kết bè chơi với nhau, anh thương con vậy, rồi mốt nó yêu đương chắc anh buồn thúi ruột luôn quá."

Tống Quyết nửa ngày không nói gì, yên lặng chơi xếp gỗ với Bạch Mỹ Mỹ, lại qua hơn nửa ngày mới nói: "Em nói nghe nhẹ nhàng ghê, thật ra em là người tiếc con hơn chớ gì."

Hứa Thanh Mộc chống nạnh nói: "Bậy ba, em mà là phụ huynh khắt khe vậy à?"

Tống Quyết sâu kín nhìn cậu, nói: "Đương nhiên rồi, nếu không thì sao ngày nào em cũng ngủ với Mỹ Mỹ vậy?"

Nói tới đây, Hứa Thanh Mộc sửng sốt một chút, mặt dần dần đỏ.

Chuyện là thế này, trong phòng của Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đều có riêng một cái giường nhỏ cho Bạch Mỹ Mỹ, bé muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.

Trước kia luôn là như vậy, thật ra không có vấn đề gì, nhưng sau đó Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết xác định quan hệ, liền có hơi xấu hổ. Bởi vì Bạch Mỹ Mỹ quá nhỏ, bé không hiểu được tại sao bạn lữ phải ở chung một phòng. Vì thế, khi Bạch Mỹ Mỹ ngủ ở trong phòng Hứa Thanh Mộc, bé sẽ giục Tống Quyết trở về phòng, còn lúc ngủ ở phòng Tống Quyết, bé sẽ giục Hứa Thanh Mộc về phòng.

Bởi vì chuyện này, Tống Quyết đã oán giận rất nhiều lần.

Hiện tại Tống Quyết lại dùng cái loại ánh mắt u oán nhìn Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc liền cảm thấy ngại khi nhìn Tống Quyết, ấp úng nói: "Mỹ Mỹ còn nhỏ mà."

Tống Quyết còn muốn nói thêm, nhưng Bạch Mỹ Mỹ đã ngáp một cái, sau đó quay đầu nói với Tống Quyết: "Ba ba, con muốn ngủ."

Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tống Quyết, ý là muốn gịuc Tống Quyết trở về phòng.

Tống Quyết không nói gì, đem ánh mắt chuyển về phía Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc nhìn anh giống như là chồng thiếu hơi vợ, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Bạch Mỹ Mỹ đứng dậy tiến đến trước mặt Tống Quyết, hôn lên má anh, rồi nói: "Ba ba ngủ ngon."

Tống Quyết nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu kết hợp giữa mình và Hứa Thanh Mộc, buồn bực gì cũng tan hết, vì thế hôn lên mặt Bạch Mỹ Mỹ một cái, rồi lại đứng dậy đi tới hôn trán Hứa Thanh Mộc, nói: "Được rồi, hai người ôm nhau ấm áp mà ngủ nhé, tôi đây cô đơn gối chiếc một mình."

Bạch Mỹ Mỹ cười hì hì nhào vào lòng Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc cũng ôm bé cười, dùng ánh mắt mang theo ý tứ xin lỗi tiễn Tống Quyết ra cửa.

Trước khi đóng lại cửa phòng, Tống Quyết nhìn cảnh tượng bọn họ hoà thuận vui vẻ, liền cười với Hứa Thanh Mộc: "Anh thấy lúc thật sự đưa Mỹ Mỹ đi nhà trẻ rồi, người tiếc con hẳn là em mới đúng."

Hứa Thanh Mộc không cho là đúng, nói: "Em không phải là phụ huynh dính con vậy đâu."

Tống Quyết khẽ cười một tiếng, đóng cửa phòng rời đi.

Ngày hôm sau hai người tiếp tục chọn nhà trẻ cho Bạch Mỹ Mỹ, cuối cùng trước khi khai giảng đã chọn xong một nhà trẻ khá được ở trong khu.

Ngày khai giảng, Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc cùng đưa Bạch Mỹ Mỹ đi học, Bạch Mỹ Mỹ mặc đồng phục của nhà trẻ, lưng đeo cặp sách, rất chờ mong được đến trường.

Mà khi đưa Bạch Mỹ Mỹ đến trước cửa trường rồi, đột nhiên trong lòng Hứa Thanh Mộc nảy lên một trận không nỡ, lo lắng nghĩ, trước đây khi cậu ngủ dậy trễ, sau khi Tống Quyết làm bữa sáng, hai người họ sẽ tới gọi cậu rời giường, mỗi người sẽ hôn một cái lên mặt cậu.

