Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 32


“tôi có quen một cơ giáp sư”

Đoạn video do Truyền thông Sequoia tung ra đã được lan truyền chớp nhoáng, các sinh viên của trường Quân sự Damocles dù rất tức giận cũng không thể xóa nó đi và chỉ có thể chờ đợi sự chế giễu dần nguôi ngoai.

Trong khi đó, việc tuyển chọn đội tuyển tiếp theo kể từ khi Thân Đồ Khôn trở về đã chính thức bắt đầu trong một tháng.

Khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập, khoa cơ giáp sư và khoa chỉ huy, toàn bộ ba khoa bắt đầu tuyển chọn thành viên cho đội tuyển. Cạnh tranh khốc liệt nhất chính là khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập vì số lượng người ở trường nhiều nhất, nhưng danh ngạch để phân phối cho các loại cơ giáp đều là hai trăm.

Cho nên mỗi một ngày khoa chiến sĩ độc lập đều thi đấu, tổng cộng có ba địa điểm, phân cơ giáp thành hạng nhẹ, trung và nặng. Tất cả các cấp cùng nhau thi đấu tuyển ra hai trăm người đứng đầu mỗi hạng, cuối cùng trong sáu trăm người này lại chọn ra mười người bắn súng.

Vệ Tam không ngừng bôn ba ở trường học và Xưởng Đen, mỗi ngày nếu không phải là thi đấu thì là tranh tài trên trường, không có một ngày nào dừng lại. Đến ban đêm thì đốt đèn đọc nghiên cứu cơ giáp, chỗ nào có thể sử dụng được trên cơ giáp do trường cấp đều được cô tập hợp lại thành cơ giáp của Xưởng Đen. Cơ giáp thống nhất của trường quân sự không được giữ bí mật, trên thị trường cũng có, còn cái nào không cần thì bán.

Có thể lấy được bao nhiêu máu là được thêm bấy nhiêu.

Huyết Tích mà thầy Hạng Minh Hóa tặng đã bị Vệ Tam mở ra xem qua, tất cả số liệu đều gần như hoàn mỹ, thay đổi ngược lại làm cho hiệu suất cơ giáp giảm đi; thứ duy nhất có thể sửa được chính là vũ khí, nhưng tạm thời cô không có nhiều tiền như vậy.

“Tớ vào vào top 600 rồi.” Trước khi lên lớp Niếp Hạo Tề hơi hưng phấn nói, “Vệ Tam, mấy người bên cậu so với đâu rồi?”

“Chiều nay so xong là chọn ra sáu trăm người.” Vệ Tam cúi đầu dưới gầm bàn nhìn quang não, không chút để ý trả lời.

“Cậu thế tất vào được đấy.” Thời gian trước Niếp Hạo Tề hấp thu tinh hoa khiêu khích của Vệ Tam, ở trong phòng mô phỏng thành công khiêu chiến một đám đàn anh đàn chị, từ đó học được kinh nghiệm. Trong khoảng thời gian này cả người cậu ta đã tự tin không ít.

Vệ Tam gật đầu: “Cùng đi vào đội tuyển.”

“Nhưng cơ giáp của trường học không được lắm, tôi chuẩn bị tìm cơ giáp sư để làm riêng một chiếc cơ giáp thích hợp.” Niếp Hạo Tề thở dài, “Sớm lấy được cơ giáp mới thì có thêm thời gian thích ứng.”

Vệ Tam nghe vậy quay đầu nhìn cậu ta: “Đặt hàng cơ giáp? Không phải cậu là người ở sao vô danh à, lấy tiền ở đâu thế?”

Chiến sĩ độc lập đổi cơ giáp bình thường có hai con đường, một là mua cơ giáp có cố định tài liệu và dữ liệu trên thị trường, sau này có thể thay đổi; hai là tìm cơ giáp sư thiết kế riêng. Mà cái đằng sau có giá cao hơn cái trước, cơ giáp sư càng có danh tiếng ra giá càng cao.

Niếp Hạo Tề mù mờ: “Vì sao người có xuất thân từ sao vô danh lại không có tiền?”

Cậu ta vào trường sân sự là do không có kênh riêng mà thôi.

Vệ Tam: “...” Thì ra người từ sao vô danh chỉ có cô là nghèo.

“Nhưng mà tôi còn chưa nghĩ ra sẽ tìm cơ giáp sư nào làm giúp, cơ giáp sư quá nổi tiếng thì khó chờ được lắm.” Niếp Hạo Tề gần đây cứ khắc khoải chuyện này.

