Ba tiếng sau, Hứa Thanh Mộc đã tới thành phố C, rất nhanh đã gặp Thẩm Lương Tài và Bạch Mỹ Mỹ, ba người tới nhà Văn Thái Hạ gặp ba mẹ gã.
Văn Thái Hạ ngồi trên xe lăn trừng mắt há mồm, nước miếng từ khóe miệng chảy dài xuống, đầu tóc bù xù, trong cổ họng phát ra tiếng kêu kỳ quái, còn hơi cáu kỉnh, hơi một tí sẽ đánh người, vì thế chỉ có thể trói tay chân gã lại.
Trên bức tường phía sau còn treo hình của gã trước đây. Tây trang giày da, tinh thần sảng khoái, tuy không tính là đẹp trai, nhưng khí chất rất được, tự tin ngời ngợi, tóc đen ngắn sạch sẽ, có sức sống vô cùng.
Đối lập hiện tại thật khiến người ta cảm thán.
Thần tình của Thẩm Lương Tài đều sầu lo, nhịn không được nói nhỏ với Hứa Thanh Mộc "Tôi không dám tưởng tượng Tống tổng sẽ biến thành như vậy... Một mình anh ấy rất nguy hiểm, nếu anh ta cũng trúng chiêu thì làm sao bây giờ!"
Bạch Mỹ Mỹ cũng thêm dầu vào lửa, không ngừng kêu to.
Hứa Thanh Mộc trừng mắt nhìn hai cái miệng quạ đen này, một người một quỷ đồng thời im lặng, không dám la lối nữa.
Lúc này Hứa Thanh Mộc mới được thanh tĩnh, bước về phía trước hai bước, chào hỏi ông Văn bà Văn đang đứng chờ trước cửa nhà.
Ông Văn đánh giá Hứa Thanh Mộc từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập thất vọng, rất rõ ràng, Hứa Thanh Mộc và đại sư trong tưởng tượng của ông khác nhau rất xa.
Vì thế ông cũng chẳng gấp gáp gì, hỏi "Tiểu đạo trưởng năm nay bao nhiêu?"
Hứa Thanh Mộc không biết nên trả lời mình là cổ nhân hơn ngàn tuổi, hay là nói thật ra vừa trưởng thành."
Thẩm Lương Tài vội nói "Tiểu đạo trưởng tuy còn trẻ, nhưng rất lợi hại, hai vị xin hãy yên tâm."
Ông Văn gật đầu cho có lệ, bà Văn nói tiếp "Chúng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện, không còn cách nào mới mời thấy đến xem, vốn tưởng rằng..."
"Tiểu đạo trưởng là chưởng môn của Lăng Vân Quan." Thẩm Lương Tài nhấn mạnh "Lăng Vân Quan đã truyền thừa được một ngàn năm, tiểu đạo trưởng rất lợi hại."
Ông bà Văn nhìn thoáng qua, trong mắt hai người đều là mỏi mệt, ông Văn thở dài một hơi, nói "Chúng tôi không thể để Thái Hạ chịu tội nữa, uống nước bùa hay gì đó đều không được, thằng bé đã đáng thương lắm rồi."
Hứa Thanh Mộc cũng biết bọn họ đã trải qua rất nhiều đau khổ, vì thế an ủi nói "Hai người yên tâm, tôi sẽ không tổn thương anh ấy."
Nhưng thái độ này cũng không nhận được sự tán thành của ông bà Văn, bọn họ đồng thời cười khổ một tiếng, sau đó bà Văn mở miệng, nói thẳng ra "Chúng tôi đã đường cùng rồi, không biết sao lại nghĩ đến chuyện quỷ ma... Bây giờ ngẫm lại... nên mang Thái Hạ ra nước ngoài khám bệnh."
Thẩm Lương Tài trừng lớn mắt nói "Nhưng, nhưng tiểu đạo trưởng đã đến đây..."
Bà Văn nói "Mắc công các cậu đến một chuyến, vất vả rồi, tiền đi lại tôi sẽ chi trả."
Lúc bà nói chuyện, ánh mắt rất hiền lành, trong giọng nói tràn đầy bao dung với đứa trẻ đang càn quấy.
Hứa Thanh Mộc hiểu được, bọn họ thấy mình liền hối hận, cảm thấy cậu chính là thằng nhóc lừa đảo, không muốn gây sức ép với Văn Thái Hạ.
Hứa Thanh Mộc cũng không nói gì, chỉ khẽ cười.
Thái độ ông bà Văn khiến Thẩm Lương Tài lo lắng, hắn còn đang muốn chứng minh Hứa Thanh Mộc lợi hại như thế nào thì cậu đã nâng tay ngăn hắn lại, mở miệng nói với ông bà Văn "Nếu hai vị không tin tôi, cũng không cần miễn cưỡng. Nhưng tôi hy vọng khi hai người chăm sóc ngài Văn đây, cũng nên chăm sóc cho sức khỏe của mình, nhất là ông Văn, bệnh tim mạch của ông nên chú ý."
Bà Văn cười cười, nói "Chúng tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn."
Hứa Thanh Mộc lấy từ trong lòng ra một lá bùa và chu sa, nhanh chóng viết lên một đạo bùa chú trừ ta đưa cho bà Văn, nói "Nếu gặp được chuyện gì kỳ quái, lá bùa này có thể chắn được một
chắn."
