Đã đi khám nhiều bác sĩ vẫn không có kết quả, hiện tại đột nhiên có chuyển biến, Doãn Nhược Mạn đã rất vô cùng cao hứng, vì thế trưa hôm đó liền vui vẻ lên Lăng Vân Quan.
Gặp mặt cũng không nói lời thừa, Hứa Thanh Mộc mời Doãn Nhược Mạn ngồi xuống, sau đó đem Kính Bát Quái ra, chiếu lên đỉnh đầu cô.
Từ Kính Bát Quái, Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở đều thấy được có một làn khói màu đỏ quanh quẩn trên đỉnh đầu Doãn Nhược Mạn. Đây đúng là yêu khí, nhưng chẳng biết là yêu gì.
Nhưng kỳ lạ chính là, Tống Quyết cũng thấy yêu khí này.
Hứa Thanh Mộc không biết có phải Tống Quyết là do bị cậu ảnh hưởng hay không, hay là thiên phú tu hành đã thức tỉnh rồi.
Nhưng lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Doãn Nhược Mạn về hành trình mấy tháng nay một cách kỹ càng tỉ mỉ, với cả có đắc tội ai hay không, hay có chuyện gì kỳ lạ phát sinh hay không.
Doãn Nhược Mạn nhớ lại một hồi, nói: "Tôi đắc tội nhiều người lắm, paparazzi nào mà không ghi hận tôi chứ, hơn nữa tôi xinh đẹp như vậy, không biết đã chắn đường bao nhiêu người, còn chuyện kỳ quái thì..."
Doãn Nhược Mạn đột nhiên đập bàn một cái, nói: "Nói tới chuyện kỳ quái thì có một chuyện, liên quan tới tra nam và bạn gái hiện tại. Hầy, nói đi nói lại mãi thì nghe như tôi có vẻ cay cú, mấy người muốn nghe à?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Nói thử xem, hiện tại không thể buông tha bất luận điều gì có thể giải quyết vấn đề của cô."
Doãn Nhược Mạn hơi cảm động, chớp chớp mắt với Hứa Thanh Mộc, sau đó mới tiếp tục nói: "Hai tháng trước, trước khi tôi bị rụng tóc, hóa trang thử《 Võ Lâm 》, tôi chạm mặt với Tôn Vũ Doanh ở phòng tạo hình. Tôi không phản ứng ả, chẳng biết tại sao tự dưng ả lại sấn tới chủ động lôi kéo làm quen, muốn kéo tay của tôi, nhưng ả vừa đụng vào thì như chạm phải nước sôi hay sao á, sau đó sợ hãi lui về phía sau, rồi tự nhiên vòng tay của tôi bị đứt, hạt châu rơi đầy đất."
Hứa Thanh Mộc nhạy bén phát hiện ra vấn đề, nói: "Có thể cho tôi xem vòng tay đó được không?"
Doãn Nhược Mạn gỡ cái lắc tay thủy tinh trên cổ tay xuống đưa cho Hứa Thanh Mộc, sau đó nói: "Đây là quà sinh nhật 18 tuổi mà ông ngoại tặng tôi trước khi qua đời, mười năm nay tôi vẫn còn đeo, vẫn rất quý trọng, mỗi năm tôi đều đổi dây, chính là vì sợ nó bị đứt mất. Lần đó cũng vừa mới đổi không lâu, đột nhiên đứt rất là kỳ quái. Nhưng lúc đó tôi hơi sốt ruột, chỉ muốn nhặt lại hạt châu, không rảnh lo đến Tôn Vũ Doanh. Tiểu đạo trưởng giờ nhắc tới, tôi mới nhớ ra, lúc ấy phản ứng của ả thật sự không bình thường, cứ ôm lấy tay của mình, mặt mày trắng bệch."
Hứa Thanh Mộc cẩn thận đánh giá cái lắc tay này, cái lắc trong suốt, lung linh ánh đỏ dưới ánh mặt trời, rất xinh đẹp, hơi hơi ẩn hiện linh khí.
Doãn Nhược Mạn vội vội vàng vàng nói: "Tôi nghe nói, nếu mấy cái lắc tay này tự nhiên bị đứt, nghĩa là nó giúp chủ nhân chắn sát. Cho nên, lúc ấy Tôn Vũ Doanh định làm gì tôi à? Là nó giúp tôi?"
Hứa Thanh Mộc nâng niu dây lắc trả lại cho Doãn Nhược Mạn, nói: "Là ông ngoại cô giúp cô. Tuy ông đã đi rồi, nhưng tình thương của ông vẫn còn đó."
Doãn Nhược Mạn ngẩn ra một chút, rồi sau đó hốc mắt đỏ lên, cô nhẹ nhàng vuốt ve cái lắc tay, nức nở nói: "Con... Con sẽ chăm chỉ nỗ lực, sẽ sống thật tốt, sẽ không vì rác rưởi mà khổ sở, càng sẽ không phụ tình thương của ông ngoại."