Sau này Bạch Mỹ Mỹ phải đi học, thế lúc cậu ngủ nướng, chẳng phải không còn nụ hôn gọi dậy của Bạch Mỹ Mỹ nữa sao.



Quay đầu nhìn khuôn mặt của Bạch Mỹ Mỹ, cảm xúc không nỡ kỳ lạ kia lại càng mạnh mẽ. Trước đó, Hứa Thanh Mộc chưa hề nghĩ tới sẽ bị Tống Quyết nói trúng, ai dè đâu mới chỉ đưa con tới cổng trường thôi mà cậu đã không đành lòng rồi.

Bạch Mỹ Mỹ không hề phát hiện cảm xúc của người lớn, đứng ở cửa ngoan ngoãn thưa Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đi học, sau đó liền đi theo cô giáo và bạn học vào trường.

Hứa Thanh Mộc đứng ở cửa nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của Bạch Mỹ Mỹ, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy bé nữa, cậu vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Tống Quyết không nhịn được liền cười khẽ, Hứa Thanh Mộc bị tiếng cười này làm cho hoàn hồn, quay đầu phẫn nộ nhìn Tống Quyết.

Tống Quyết cười nói: "Anh nói là em sẽ tiếc mà, nhìn đi."

Hứa Thanh Mộc không cam lòng mạnh miệng nói: "Có cái gì mà tiếc, buổi tối đón con về là được."

Nhưng mắt của Hứa Thanh Mộc vẫn hướng về phía phòng học, Tống Quyết lại cười, nói tiếp: "Nếu em tiếc con thì chúng ta mời giáo viên tư nhân đi."

Thế mà Hứa Thanh Mộc lại khá tâm động với ý kiến này, nghĩ nghĩ, vẫn là cắn răng nhịn xuống, nói: "Không được, giờ con đã là người rồi, vẫn phải đi theo con đường trưởng thành của một đứa bé bình thường."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền quay đầu rời đi.

Cả ngày hôm đó không chơi cùng với Bạch Mỹ Mỹ, Hứa Thanh Mộc vẫn chưa quen được, chờ đến tối, nhà trẻ còn chưa tan lớp, cậu đã vội vàng tới đón con.

Có không ít phụ huynh đứng chờ ở cửa, Tống Quyết nhìn nhìn, cười nói: "Quả nhiên tâm tình của phụ huynh đều giống nhau, đều muốn đón con về sớm một chút."

Hứa Thanh Mộc vẫn mạnh miệng: "Không có."

Tống Quyết nhìn chằm chằm cậu: "Nếu không phải em đứng chặn ở đây không cho ai tới gần làm gì?"

Hứa Thanh Mộc:...

Đang nói chuyện, cô giáo mở cửa ra nói: "Phụ huynh của bé nào tới ạ?"

Hứa Thanh Mộc là người đầu tiên vọt tới cửa, nhấc tay nói: "Tôi!"

Tống Quyết lập tức bật cười, Hứa Thanh Mộc quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó tiến lên trước dắt tay Bạch Mỹ Mỹ, nhanh chóng dẫn con về nhà.

Trở lại Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc càng bám dính lấy Bạch Mỹ Mỹ, Tống Quyết lại xúi giục cậu: "Mình mời tư nhân đi em."

Lần này Hứa Thanh Mộc càng thêm dao động, nhưng cậu vẫn nỗ lực giãy giụa, hỏi ý kiến Bạch Mỹ Mỹ: "Hôm nay con đi học vui không nè?"

"Vui ạ!" Đôi mắt to tròn của Bạch Mỹ Mỹ cong lên, "Con quen được nhiều bạn mới lắm, cô giáo còn dạy con nhiều thứ mới nữa."

Hứa Thanh Mộc chua chát nói: "Vậy mai con có muốn đi nhà trẻ nữa không?"

Bạch Mỹ Mỹ tràn ngập chờ mong mà nói: "Muốn ạ! Con hẹn với bạn rồi, ngày mai đọc chuyện cổ tích cùng nhau ạ."

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn nhau, rồi không nói gì.

Bạch Mỹ Mỹ thích đi nhà trẻ, bọn họ cũng không thể không màng đến nguyện vọng của con cái.

Tống Quyết nhíu mày nói: "Đi nhà trẻ có gì mà tốt."

Hứa Thanh Mộc lại trừng anh, sau đó tiếp tục chua lòm không nói gì, dự định sau này sẽ dành nhiều thời gian để chơi với Bạch Mỹ Mỹ hơn.



Ba người chơi với nhau cho đến khi Bạch Mỹ Mỹ ngáp, lúc này Hứa Thanh Mộc mới dẫn Bạch Mỹ Mỹ đi rửa mặt.

