Đạo Quân

Chương 1913: Bát Bảo sở tại


Triệu Hùng Ca chần chờ nói:

“Lẽ nào vật tiếp dẫn Trầm Phật Chi Địa thật là Hạt Hoàng? Lẽ nào thật sự như ngươi hoài nghi, Lữ Vô Song thật biết chút gì?

Có ý gì? Viên Cương cảm giác hoàn toàn nghe không hiểu hai người nói cái gì, từ bên người Đạo gia ngắn ngủi rời đi một đoạn thời gian, thật giống như triệt để tách rời với thế sự, cái gì Thánh tử, cái gì Trầm Phật Chi Địa?

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lấp loé một lúc, lại nhìn về phía Viên Cương.

“Nếu như Lữ Vô Song thật biết chút gì mà nói, tất sẽ không dễ dàng buông tha hắn, sư thúc, phía sau núi này không thích hợp hắn ở lâu, mau chóng dời hắn về Ma Cung đi.

Cũng nhìn ra Viên Cương nghi hoặc.

“Còn nữa, một chút tình huống hắn còn không biết, vì phòng ngừa xuất hiện sơ suất, sự tình lần này ngươi quay đầu lại nói với hắn một thoáng, để trong lòng hắn nắm chắc, để hắn bắt lấy tin tức hữu dụng, hắn am hiểu cái này.

Triệu Hùng Ca gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đi đi.

“Chờ đã.

Triệu Hùng Ca nhấc tay hơi ngăn lại, Ngưu Hữu Đạo quay đầu.

“Còn có việc gì sao?

Triệu Hùng Ca:

“Cho tới nay, ngươi không phải muốn biết người bên Ma giáo và Quản Phương Nghi có quan hệ là ai sao? Trước kia ta bất tiện nhiều lời, bây giờ giao đồ vật ra, ta cũng không còn gì để ẩn giấu, trong lòng ngươi hẳn cũng có chút phán đoán a.

Ngưu Hữu Đạo theo dõi hai mắt hắn, trong miệng đột nhiên bốc lên một danh tự.

“Nam Thiên Vô Phương?

Triệu Hùng Ca choáng váng, kinh ngạc nói:

“Làm sao ngươi biết?

“Thật là hắn?

Ngưu Hữu Đạo buồn cười.

“Lấy tình huống của ngươi, ngươi sẽ không lui tới với quá nhiều người, bên Ma giáo có thể để ngươi giấu không nói, trừ hắn còn có thể là ai? Ta đã sớm hoài nghi hắn.

“...

Triệu Hùng Ca im lặng, có chút hoài nghi đầu người này chưa cái gì trong ấy.

Ngưu Hữu Đạo:

“Nói đi, hắn và Quản Phương Nghi là chuyện gì xảy ra?

Triệu Hùng Ca than thở:

“Nam Thiên Vô Phương là nam nhân đầu tiên của Quản Phương Nghi, Quản Phương Nghi nguyên danh gọi Quản Hồng Hoa, Phương Nghi là Nam Thiên Vô Phương cải danh tự cho nàng...

Sau đó bắt đầu kể ra, ở trước mặt Viên Cương cũng không ẩn giấu thân phận của Quản Phương Nghi.

Hắn biết Viên Cương là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, rất nhiều cơ mật tới tay Ngưu Hữu Đạo, trước tiên đều qua tay hắn, mà Ngưu Hữu Đạo có thể ngay mặt hỏi lên, liền nói rõ không có dự định giấu Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo nghe xong biểu cảm đặc sắc lên, này đích xác là trước đó hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tề Kinh Hồng Nương diễm lệ nổi danh thiên hạ vậy mà... Vốn nên là Thánh nữ Ma giáo? Nhưng bởi vì Nam Thiên Vô Phương quá yêu, vận mệnh của Quản Phương Nghi sẽ xoay chuyển lớn như vậy?

Hậu quả rút dây động rừng là, Thượng Thanh Tông triệt để sa sút và thế lực Ninh vương bị diệt trừ đều vì vậy mà lên?

Viên Cương cũng há hốc mồm.

“Ha ha!

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu.

“Chuyện cười này mở có chút lớn, ta cũng không biết nên mở miệng với Hồng Nương thế nào. Xem ra trên đời này chỉ có hai loại người, nam nhân và nữ nhân, quan hệ phức tạp nhất vĩnh viễn là quan hệ nam nữ!

Nói đến liền đến, không trung có bóng người lóe lên, một nam tử bồng bềnh hạ xuống, làm cho người ta có cảm giác phiêu dật hào hiệp.

Ngưu Hữu Đạo nhìn đối phương, mà ánh mắt người sau cũng đánh giá hiện trường một thoáng.

Không cần giới thiệu, Ngưu Hữu Đạo đã đoán được người đến là ai, nhìn Triệu Hùng Ca khẽ gật đầu cáo từ.

Trước khi đi còn liếc nhìn Viên Cương, như thể không có việc gì lắc mình rời đi, kỳ thực trong lòng nặng nề, chỉ là không muốn biểu hiện ra ở trước mặt Viên Cương, sợ Viên Cương khổ sở.

Nam Thiên Vô Phương nhìn theo, quay đầu lại hỏi:

“Ai vậy?

Triệu Hùng Ca tạm thời sẽ không để hắn biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, thuận miệng nói:

“Thiên Ma Thánh Địa.

Nam Thiên Vô Phương khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Viên Cương hỏi:

“Này là?

Triệu Hùng Ca:

“Thánh tử!

Này chính là người được Thánh nữ truyền thừa? Thần sắc của Nam Thiên Vô Phương có chút phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hành lễ hay không, ánh mắt rơi vào trên tay chân của Viên Cương.

