Mười năm trước, khi Hạ Thính Nam vẫn học lớp 9 thì Từ Bỉnh Nhiên đã học lớp 11 tại trường cấp 3 top đầu thành phố.
Họ là hàng xóm thân thiết, sống cùng tầng trong một tòa nhà suốt mười mấy năm, hai cánh cửa chính chỉ cách nhau khoảng vài mét. Ngoài ra, nhìn từ góc độ khác, ba Từ và ba Hạ có thể coi như đồng nghiệp, vậy nên hai gia đình thường xuyên qua lại.
Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, mở cửa nhìn mẹ đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa. Thấy anh bước ra, mẹ mỉm cười: “Đói hả?”
“Không ạ, con sang nhà bên xem thế nào đã.” Anh ra khỏi nhà và bước sang nhà bên cạnh, càng đến gần càng nghe thấy rõ tiếng ồn ào bên trong.
Từ Bỉnh Nhiên ấn chuông cửa, không đợi tiếng chuông lần thứ nhất vang xong đã ấn thêm hai lần nữa. Trong nhà lập tức yên tĩnh, vẻ mặt căng thẳng của mẹ Hạ chuyển sang vui vẻ, hiền hậu, bà nhanh chóng ra mở cửa.
“Bỉnh Nhiên? Có chuyện gì thế?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Dì, con nghe thấy bên nhà dì có tiếng ồn nên mới sang xem thử.”
Nói đến đây, mẹ Hạ lại tức giận, tại sao Hạ Thính Nam có thể ngủ nhiều như vậy, rốt cuộc là bà sinh con hay đẻ ra một con heo vậy?
Bà phải đi công tác ở tỉnh ba ngày, ngày đầu tiên ra ngoài đã nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm hỏi vì sao Hạ Thính Nam không đi học, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Bà kiểm tra đồng hồ thì thấy đã là 10 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh. Lúc ấy, bà vội vàng gọi cho ba Hạ, bảo ông tranh thủ về nhà xem Hạ Thính Nam có ở nhà không.
Buổi sáng ba Hạ bận bịu nhiều việc, mãi đến giờ cơm trưa mới rảnh rỗi về nhà kiểm tra. Vừa mở cửa đã thấy bên trong yên ắng, nhưng mở cửa phòng Hạ Thính Nam còn yên ắng hơn.
—— Hạ Thính Nam ngủ say đến mức yên ắng.
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Mẹ Hạ nói đến đây lại thấy buồn cười, song trong lòng vẫn rất bực tức, không biết nên mắng chồng hay mắng con gái, cả nhà không có nổi một ai đáng tin cả.
Thấy Từ Bỉnh Nhiên sang, Hạ Thính Nam vội chạy tới núp sau lưng anh, chỉ ló đầu ra: “Mẹ, mẹ đừng mắng nữa, con hứa lần sau con nhất định sẽ không ngủ quên.”
Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn cô.
Hạ Thính Nam cứ tưởng bản thân đã tìm được tri kỷ, cô nhìn Từ Bỉnh Nhiên và nhếch môi cười.
Tuy nhiên Từ Bỉnh Nhiên không đoái hoài gì đến cô, anh lẳng lặng suy nghĩ rồi chớp mắt nói với mẹ Hạ: “Dì, hay là từ nay để con đưa em ấy đi học.” Đường anh đến trường phải đi ngang qua trường Hạ Thính Nam, cực kì thuận tiện cho việc đưa đón.
“Vậy thì tốt quá, có Từ Bình Nhiên đưa con đi, con có thể ngủ thêm một lát.” Hạ Thính Nam cảm thấy đề nghị này khá ổn.
Mẹ Hạ tức đến choáng váng: “Con nói gì thế, không lễ phép tí nào cả.”
Từ Bỉnh Nhiên nói không sao.
Thật ra mẹ Hạ cũng hơi ngại, nhưng vì bà thường xuyên đi công tác, ba Hạ lại hay đổi ca tăng ca, hàng ngày hai người không có thời gian theo sát Hạ Thính Nam. Trong khi đó, Hạ Thính Nam sắp thi cấp ba, bà thật sự rất phiền muộn.
“Bỉnh Nhiên, vậy dì đành nhờ con vậy, dì sẽ đưa chìa khóa dự phòng cho con, khoảng thời gian này chắc con phải vất vả rồi.” Dù sao mẹ Hạ cũng là người nhìn Từ Bỉnh Nhiên trưởng thành nên bà rất yên tâm.
Hạ Thính Nam vô thức nói: “Không cần chìa dự phòng…”
Từ Bỉnh Nhiên cắt ngang lời cô: “Không sao, không vất vả gì đâu ạ.”
Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên, anh cao khoảng 1m8, nhìn qua có thể sẽ tiếp tục tăng thêm. Còn cô hiện tại vẫn chưa cao nổi 1m5, hi vọng sẽ cao hơn nữa.
Từ Bỉnh Nhiên dùng ngón tay sờ gò má cô, ra hiệu cho cô đừng nói gì.
Hạ Thính Nam chớp mắt, ngậm miệng lại.
Sau đó, chìa khoá dự phòng được chuyển từ tay Hạ Thính Nam tới tay Từ Bỉnh Nhiên.
Cô đưa chìa khóa cho Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên cố ý không nhận, nắm chặt tay thành nắm đấm. Hạ Thính Nam phải cạy mở từng ngón tay anh, mệt đến mức thở hồng hộc.