Bà Văn khách khí nhận lấy, tỏ vẻ cảm tạ, sau đó nhờ ông Văn lên lầu lấy tiền đưa cho Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc đứng lên nói "Không cần, tôi cũng không giúp được gì. Chúng tôi không làm phiền nữa, tạm biệt."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc gật đầu với ông bà Văn và Văn Thái Hạ đang chảy nước miếng ngồi trên xe lăn, nhìn xuống tóc của Văn Thái Hạ, xoay người rời đi.
Thẩm Lương Tài vào thế khó xử, hoang mang rối loạn nhìn chung quanh, cuối cùng cũng phải tạm biệt, đuổi theo bước chân của Hứa Thanh Mộc.
Sau khi hai người rời khỏi, bà Văn đem bùa Hứa Thanh Mộc cho để trên bàn trà, sau đó lấy khăn tay lau nước miếng bên miệng Văn Thái Hạ.
Ông Văn mệt mỏi dựa vào sofa, nhìn bóng dáng con trai điên dại và người vợ già nua, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác khó chịu này hóa thành thực chất, đang tấn công vào nội tạng ông. Ông cảm thấy ngực mình rất đau, như có ai đó đang gặm cắn trái tim vốn đã suy yếu của mình.
Ông Văn nhíu mày nhắm chặt hai mắt, lấy tay xoa xoa lồng ngực mình, chậm rãi nói "Không biết mấy năm nữa hai ông bà già này có còn chăm sóc được Thái Hạ không, lỡ như mình không còn nữa thì Thái Hạ làm sao bây giờ?"
Tay bà Văn dừng lại một chút, nói "Ông nói bậy gì đó. Ngày mai dẫn Thái Hạ ra nước ngoài tìm bác sĩ giỏi nhất, Thái Hạ sẽ khỏe lại thôi. Ông nên nghĩ thoáng đi, cùng con vượt qua khó khăn."
Nói xong, bà Văn bắt bản thân mình tươi tỉnh lại, quay đầu nhìn ông Văn, muốn cười cổ vũ chồng bà một cái, nhưng khi quay đầu lại, nụ cười của bà tắt ngúm.
Một màn trước mắt khiến cả người bà rét run.
Một cái thân thể trẻ con, đầu ông già đang bám vào ngực ông Văn, móng vuốt cào vào ngực ông, tham lam gặm cắn lấy trái tim ông Văn, thân hình quái dị dính đầy máu của ông Văn.
Bà Văn kêu lên một tiếng hoảng sợ, ông Văn hoảng hốt, vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn vào cặp mắt của con quái vật đang bám lấy lồng ngực ông.
Ông Văn thở cũng chẳng nổi, hoảng sợ hét ầm lên, cuống cuồng đuổi con quái vật trước ngực mình ra, nhưng con quái vật này giống như mọc ra từ đó, đuổi cách nào cũng không được.
Bà Văn một bên thét chói tai, một bên tùy tay cầm lấy mọi thứ ném vào người con quái vật kia, nhưng tất cả thứ bà ném đều xuyên qua người con quái vậy, một chút cũng không gây ra thương tổn nào.
Trong mắt con quái vật cũng có vài phần mù mịt, dường như không rõ tại sao ông bà Văn có thể nhìn thấy nó.
Hoang mang một lúc, nó lại thản nhiên, dù sao hai người nãy cũng không có cách nào động tới nó, chỉ có thể hét loạn cả lên. Nó cười khặc khặc vài tiếng, càng không kiêng nể gì há miệng gặm tim ông Văn. Vì thế tiếng hét của ông Văn càng nhỏ dần, lảo đảo nghiêng người ngã trên sofa, dường như muốn ngất đi.
Bà Văn chưa từng sợ hãi như thế lần nào, nhưng bà không lùi bước, vừa khóc lớn vừa ném bừa thứ gì đó vào người con quái vật, sau một trận vô dụng, chẳng biết bà quơ được mảnh giấy gì, mù mờ ném tới con quái vật.
Bà cũng không mong chờ có hiệu quả gì, lúc bà đang tuyệt vọng nhất, tờ giấy nhỏ màu vàng dừng lại trên người con quái vật, phát ra tiếng hét chói tai đầy đau đớn.
Ngay sau đó, con quái vật bị thiêu rụi, trong ánh lửa chói mắt, thân hình mập mạp của nó vặn vẹo không ngừng giãy dụa, cái miệng đầy máu mở to, phát ra tiếng kêu la đâm thủng màng nhĩ.
Bà Văn run rẩy cả người chứng kiến hết tất cả, cũng không dám nhúc nhích, cho đến khi ánh sáng vàng của lá bùa kia tan hết, con quái vật cũng đã bị ngọn lửa thiêu cháy thành một làn khói đen.
Ông Văn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy từ cơn nửa tỉnh nửa mê, không ngừng hít sâu, bà Văn nahnh chóng chạy đến ôm lấy ông.
Ngực của ông không còn cái lỗ đầm đìa máu nữa, cũng không còn quái vật kia, thậm chí dấu vết thiêu hủy cũng không có, thứ còn lại chỉ là lá bùa đã biến thành màu đen kia.
"Ông ơi!" Bà Văn hoảng hồn hô lên "Ông có sao không?"
Ông Văn thở hổn hển thật lâu, bàn tay run rẩy nhặt lá bùa màu đen kia lên.
Ông cảm nhận rõ ràng được cảm giác tắc nghẽn trong lòng bấy lâu nay đã được khơi thông, ông chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này.
"Mau! Lẹ lên!" Ông Văn chỉ vào cửa, run giọng nói "Mau mời tiểu đạo trưởng quay lại."