Hứa Thanh Mộc mỉm cười nói: Ừm, nghĩ như vậy là tốt. Nhưng mà chúng ta vẫn không thể tha cho kẻ xấu."
Doãn Nhược Mạn kiềm lại nước mắt, nói: "Vậy nên, lúc ấy Tôn Vũ Doanh thật sự muốn làm gì tôi sao?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Trước mắt tin tức mà chúng ta nắm giữ còn có hạn, ít ra tôi phải gặp Tôn Vũ Doanh bằng người thật mới được.Nhưng căn cứ theo suy đoán của tôi, hẳn là có yêu vật quấn lấy cô."
Doãn Nhược Mạn hoang mang nói: "Hả? Tôi tưởng chỉ có quỷ... ai ngờ còn có yêu luôn à? Thật sự khoa học sao?"
Tống Quyết bình tĩnh giải thích: "Nếu cô cảm thấy lượng tử cơ học không đủ để thuyết phục, chúng ta có thể tâm sự về sóng điện từ và vũ trụ thực tế ảo."
Doãn Nhược Mạn: ...
Tin rồi.
Doãn Nhược Mạn không nói hai lời tự mình thuyết phục chính mình, sau đó hỏi: "Vậy bây giờ nên làm gì? Xem phim của Tôn Vũ Doanh được không? Gần đay cô ta đóng phim trên núi, nếu Tiểu đạo trưởng muốn gặp cô ta, chỉ có thể chờ tháng sau《 Võ Lâm 》 khởi động máy."
Hứa Thanh Mộc nói: "Kia vừa lúc, 30 ngày này, cô tới ở Lăng Vân Quan đi, nơi này dương khí vượng chính khí đủ, yêu tà không dám xâm. Chỉ dùng dầu gội thì không đủ, cô ở đây từ từ dưỡng, một tháng đủ để cô dưỡng tóc."
Doãn Nhược Mạn lập tức đại hỉ, nói: "Thật ư? Thật sự có thể chứ?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu.
Doãn Nhược Mạn lại kích động, nói: "Trước đây tôi có xem video múa kiếm của Tiểu đạo trưởng, vẫn luôn hy vọng có cơ hội được thầy chỉ đạo một chút, vừa lúc《 Võ Lâm 》là phim võ hiệp, tôi cũng muốn được huấn luyện ở đây."
Hứa Thanh Mộc tùy tiện chỉ dạy qua loa là được, nhưng còn chưa mở miệng, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, cậu hơi chột dạ quay đầu lại, thấy Tống Quyết nhìn chằm chằm mình bằng một ánh mắt kỳ quái.
Hứa Thanh Mộc: ...
Dừng một chút, Hứa Thanh Mộc vẫy tay gọi Hạ Tinh Sở tới, nói: "Kiếm pháp của sư muội tôi cũng tốt lắm, thích hợp để chỉ giáo cô."
Doãn Nhược Mạn cũng rất vừa lòng, đặc biệt cao hứng chào hỏi Hạ Tinh Sở, hai người nhanh chóng trò chuyện, Hứa Thanh Mộc vẫy vẫy tay, để Hạ Tinh Sở mang Doãn Nhược Mạn đi thu dọn phòng.
Sau khi hai người đi rồi, Hứa Thanh Mộc mới nhìn Tống Quyết với biểu tình kỳ quặc.
Lại là cái nết ăn nhầm thuốc nổ này, tuy rằng anh không lên tiếng, nhưng Hứa Thanh Mộc biết nếu anh mở miệng sẽ nói hai chữ "Tra nam".
Hứa Thanh Mộc trực tiếp đầu hàng, nói: "Đây là chuyện phải làm vì giữ gìn hòa bình thế giới, giúp đỡ chính đạo, không có tư tâm gì hết, mắng tôi tra nam nữa là tôi cắn anh đó."
Tống Quyết "Hừ" một tiếng, biểu tình vô cùng kiêu căng.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy dạo gần đây rất khó bắt được tâm của Tống Quyết , hôm nay không có tâm tình cùng anh cãi nhau, đơn giản nói sang chuyện khác, nói: "Rảnh thì kiếm phim của Tôn Vũ Doanh mà xem, tìm hiểu về cô ta một chút."
"Xem phim hả?" Tống Quyết nhẹ nhíu mày, Hứa Thanh Mộc mơ hồ cảm thấy mắt anh sáng rực lên, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, Tống Quyết đã khôi phục lại biểu tình bình thường, nói: "Gần đây tôi có nhiều cuộc họp online lắm, để sắp xếp lại đã."
Hứa Thanh Mộc muốn nói "Thì kệ anh chứ tôi đâu có định đi xem chung với anh đâu", kết quả lời còn chưa nói ra, Tống Quyết lại nói: "Khi nào? Đi đâu xem? Còn dự định gì nữa không? Tống thị cũng có nhiều mall lắm, cậu chọn thời gian đi rồi tôi bao rạp."
