Dịch giả: Tiểu Băng
Trong chén, là một loại dịch màu tím sẫm đang lục bục sinh ra bong bóng khí, sền sệt kinh kinh như nước bùn.
Đường Vũ Lân nhắm mắt, cau mày, nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng hương vị của chất kia không kinh dị như dáng vẻ bên ngoài của nó, nó âm ấm, vị ngọt tanh và thơm thơm giống như mật cá, hơi trơn trơn nhớt nhớt, vào miệng là đi luôn tới cổ, trôi tuột xuống cổ họng.
Cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân, thoải mái không tả nổi, Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm. Mình mới nuốt hơn trăm vạn đồng đó!
Không, e là một trăm vạn cũng chưa đủ. Dù không phải mình đi mua, nhưng riêng máu của hồn thú cũng chưa hẳn có tiền là mua được.
Giờ làm gì tiếp? Đường Vũ Lân ngơ ra, nhưng rồi nhớ ra ngay, vội lùi lại hai bước, khoanh chân ngồi xuống.
Nó không dám ngồi trên ghế, vì nó sợ lỡ người mình có phản ứng gì đó mạnh quá, sẽ bị ngã, thà ở dưới đất an toàn hơn.
Tập trung tư tưởng suy nghĩ, minh tưởng, vận chuyển Hồn Lực.
Chắc là vậy, dùng Hồn Lực để thúc giục thuốc phát ra hiệu quả.
Đúng lúc này, một cảm giác quái dị xuất hiện trong người nó. Nó giống như máu sôi lên, mỗi lỗ chân lông đều mở ra, phun khí nóng ra ngoài, cảm giác nóng bỏng không báo trước làm Đường Vũ Lân rên lên thảm thiết, suýt nữa ngã nhào.
Nóng, rất nóng, như đang ở trong lò luyện, mồ hôi tuôn ra như suối, cả người Đường Vũ Lân run bần bật.
Từ trán, một đường vân màu vàng hình lưới xuất hiện, sau đó lan ra khắp toàn thân, những đường vân càng lúc càng rõ, cả làn da Đường Vũ Lân đỏ rực lên như bị luộc.
Nóng quá, nóng quá!
Đường Vũ Lân nghiến răng chịu đựng, lão Đường đã nói rồi, kiên cường, phải nhẫn nại, phải cố chấp.
Hồn Lực yếu ớt bị mất kiểm soát ngay lập tức, chạy tán loạn trong người, không thể minh tưởng được nữa, trước mắt Đường Vũ Lân chỉ có một màu đỏ.
Không lẽ người mình sẽ bị chảy ra sao?
Cả người Đường Vũ Lân rung rung, ô lưới màu vàng càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, cảm giác nóng bỏng đột ngột biến mất, sự đau đớn cũng biến mất theo.
Một người khi ở trong trạng thái bình thường, tuyệt đối không thể biết được mình sướng như thế nào. Nhưng chỉ cần từ trong đau đớn trở lại bình thường, sẽ biết sự ‘bình thường’ này dễ chịu khoan khoái đến mê say.
Cả người Đường Vũ Lân mềm nhũn, muốn giơ ngón tay lên cũng không nổi.
Nó chưa kịp bình tĩnh lại, thì cả người đã lạnh hẳn lên. Cái lạnh cũng như cái nóng trước đó, lan truyền khắp cơ thể, làn da vẫn còn hồng đỏ nhanh chóng chuyển thành màu xanh trắng.
Đường Vũ Lân run càng thêm dữ dội, thứ duy nhất không biến hóa gì trên người đó là đường vân hình lưới màu vàng, chẳng những vậy, chúng lại càng thêm rõ rệt.
Từ cực nhiệt tới cực hàn, thứ đầu tiên không chịu nổi, là quần áo của nó. Quần áo vỡ ra từng mảnh, nhiều chỗ hóa thành bột mịn. Hồn lực cấp mười hai giờ như không có, chẳng giúp nó bớt đau khổ được chút nào.
Lạnh quá, máu như muốn đông lại, nhịp tim giảm mạnh, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
Nó không biết, hai loại linh quả này khi kết hợp với nhau sẽ dẫn tới cái gọi là Băng Hỏa Luyện Kim Thân, làm tăng cường độ thân thể. Nhưng cách tăng cường độ này đối với người bình thường là rất nguy hiểm, biến hóa từ cực nhiệt tới cực hàn, rất dễ làm cho cơ thể yếu ớt của con người bị vỡ ra, nên nhất định phải có một loại linh quả khác đều điều hòa, nếu vật điều hòa có cấp bậc cao hơn, thì may ra mới an toàn.
