Đạo Quân

Chương 1947: Một đàn Xích Liệp Điêu, một đàn Hạt Hoàng (2)


Nơi này rõ ràng là khác so với nhân gian, tốc độ thái dương lặn xuống rất chậm, thời gian một ngày hiển nhiên dài hơn so với ngoại giới.

Cũng không biết đã qua bao lâu, theo Hạt Hoàng lắc lư một đường, ba người đột nhiên đồng thời nhìn chằm chằm phía trước, xa xa xuất hiện một tòa cao chót vót.

Đợi khi tới gần quan sát rõ hình dạng của vật cao chót vót đó, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương lại không nhịn được mà nhìn nhau, bởi vì nhìn thấy được kiến trúc quen thuộc, một dạng kiến trúc tương tự như “Kim tự tháp” ở kiếp trước của bọn họ.

“Làm sao vậy?

Vân Cơ phát hiện hai người có điểm dị thường thì không nhịn được hỏi một tiếng.

Cảm xúc của Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương rõ ràng có chút kích động, đều có phần hoài nghi có phải mình đã trở về thế giới ở kiếp trước mình từng ở hay không, nhưng sắc trời đột nhiên đen lai, hai người ngẩng đầu nhìn lên thái dương trên bầu trời, mắt thấy tình trạng nhật thực xuất hiện lần nữa thì lập tức bị đánh khỏi ảo tưởng, trở về hiện thực.

Đợi tới khi tới chân của kiến trúc đài cao, Vân Cơ ngẩng đầu quan sát một hồi, nói:

“Đây là do người xây dựng ra.

Ngưu Hữu Đạo lắc mình bay xuống trên bậc thang của kiến trúc, phất tay đẩy cát đang chùm lên bậc thang, ngón tay gõ bậc thang một cái, sau đó mới bay vút lên, cuối cùng hạ xuống đỉnh tháp nhìn xa xa, lẳng lặng bất động.

Sau đó Vân Cơ cũng hạ xuống một bên, phát hiện phía trước ngoài vài dặm chính là sát biên giới của sa mạc, sau sát biên giới đó là ốc đảo vô tận, lẩm bẩm:

“Quả nhiên là như Hầu Tử nói.

Chốc lát sau Viên Cương cũng leo lên, khựng mắt nhìn, chợt nói một câu:

“Không biết thế giới này có tồn tại nhân loại hay không.

Vân Cơ bỗng giơ tay lên vỗ vào hòn đá vuông trên đỉnh tháp:

“Dường như có nguyên khí thiên địa dao động, đài cao này hình như là một tòa đại trận.

Ngưu Hữu Đạo nhìn lại, nhìn bên trên bao chùm là cát thì thi pháp trừ đi, chỉ thấy bên trên lộ ra một cái hõm, tương đương kích cỡ một bàn tay.

Ba người quay đầu nhìn, phát hiện bốn vách đá dưới hõm có văn lộ.

Ngưu Hữu Đạo vươn tay sờ một cái:

“Xem ra nơi này chính là chỗ để đặt Thương kính.

Vân Cơ:

“Thần khí trấn quốc của tiền Triệu quốc – Tinh Thần lệnh?

“Ừm!

“Nơi đây để đặt Tinh Thần lệnh là có ý gì?

“Dựa theo ghi chép trên Ma Điển, chỉ có khảm Tinh Thần lệnh vào đây mới có thể mở ra mắt trận của bốn giới khác. Đài cao ở nơi này chính là mắt trận tổng của Tinh Thần đại trận, ngươi nói không sai, đây chính là một tòa đại trận.

Mặt Vân Cơ là sự kinh hãi:

“Có thể dùng một đại trận điều khiển vài thế giới, Thương Tụng và Ly Ca đó rốt cuộc là ai, nhân gian làm sao có thể có tu sĩ mạnh mẽ như vậy tồn tại được?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không biết rõ lắm. Những phàm phu tục tử như chúng ta trong mắt tiên nhân kỳ thực đều không có đủ tư cách, e rằng hai vợ chồng bọn họ tới từ tiên giới trong truyền thuyết!

Ngồi nghe, Viên Cương chợt quay đầu nhìn lại, căng thẳng nhắc nhở một câu:

“Có vấn đề!

Hai người nhìn lại, chỉ thấy xa xa xuất hiện một đàn phi cầm, xác thực là một đàn Xích Liệp Điêu đang bay về hướng này.

Ba người ít nhiều đều có chút sững sờ giật mình, Vân Cơ nói một câu:

“Nhiều tọa kỵ phi cầm như vậy, nếu bắt về được thì có giá trị bao nhiêu tiền chứ? Không ổn, chết tiệt!

Quy mô khổng lồ, chỉ sợ có mấy trăm con tụ tập lại, một đàn Xích Liệp Điêu đột nhiên vọt về hướng bọn họ, rõ ràng là muốn tấn công họ.

Không giống với đám tọa kỵ phi cầm đã thuần phục ở ngoại giới, những con Xích Liệp Điêu này có khí tức hung hãn rất rõ ràng, dường như coi ba người họ là con mồi đi săn.

Vân Cơ đã lật tay áo, chưởng lực cách không liên tiếp đánh ra, có thể nói là mỗi chưởng đều chí mạng.

Trong tiếng cạch cạch liên tiếp, mấy chục con Xích Liệp Điêu gào thét rơi lên bậc của tòa tháp.

Bởi vì cơ thể quá lớn, chiều rộng của bậc tháp không có cách nào chịu tải được, từng con cuồn cuộn lăn xuống dưới sa mạc.