Vệ Tam “khụ” một tiếng: “Thật ra… tôi biết một cơ giáp sư giỏi lắm.”

“Thật sao?”

“Thật ấy, cô ấy còn thân thiết với Ứng Thành Hà.” Vệ Tam lấy ra một tấm ảnh từ quang não để Niếp Hạo Tề nhìn, “Người này là Ứng Thành Hà, cậu có nhận ra không?”

“Cơ giáp sư cấp 3S của trường chúng ta.” Niếp Hạo Tề nhìn ba người phía trên, “Bên cạnh là chỉ huy Kim Kha, Vệ Tam, cậu quen biết bọn họ à?”

“Quen, chính do cơ giáp sư mà tôi biết dẫn tôi làm quen với bọn họ.” Vệ Tam nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng thì thầm, “Vừa lúc cơ giáp sư đó gần đây có thời gian, nếu như cậu bằng lòng tìm cô ấy thì tôi sẽ giúp cậu liên lạc một chút. Chuyện này không nên tiết lộ với người khác.”

“Bằng lòng chứ!” Niếp Hạo Tề quyết định một cách nhanh chóng, nói xong lại cảm thấy thanh âm của mình to quá, sợ khiến người khác chú ý, thế là cậu ta lập tức hạ thấp giọng, “Không biết giá cả thiết kế của cơ giáp sư này là bao nhiêu?”

“Cơ giáp sư này có thể kết bạn với cơ giáp sư cấp 3S Ứng Thành Hà, về phần tiền...” Vệ Tam lộ ra chiều cao thâm khó lường, “Cậu ra số đi.”

Niếp Hạo Tề kích động, người có thể làm bạn với cơ giáp sư cấp 3S rất có thể cũng là một cơ giáp sư cấp S, vì có một số cơ giáp sư cấp S nhàn rỗi sẽ làm cơ giáp cấp A. Giống như Huyết Tích vậy, nó chính là cơ giáp cấp A đỉnh cao do cơ giáp sư cấp S làm ra.

Niếp Hạo Tề dựng lên một ngón tay: “Con số này.”

Vệ Tam: “Một ngàn vạn?” Hơi ít, cải tạo cũng miễn cưỡng lắm.

Niếp Hạo Tề lắc đầu: “Phía sau lại thêm một con số không.”

Vệ Tam đè xuống xúc động muốn hít sâu một hơi: “Cậu có tiền thật.”

“Đây là cha mẹ tôi từ nhỏ đã thay tôi tích góp được, hy vọng sau này tôi có thể dùng cơ giáp cấp A tốt nhất.” Niếp Hạo Tề ngượng ngùng nói, “Tiền chẳng có nhiều, nếu như cơ giáp sư kia ra giá quá cao thì tôi cũng không trả nổi.”

“Đủ rồi, lấy cái giá này đi.” Vệ Tam xác định.

Niếp Hạo Tề do dự hỏi: “Cậu không hỏi thử người bạn cơ giáp sư đó à?”

Vệ Tam: “... Đến lúc đó tôi giúp cậu trả, cứ lấy bao nhiêu đây đi.”

Niếp Hạo Tề nhìn Vệ Tam chân thành nói: “Cám ơn cậu.”

Một danh sách mười ngàn vạn cứ như vậy đã được tạo ra. Tiền vừa đến sổ sách là Vệ Tam lập tức muốn số liệu huấn luyện hàng ngày của Niếp Hạo Tề, căn cứ vào thực lực của cậu để thiết kế cơ giáp.

Khi hỏi số liệu, người cơ giáp sư tên Mỹ Viết không muốn tiếp xúc với người lạ nên phó việc cho cô làm trung gian.

Niếp Hạo Tề từ đầu đến cuối không sinh ra bất kỳ hoài nghi nào.

Ngoại trừ cơ giáp lúc trước do Chuyển Lên Bờ Tây cho cô cải tạo vũ khí, lần này Vệ Tam mới coi như chân chính thiết kế chế tạo cơ giáp. Cũng không tính là thuận lợi vì lý thuyết và thực hành luôn có chênh lệch không nhỏ, thế là cô thường xuyên chạy tới thư viện, hoặc là túm lấy Ứng Thành Hà hỏi mấy vấn đề.

Ứng Thành Hà không có tác dụng quá lớn, bởi vì anh tịnh không nghĩ tới sẽ có người động não trong việc hạ thấp chi phí vật liệu.