Sau khi Bạch Mỹ Mỹ rửa ráy sạch sẽ, Hứa Thanh Mộc xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của bé, nói: "Được rồi, đêm nay con ngủ với ba đi."

Bạch Mỹ Mỹ lắc lắc đầu, nói: "Không được, sau này con không ngủ với ba nữa đâu."

Hứa Thanh Mộc cho rằng bé muốn cùng ngủ với Tống Quyết, nên lại trừng mắt nhìn Tống Quyết, Tống Quyết buồn cười nói: "Được rồi, vậy ngủ với ba nào."

Ai ngờ Bạch Mỹ Mỹ vẫn lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Không, con muốn ngủ một mình."

Lời này nói ra, Tống Quyết cùng Hứa Thanh Mộc ngớ người, kỳ quái nhìn Bạch Mỹ Mỹ.

Bạch Mỹ Mỹ nghiêm túc nói: "Hôm nay cô giáo có nói, con không còn là em bé 3 tuổi nữa, đã là người lớn rồi, không thể ngủ cùng với ba mẹ được nữa, phải có phòng riêng của mình, tự mình ngủ, tập làm người lớn."

Khi Vương Tam làm sổ hộ khẩu, trên đó có viết tuổi của Bạch Mỹ Mỹ là 4, đích xác không còn là em bé 3 tuổi nữa.

Hứa Thanh Mộc bật cười, nói: "Con cũng mới 4 tuổi mà, vẫn là em bé, làm gì..."

"Được!" Tống Quyết đột nhiên lên tiếng, chặn ngang Hứa Thanh Mộc đang nói, sau đó bắt lấy tay của Bạch Mỹ Mỹ, cũng nghiêm túc mà nói: "Không sai, Mỹ Mỹ đã không còn là em bé 3 tuổi nữa, phải ngủ một mình thôi, nên có phòng riêng, cô giáo nói rất đúng."

Bạch Mỹ Mỹ vui vẻ không ngừng gật đầu, Tống Quyết liền tiếp tục nói: "Như vậy đi, phòng của ba sau này cho con, mấy ngày nay con ở tạm giường nhỏ trong phòng trước đi, chờ đến cuối tuần con được nghỉ học, ba dẫn con đi mua đồ chơi với đồ trang trí phòng mới, tự con trang trí phòng mình có được không?"

Bạch Mỹ Mỹ đương nhiên mừng rỡ vô cùng, vội vàng hôn lên mặt Tống Quyết một cái, nói: "Dạ được! Cảm ơn ba ba! Ba ba tốt nhất!"

Nhưng sau đó, Bạch Mỹ Mỹ lại lo lắng hỏi: "Con ngủ ở phòng ba ba, ba ba ngủ ở đâu?"

Tống Quyết mỉm cười, nói: "Ba và Thanh Mộc ba ba ngủ cùng nhau."

Hứa Thanh Mộc:...

Thì ra anh ta tính cả rồi!

Bạch Mỹ Mỹ lập tức đồng ý, Tống Quyết nói tiếp: "Vậy đi, ba ba dẫn con về phòng ngủ, chờ con ngủ ba ba mới đi."

Nói xong liền nắm tay Bạch Mỹ Mỹ về phòng kế bên.

Hứa Thanh Mộc:...

Khoảng nửa giờ sau, Hứa Thanh Mộc nghe được tiếng bước chân của Tống Quyết ở ngoài cửa, không biết tại sao lại có hơi ngượng ngùng, lập tức nhảy lên giường dùng chăn che đầu giả bộ ngủ.

Không lâu sau Tống Quyết liền bò lên giường, ôm chặt Hứa Thanh Mộc từ sau lưng., nhẹ giọng nói: "Anh biết là em chưa ngủ mà."

Hứa Thanh Mộc nhắm mắt lại, không trả lời anh.

Tống Quyết cũng không giận, ôm chặt hơn, nói: "Ngại cái gì nữa, sau này ngày nào anh cũng ngủ ở đây."

Hứa Thanh Mộc tiếp tục dúi đầu vào trong chăn, Tống Quyết ở phía sau lưng nhìn lỗ tai với cổ của cậu đỏ rần, cảm thấy đáng yêu chết đi được, nhịn không nổi bèn khẽ hôn một cái lên gáy Hứa Thanh Mộc.

Sau gáy Hứa Thanh Mộc toàn là hơi thở của Tống Quyết, trong lòng Tống Quyết phát ra cảm khái: Đi nhà trẻ đúng là tốt quá!

lươn thị lẹo, chúa lươn