Ngón tay và ngón chân cơ hồ đều bị lột đi da thịt, chỉ còn bạch cốt, này trên căn bản chẳng khác nào tàn phế.

Có Thánh tử đến, nhưng là người tàn phế? Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, buông tiếng thở dài.

“Ta quay đầu lại tổ chức hội nghị Ma giáo, cử hành nghi thức yết kiến!

Triệu Hùng Ca minh bạch, muốn cử hành nghi thức chính thức thừa nhận thân phận Thánh tử của Viên Cương.

“Vị này lại là ai?

Ánh mắt của Nam Thiên Vô Phương lại rơi vào trên người Phùng Quan Nhi còn hôn mê.

Triệu Hùng Ca:

“Phùng Quan Nhi!

Nam Thiên Vô Phương ý vị sâu xa "Ồ" một tiếng, không nhịn được lại liếc nhìn Viên Cương, trong lòng lắc đầu, then chốt là không hiểu nổi a!

Thánh nữ Ma giáo cần thuần khiết, cả đời không được gả người, nhưng sự tình Thánh tử lại chưa bao giờ có, vừa đến liền mang theo nữ nhân, Ma giáo không có tiền lệ, làm sao giải quyết đây?

Một mực còn nghe Triệu Hùng Ca nói, vị này chính là người các đời Thánh nữ Ma giáo chờ đợi, thật giống như không tiếp nhận còn không được.

Hắn cũng không biết người các đời Thánh nữ Ma giáo chờ đợi có thể phát huy tác dụng gì, nhưng người chờ đợi bao lâu lại tàn phế...

Triệu Hùng Ca:

“Sợ là Lữ Vô Song còn chưa hết giận đâu, Thánh tử không thích hợp ở trong này, lập tức đưa đi Ma Cung thu xếp.

Hắn là một khắc cũng không dám dừng lại lâu, nói làm liền làm, lập tức cùng Nam Thiên Vô Phương, Viên Cương, Phùng Quan Nhi rời đi.

Động phủ mà Triệu Hùng Ca ở lại nhiều năm rốt cục trống vắng.

Ma Cung ở ngay phía trước, khoảng cách không xa.

Nhanh chóng thu xếp lại, Viên Cương có chút sốt ruột, không để ý tới thương thế, vội vã hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn lo lắng Ngưu Hữu Đạo vì cứu hắn có phải trả giá to lớn hay không.

Trong thạch thất an tĩnh, không có ngoại nhân, Triệu Hùng Ca bắt đầu nói rõ.

Quả nhiên trả giá không nhỏ! Viên Cương nghe xong ủ rủ, vì cứu mình, Đạo gia không tiếc để Triệu Hùng Ca cầm ra Ma Điển giao cho Ô Thường.

Ma Điển gì gì đó ngược lại không phải hắn quan tâm nhất, quan tâm là, lúc hắn rời Mao Lư biệt viện từng nói với Đạo gia, bảo Đạo gia không cần lo hắn!

Lúc đó Đạo gia tức giận, cũng nói ra lời hung ác, bảo hắn rời đi thì đừng trở về!

Nhưng cuối cùng, Đạo gia vẫn không mặc kệ, vẫn ra tay, nghĩ tất cả biện pháp cứu hắn, còn phải khắc phục hậu quả.

Hắn đương nhiên minh bạch, nếu như lần này không có Ngưu Hữu Đạo ra tay, hắn chết chắc rồi!

Chính bởi vì như vậy, hắn không khỏi hoài nghi mình, chẳng lẽ mình thật sai lầm rồi sao? Mỗi lần chọc ra việc, cứu hắn đều là Đạo gia, cuối cùng chùi đít cho hắn cũng là Đạo gia.

Nhìn ra tâm tình của hắn không tốt, có mấy lời Triệu Hùng Ca không nói, sự tình của nhi tử!

So sánh với đó mà nói, sự tình này không nói cũng không sao cả, nói với Ô Thường cũng là như vậy, nói cho Viên Cương cũng không biết.

“An tâm dưỡng thương đi!

Triệu Hùng Ca nhấc tay vỗ vai hắn, xoay người rời đi.

...

“Vù gào ~

“Vù gào ~

Trong Vô Song điện, một đao bổ ra hai tiếng hổ gầm, Lữ Vô Song thu đao, nhíu mày, nhìn ba con hổ khắc trên lưng Tam Hống Đao.

Nộ Hổ, Bôn Hổ, Ngọa Hổ, ngón tay cũng nhẹ nhàng xoa xoa lên Ngọa Hổ.

Đao là Tam Hống Đao của Viên Cương rơi ở Vô Song Thánh Địa.

Tiếng hổ gầm xuất từ tay nàng, nàng gặp qua Viên Cương xuất đao, đối với cao thủ luyện khí đệ nhất Tấn quốc, cũng là cao thủ luyện khí đệ nhất thiên hạ Tây Vô Tiên luyện chế Tam Hống Đao này, nàng cũng hơi có nghe thấy. Nộ Hổ dịch khiếu, Bôn Hổ không tiếng động, Ngọa Hổ khó tỉnh, cái thuyết pháp này nàng cũng có nghe thấy.

Bằng tu vi của nàng, toàn lực xuất đao cũng chỉ có thể phát sinh hai tiếng hổ gầm, phá không mang ra tiếng thứ ba chỉ hơi ông ông mà thôi, không coi là bộc phát ra hổ gầm.

Không chỉ bổ một đao, nàng nhất thời có hứng thú, muốn nghe tiếng hổ gầm thứ ba là thế nào, muốn nghe xem có khác biệt gì không, nên thí nghiệm nhiều đao, nhưng làm sao cũng không thể tỉnh lại Ngọa Hổ.