Vệ Tam chỉ có thể dựa vào chính mình mò mẫm, cô đang tính toán tỉ lệ vật liệu. Tất cả vỏ ngoài cơ giáp cấp S đều do du kim đúc thành, trong khi cấp A lại là hỗn hợp du kim làm cho càng nhẹ và dễ điều khiển, song lại không kiên cố như cấp S. Ngoài ra còn có một ít linh kiện cũng có thể sửa, cần cô đi thăm dò.

Ban ngày thi đấu, ban đêm thức đêm thiết kế, rất nhanh dưới mắt Vệ Tam dính hai cái quần thâm lúc đi tới lui trong sân trường.

“Có phải ngày mai bên cậu chọn ra 300 người đứng đầu không?” Không biết Kim Kha đứng chỗ nào mà sau lưng tối thẫm như mực khi liên lạc với Vệ Tam.

Vệ Tam từ bản vẽ ngẩng đầu lên: “Ừ. “

Kim Kha dời màn hình ánh sáng để Vệ Tam nhìn thấy Ứng Thành Hà bên cạnh: “Ngày mai chúng tớ sẽ trở lại trường, đến lúc đó đi xem cậu thi đấu. “

“Được.” Trước khi Vệ Tam cúp máy có loáng thoáng nghe Kim Kha nói một câu chú ý nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, bãi tập của trường Damocles đầy ắp người.

Chọn ra hai trăm sinh viên đầu tiên của các loại cơ giáp vào đội tuyển để tham gia thi đấu, một trăm người dự bị ở vị trí sau đó cũng có thể đi theo.

Hôm nay Vệ Tam phải thắng hai trận, sau khi thắng chính là một thành viên của đội tuyển.

Trước mỗi đấu trường đều có thầy cô giám khảo chấm điểm dựa vào thành tích của hai bên thi đấu, cuối cùng tiến hành tổng xếp hạng để ngăn sinh viên có thực lực mạnh không được tuyển.

Vệ Tam xếp ở phía sau, cô dựa vào hàng rào chắn của đấu trường hơi híp mắt nghỉ ngơi.

“Con mắt này của em...” Đinh Hòa Mỹ đã tranh tài xong, không khó nhằn đã lấy được điểm cao. Chị ấy vừa đi ra đã nhìn thấy Vệ Tam tựa vào đây ngủ, chị ấy cân nhắc thật lâu mới nói tiếp: “Rất khác biệt.”

Vệ Tam không phản ứng lại ý tứ của chị ấy, thuận miệng khen ngợi: “Chị cũng tất khác biệt.”

Đinh Hòa Mỹ chậc một tiếng: “Em sẽ không lén lút thức khuya huấn luyện mới làm nó thành ra vậy đúng không? Cẩn thận làm khéo quá hóa vụn.”

“Đúng vậy đấy, Vệ Tam, em nên nghỉ ngơi thật tốt, cân bằng tinh thần, không nên cho mình quá nhiều áp lực.” Người đàn anh làm người tốt lúc trước chen vào, “Có biết chị Đinh vì sao không vào đội tuyển lần trước không? Do sinh bệnh nên cuối cùng không đi được.”

Đinh Hòa Mỹ trừng mắt liếc người nọ: “Ai cho cậu nhiều chuyện.” Đây là tiếc nuối cả đời của chị ấy!

“Số 536, Vệ Tam.”

Bên kia đang hô Vệ Tam đi qua thi đấu, cô lấy lại tinh thần đi về phía đấu trường.

“Vệ Tam, sau khi vào đội tuyển thì nhớ lập đội cùng với chị đấy!” Đinh Hòa Mỹ ở phía sau hô.

Mười người bắn súng trong đội tuyển có quyền lựa chọn đội ngũ, trong lòng Đinh Hòa Mỹ đã thừa nhận Vệ Tam có thể giành được một chỗ.

Vệ Tam vừa vào chỗ thi đấu đã nhìn thấy cơ giáp của đối thủ, cũng vừa nhìn đã biết ngay là cơ giáp tốt làm cô hơi ngứa tay. Cơ mà ban ngày ban mặt lại còn là ở ngay trong trường nên cô vẫn phải đè nén xúc động của mình.

“VỆ TAM CỐ LÊN!”

Giữa bãi tập đột nhiên có người dùng loa hô to, còn có người giơ một tờ bìa cứng, trên đó viết bốn chữ “Vệ Tam mạnh nhất”.

“Này, giải đấu Hephaestus này còn chưa bắt đầu mà đã có fan rồi sao?” Thầy giám khảo ngồi ở giữa cười nói.

Giám khảo bên trái tinh mắt, nhận ra người con trai đang cầm loa hét lên: “Đó là Kim Kha.”

Các giám khảo khác nghe thấy cái tên này thì toàn bộ quay đầu nhìn lại: “Thế sinh viên bên cạnh kia là...”