Phát hiện vật nhỏ trên đỉnh tháp không dễ động vào, đến gần liền bị cản trở, Xích Liệp Điêu khác phi thân sang một bên, phân thành hai bên loanh quanh trên không trung, lúc tập hợp lại lần nữa đã đổi phương hướng, bay về hướng ốc đảo.

Mắt thấy một đám Xích Liệp Điêu biến mất, ba người nhìn nhau, Vân Cơ kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:

“Chẳng nhẽ tọa kỵ phi cầm ở ngoại giới có khởi nguồn từ nơi này?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không thể bỏ qua khả năng này, e rằng chính là do phu phụ Thương Tụng mang từ nơi này ra ngoài.

Vù vù! Dưới tháp trong sa mạc truyền đến động tĩnh, ba người nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bề mặt sa mạc có từng con quái thú xuất hiện, xác thực thì là một đàn Hạt Hoàng.

Vốn dĩ Hạt Hoàng chờ ở phía dưới đang gặm ăn một con Xích Liệp Điêu mới bắt được, lúc này lại xuất hiện một đám Hạt Hoàng ùng ùng vọt tới, trong nháy mắt đã giành ăn với nhau, cướp Xích Liệp Điêu với Hạt Hoàng.

Đoán chừng là có đặc tính giống bọ cạp trong sa mạc Vô Biên mà bọn họ biết, khứu giác cực kỳ linh mẫn, ngửi được mùi máu tươi nên mới tới.

Ba người từ trên cao nhìn xuống, nhìn mà choáng váng, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên:

“Không chỉ có một Hạt Hoàng?

Vân Cơ vừa bực mình vừa buồn cười:

“Đùa gì thế, là duy nhất mới có thể xưng Hoàng, những con này rõ ràng đều là đám lượng cấp, đâu ra Hoàng gì. Không ổn...

“Ừm?

Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía nàng.

Vân Cơ chỉ vào phía dưới hỏi:

“Bây giờ làm thế nào nhận ra con Hạt Hoàng đưa chúng ta vào đây? Nếu như không tìm được, chúng ta trở về thế nào đây?

Lời này vừa nói ra... Lúc này ba người thật sự trợn tròn mắt, nhoáng lên một cái, một đám Hạt Hoàng cướp đoạt với nhau sớm hỗn loạn lung tung cả, dáng vẻ lại giống nhau như đúc, nào còn phân rõ được con nào với con nào.

Phía dưới là một đám quái vật to như ngọn núi va chạm với nhau, cắn xé, thanh thế kinh người, nào chỉ có mỗi một Hạt Hoàng?

Sau khi há hốc mồm một trận thì Viên Cương chợt phục hồi lại tinh thần:

“Ta có biện pháp phân biệt, triệu hoán được con mới rồi đưa chúng ta vào đây.

Nghe thấy lời ấy, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ suy nghĩ một chút cũng phải, nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, bằng không nếu thật sự không trở về được thì sẽ phiền toái.

Mấy chục con phi cầm cỡ lớn không đủ để đám này tranh cướp, nhanh chóng gặm hết không còn nữa, chỉ còn lông chim đầy đất, một trận gió thổi tới bay tứ tung, không biết đã bay tới hướng nào.

Ăn sạch không còn lại gì, một đám lớn dường như lại nhìn ba người trên tháp, muỗi có nhỏ vẫn có cảm giác được ăn thịt.

Ùng ùng, một đám lớn lại bắt đầu nhanh chóng leo lên tháp.

Ba người Ngưu Hữu Đạo không biết nói gì, chỉ có điều cũng phát hiện phía dưới có một con bọ cạp không làm như vậy, không coi bọn họ thành con mồi.

Vân Cơ chỉ vào nó:

“Xem ra không cần gọi về, con kia hẳn là con đã dẫn chúng ta vào, nhìn kỹ xem, trong mắt có dính lông chim.

Trong tiếng ùng ùng, đám Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười, không đợi khi một đám lớn đó bò được lên, tự đám bọn nó đã loạn thành một đoàn.

Có trách thì phải trách do hình thể quá lớn, lúc leo tới gần vị trí đỉnh tháp lại quá nhỏ, một đám bọ cạp tranh nhau, không ít con bị trượt chân ngã ngửa xuống, nhưng vẫn có con leo được lên.

Viên Cương đột nhiên nhảy xuống, rống lên một tiếng “Ô...”, bao hàm sự tức giận.

Tiếng này vừa vang lên, tất cả bọ cạp đang ra sức leo lên đột nhiên yên lặng, bên dưới có tiếng khựng lại, tiếng ngã lộn nhào rơi vào trong sa mạc, dựa vào cái đuôi chống đỡ để đỡ bị lật ngửa.

Một con ở gần đỉnh tháp nhất sau một lúc do dự liền thử tiến lên một chút, cái miệng to lớn chậm rãi ngoạm tới gần Viên Cương, dường như đang ngửi khí tức của Viên Cương vậy. Một người nhỏ bé cùng quái thú to lớn dữ tợn tới gần, cảnh đó làm người ta thót tim.

“Ô...”

Viên Cương chợt gầm lên với con bọ cạp đang há mồm.

Sau khi hổn hển hai tiếng, nó liền lập tức chậm rãi lui về phía sau, kết quả lúc lùi lại lại bị trượt chân, ầm ầm rơi xuống, liên lụy một đám phía dưới cũng bị ngã xuống không ít.