Một vấn đề quan trọng nữa là khi tiến hành Băng Hỏa Luyện Kim Thân, thì phải có một Đại Hồn Sư có tu vi vượt xa người đang luyện thân để hộ pháp, dẫn đạo.
Mộ Thần nghĩ chắc chắn là là Mang Thiên sẽ giúp Đường Vũ Lân tiến hành dẫn đạo, ông ta không biết Đường Vũ Lân chỉ có một mình, tự mình xử lý.
Đây chính là Linh quả trăm năm, dù có là cường giả hồn sư tam hoàn mà ăn vào cũng còn bị thương nặng, để lại những ẩn tật không bao giờ hết được.
Đừng nói chi Đường Vũ Lân mới chỉ có tu vi Hồn Lực cấp mười hai.
Không biết qua bao lâu, cực hàn mới dần dần rút đi, Đường Vũ Lân mới từ từ tỉnh lại.
Không nhúc nhích được, cả người nó đều chết lặng, tựa như không còn là của mình, nhưng quỷ dị là, tinh thần nó lại cực kì tỉnh táo, nó nhìn thấy rất rõ những đường vân màu vàng hình lưới đang lóe sáng như một cái lưới lớn trùm quanh người nó.
Lão Đường, người ở đâu? Ta phải làm gì tiếp theo? Đường Vũ Lân gọi vang trong đầu.
Nhưng lão Đường không trả lời, còn Đường Vũ Lân đã không đường lui, nó không còn làm được gì nữa, đành để mặc ba loại Linh vật tha hồ dày xéo cơ thể mình.
Cơ thể cứng ngắc từ từ khôi phục, cảm giác thoải mái dễ chịu lại xuất hiện. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn rất căng thẳng. Nóng bỏng, rồi tới cực lạnh, tiếp theo, có phải tới lượt máu hồn thú ra tay hay không?
Sự thật chứng minh, nó đã đoán đúng.
Nóng và lạnh, so với đau đớn tiếp theo phải chịu, là không vào đâu.
Có những con kiến nhỏ từ trong xương bò ra, chui vào trong máu thịt, nội tạng, máu huyết, ngọ nguậy trong đó.
"A!" Đường Vũ Lân kêu lên thảm thiết, nó muốn gãi, nhưng cả người không nhúc nhích được, tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, hắn cảm nhận được sự tra tấn đó rất rõ ràng. Cảm giác này, rất là khủng khiếp.
Làm sao bây giờ? Sao lại như vậy? Cả người Đường Vũ Lân run lên bần bật.
Không chịu nổi, ta không chịu nổi nữa.
"Nếu ngươi không chịu nổi, thì ngươi sẽ chết. Nếu ngươi muốn sống sót, thì ngươi phải kiên cường. Dù đau đớn tới cỡ nào, thì có kiên cường và dũng cảm cũng sẽ qua. Phải cố chấp để mở ra cánh cửa thành công cho ngươi." Tiếng Lão Đường vang lên, lần này, giọng của hắn rất trầm thấp.
Đường Vũ Lân giật mình, đúng a! Không thể bỏ cuộc, nếu mình không phá được phong ấn, thì mình phải chết.
Mình không thể chết được, mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, mình phải trở thành cường giả, mình phải trở thành một Cơ Giáp Sư cường đại, mình muốn tự rèn ra cơ giáp cho chính mình.
Mình còn phải đi tìm phụ thân mẫu thân, đi tìm Na Nhi, trở thành hồn sư cường đại nữa.
Mình muốn sống, muốn hưởng thụ cuộc sống này.
Trong lòng nó đầy sự không cam lòng, mạnh mẽ tới mức làm cho nỗi đau đớn cũng giảm đi, cảm giác tê ngứa dần nhỏ lại.
Đường Vũ Lân không nhìn thấy đường vân vàng trên người nó đã chuyển thành màu tím, màu tím phủ bên ngoài màu vàng, nhưng sau một thời gian ngắn thì bị tan rã, dần nhạt đi rồi biến mất, lộ ra đường vân màu vàng sáng rực rỡ.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy dần biến mất, Đường Vũ Lân há miệng thở hổn hển, cơ thể nó đã khôi phục lại, tay chân đã lại động đậy được.
Thế nào là đã xong chưa? Đã đột phá phong ấn rồi?
"Chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu!" giọng Lão Đường lạnh tanh vang lên trong đầu.
Giờ mới bắt đầu?
Đường Vũ Lân chưa kịp làm gì, cả ba cảm giác nóng lạnh và ngứa ngáy cùng bộc phát, cả người nó mất đi khống chế.
Nó kêu lên thảm thiết, ngất đi.