Mặt Ứng Thành Hà không chút thay đổi đứng trong đám người, hai tay giơ tờ bìa cứng.

Mất mặt quá đi.

Bọn họ vừa rồi từ ngoài trường huấn luyện trở về, Kim Kha vội vội vàng vội vàng chạy tới thùng rác, nhặt được một tấm bìa cứng to rồi viết một hàng chữ rồng bay phượng múa, kế đó còn muốn anh giơ lên, về phía cậu thì móc ra một cái loa bắt đầu la.

Sinh viên trên bãi tập rất nhanh đã nhận ra bọn họ, trong lúc nhất thời không biết nên hâm mộ hay ghen tị với Vệ Tam, một người cấp A mà có thể làm cho hai người cấp S đến cổ vũ.

Chẳng lẽ là sự quyến rũ của người trèo tường?

Một số sinh viên dần dà bắt đầu nóng lòng muốn thử trèo tường xem sao, họ cũng muốn trở nên nổi tiếng.

Vệ Tam đang đứng ở đấu trường, sau khi nghe thấy tiếng thì nháy mắt với hai người ở giữa bãi tập, kế đó thì nhảy vào khoang cơ giáp để chuẩn bị thi đấu.

Đối thủ cũng là cơ giáp hạng trung, am hiểu cận thân, nhìn ra được đã trải qua hệ thống huấn luyện nên mỗi một bước đều tiêu chuẩn, thậm chí có thể lấy ra giảng dạy.

“Kinh nghiệm của Vệ Tam này còn chưa đủ.” Ban giám khảo trao đổi với giáo viên bên cạnh, “Chiêu thức chưa được thành thạo lắm.”

“Nói là nói như vậy, nhưng sinh viên ở đối diện cũng không làm em ấy bị thương được.”

Có một giám khảo nhíu mày nhìn hồi lâu, chợt lên tiếng: “Chiêu thức không thuần thục là một chuyện, nhưng luôn cảm giác Vệ Tam lộ ra phong cách hoang dã. Là ai đã dạy cho em ấy thế?”

“Cái xoay người chống lại vừa rồi đúng chuẩn lắm mà, có thể cô xem nhầm rồi.” Giám khảo bên cạnh cười nói, “Em ấy là một sinh viên trường quân sự nhưng lại có xuất thân từ ngôi sao vô danh, làm gì đi thực chiến ở đâu mà lộ ra được phong cách hoang dã chứ.”

“Là thế à.”

Trên sân đấu, Vệ Tam nhấc chân đá trúng đầu gối đối thủ xong đang muốn mượn cơ hội chiến đấu tay đôi, sờ vào cơ giáp của gã nhiều hơn, lại phát hiện tay trái đối phương giơ lên, tấm chắn được giở lên để lộ nòng súng.

Chết cha!

Vệ Tam nhất thời giật mình, cô không nỡ cho cơ giáp của mình có vết trầy xước nào.

Ngay lập tức khom người quét ngang phần thân dưới của đối thủ, nhân cơ hội đó dùng đao chém tới, đối thủ cầm đao bằng cả hai tay để chống trả.

Vệ Tam dùng một tay đè đao, tay kia bổ ngang vào khuỷu tay đối phương để phát lực, đồng thời cô bay lên đá một cú, đá ngã người ta, trong nháy mắt đã kề đao vào cổ gã.

Giám khảo ở giữa nhìn chằm chằm Vệ Tam một lúc lâu: “Về sau mọi người có thấy không? Làm thế nào mà tôi cảm thấy em ấy đột nhiên mạnh hơn một chút vậy?”

“Giữa thắng thua bèn bùng nổ, đó là chuyện thường.”

Mấy giám khảo giao tiếp ánh mắt với nhau, cuối cùng xác nhận: “Vệ Tam thắng."

Ở giữa bãi tập.

“Vệ Tam điều khiển cơ giáp không tệ.” Ứng Thành Hà còn giơ tấm bìa cứng. Anh là cơ giáp sư, rất dễ dàng nhìn ra độ phù hợp giữa chiến sĩ độc lập và cơ giáp. Xem ra cô làm chiến sĩ cũng được, ít nhất ở mặt này thì cô xem như người nổi bật trong cấp A.

Kim Kha cầm loa nhưng ngược lại không đề cập về Vệ Tam, mà lại nhìn bốn phía: “Bọn họ cũng trở lại rồi?”

“Ai?”

“Hoắc Tuyên Sơn.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Hãy để tôi sờ tí thôi, sẽ không hủy nó đi đâu.