Hứa Thanh Mộc: ...
Vẻ mặt thì ghét bỏ, nhưng lại rất tích cực bắt đầu sắp xếp mọi thứ, tâm tư của Tống Quyết không thể nắm lấy nữa rồi.
Quên đi.
Dù sao Hứa Thanh Mộc ít khi xuống núi, không rành lắm về chuyện trong thành phố, có Tống Quyết đi theo thì dễ hơn. Huống hồ Tống Quyết là túi máu di động của cậu, gặp chuyện bất ngờ còn có thể hút một ngụm bổ sung linh lực.
Sau đó Hứa Thanh Mộc nói: "Anh đừng làm lớn như thế, mua đại hai cái vé thường xem một bộ phim của Tôn Vũ Doanh là được rồi."
Tống Quyết tựa hồ có hơi thất vọng, "Ờm" một tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng xem lịch trình trên di động, nhắn tin cho trợ lý đẩy mấy cuộc họp online lùi về mấy ngày sau.
Vì thế, ngày hôm sau sắp xếp xong việc Doãn Nhược Mạn ở lại Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc liền mang theo Bạch Mỹ Mỹ, và Tống Quyết xuống núi đi tới cơ sở Tống thị gần nhất.
Hiện tại Tống Quyết đã có thể chống nạng để đi, tuy hơi chậm, thậm chí còn nhìn không ra là chân anh ta có vấn đề. Hơn nữa anh ta giả bộ như là người bình thường, như là một quý ông người Anh cổ điển, cái nạng được anh ta thay thế bằng cái gậy trang trí.
Hứa Thanh Mộc cũng đổi thường phục, không có xì tai như Tống Quyết, vô cùng tùy ý, nhưng vừa vặn rất ton sur ton với Tống Quyết, đi chung với nhau nhìn rất hợp.
Vào trong mall, có không ít người nhìn trộm hai bọn họ.
Hứa Thanh Mộc không quen với đô thị phồn hoa hiện đại và nơi đông đúc rộn ràng, cổ kiêu ngạo trên người đều thu liễm rất nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau Tống Quyết.
Đôi khi Tống Quyết quay lại nhìn cậu, liền cảm thấy trong lòng có một chỗ đặc biệt mềm.
Đi dạo một hồi, phim cũng sắp chiếu, hai người mang theo Bạch Mỹ Mỹ vào trong rạp, coi bộ Bạch Mỹ Mỹ rất hào hứng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó xuống núi, cũng là lần đầu tiên xem phim rạp.
Hứa Thanh Mộc trộm nói với nó: "Ngoan ngoãn xem, đừng có chạy loạn hay quấy rầy người khác, càng không được phát ra âm thanh."
Đại đa số mọi người không thấy quỷ, nhưng thanh âm của quỷ lại có thể xuyên phá sinh tử cách trở, khiến một số người nghe được.
Bạch Mỹ Mỹ nghe lời gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, phim đã bắt đầu chiếu.
Đây là một bộ phim kinh dị, y chang với những bộ phim kinh dị mà Tống Quyết đã từng coi không có gì mới, nó được quay chủ yếu là vì muốn khoe nhan sắc không góc chết của nữ chính Tôn Vũ Doanh thông qua màn hình lớn —— đây là bộ phim đầu tiên Tôn Vũ Doanh làm nữ chính sau bảy năm debut、
Lực chú ý của Tống Quyết không có dừng lại ở trên màn hình, nhưng Hứa Thanh Mộc và Bạch Mỹ Mỹ đều xem rất nghiêm túc.
Hứa Thanh Mộc là vì muốn nhìn xem Tôn Vũ Doanh rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, mà Bạch Mỹ Mỹ thì chưa từng xem phim bao giờ, vô cùng mới lạ.
Trong chốc lát, âm thanh trong phim trở nên quỷ dị, hình ảnh trở nên tối đen, Tống Quyết liền đoán được kịch bản: kế tiếp là jumpscare, cố ý dọa người xem.
Tống Quyết mặt vô biểu tình thậm chí hơi buồn ngủ, khi màn hình xuất hiện khuôn mặt máu me của nữ quỷ, bên tai anh vang lên tiếng thét chói tai không hề báo trước.
"Cạc!"
Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đồng thời bị giật mình, quay đầu lại nhìn, Bạch Mỹ Mỹ là con quỷ thật, lại bị con quỷ trong phim hù sợ té ngửa, tóc trên đầu đều dựng lên.
Những người khác trong rạp chiếu phim cũng giật mình, chờ phục hồi tinh thần lại, liền khó hiểu nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Bọn họ không nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ, vì thế liền đem ánh mắt tập trung ở trên người Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc không chút do dự, nhanh chóng quyết định, chỉ ngón tay về phía Tống Quyết.
Tống Quyết: ...
Tự nhiên đội nguyên cái nồi.