Lúc này
Từ Bỉnh Nhiên mới mỉm cười, buông tay nhận chìa khóa cất vào ngăn kéo.
Hạ Thính Nam buồn chán ngồi trong phòng anh sờ hết này đến thứ khác, “Anh lấy chìa khóa làm gì, dù sao mở cửa ban công ra là thấy phòng em rồi mà.”
Nhìn từ cửa sổ phòng cô ra ngoài, bên cạnh là ban công phòng Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên liếc cô: “Em muốn dì biết em thường xuyên sang phòng anh trốn việc?”
Khi ấy cô mới bình thường lại, hiểu được dụng ý của Từ Bỉnh Nhiên, vội lắc đầu: “Không muốn.”
Ngày ngày bị nhốt trong phòng làm bài tập thật sự rất khổ, phòng Từ Bỉnh Nhiên chính là hầm trú ẩn duy nhất để cô tránh gió tránh bão.
Trốn ở đâu thì trốn cũng không ổn bằng phòng của Từ Bỉnh Nhiên!
Trong phòng có một giá sách, bên trên bày rất nhiều sách. Từ Bỉnh Nhiên cầm một quyển tựa vào thành giường, cúi đầu rủ mi im lặng đọc, tựa như trong đó có thứ gì đó thú vị.
Hạ Thính Nam tới gần, dựa vào cánh tay anh, muốn xem thử quyển sách này viết về cái gì.
“Em nhìn cũng không hiểu được đâu.”
Hạ Thính Nam không phục, nhấc tay Từ Bỉnh Nhiên lên, chui đầu qua đó che cuốn sách phía trước lại.
Từ Bỉnh Nhiên siết chặt tay, cánh tay săn chắc áp chặt vào đường cong trên cổ cô, khiến cô lập tức cảm thấy khó thở.
Ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa, rọi xuống sàn gỗ, bên ngoài tối đen như mực, tiếng chim hót không ngừng vang vọng.
Hạ Thính Nam lật vài trang sách, nhận ra mình không hiểu gì, thế là cô ủ rũ thở dài một hơi.
Phòng khách vang lên vài tiếng động nhỏ, Từ Bỉnh Nhiên chợt khép sách lại, buông tay nói: “Mau về ngủ đi.”
“Về ngay đây.”
Từ Bỉnh Nhiên điềm tĩnh liếc nhìn cô.
Hạ Thính Nam bổ sung: “Thật sự là về ngay mà.”
Từ Bỉnh Nhiên tin cô mới là lạ.
Anh ném sách trên tay vào tủ đầu giường, đưa tay tắt đèn, “Anh buồn ngủ.”
Lúc này Hạ Thính Nam mới hốt hoảng ngăn cản. “Đừng đóng đừng đóng, em về ngay đây, anh mà tắt đèn em không thấy gì đâu.”
Trước đây ban công nhỏ trong phòng đã được sửa rộng hơn, mặc dù phòng Hạ Thính Nam ở ngay đó, nhưng Từ Bỉnh Nhiên phải tận mắt nhìn cô bò về phòng rồi mới yên tâm đóng cửa ban công, tắt đèn và khóa cửa lại.
Tiếp đó anh đứng ở cửa lằng lặng nghe tiếng động ngoài phòng khách, một lát sau mới quay về giường không nói câu gì.
Bên kia, sau khi về phòng, Hạ Thính Nam vẫn chưa buồn ngủ. Bởi vì cô chỉ là học sinh cấp hai, đã vậy còn là học sinh cấp hai sắp thi chuyển cấp, trong mắt ba mẹ, cô không có quyền sử dụng điện thoại, máy tính cũng đã bị chuyển sang phòng khác từ lâu. Do vậy, cô đành mở sách giáo khoa ra đọc, nhưng chưa được hai phút đã bắt đầu buồn ngủ.
Hai mắt cô lờ đờ, chạy thẳng về phía giường và nằm xuống, lòng thầm mong ngày mai Từ Bỉnh Nhiên gọi cô dậy muộn.
Tuy nhiên nguyện vọng của cô không thể trở thành hiện thực.
Từ Bỉnh Nhiên là một đồng hồ báo thức nhân tạo uy tín, kim đồng hồ vặn chuẩn hơn cả dây cót đồ chơi. Kể từ hôm nay, 6:30 mỗi sáng, anh kiên trì mở cửa phòng Hạ Thính Nam, kéo cô từ trên giường xuống, không sót dù chỉ một ngày.
Ban đầu quá trình này diễn ra vô cùng khó khăn, bởi vì Hạ Thính Nam ngủ rất sâu, không thể dùng phương pháp bình thường để gọi cô dậy.
Ngay từ lúc bắt đầu, Từ Bỉnh Nhiên luôn duy trì tấm lòng nhân hậu, sử dụng biện pháp dịu dàng nhưng lại không hiệu quả.
Sau đấy anh chuyển sang biện pháp cục cằn nhưng kết quả vẫn như vậy.
Trừ khi Hạ Thính Nam ngủ đủ giấc và đã gần tỉnh, trường hợp này chỉ cần gọi một lần là cô sẽ dậy. Nếu không, một tuần Từ Bỉnh Nhiên có nguy cơ đi muộn tận vài ngày.
Không, không phải là nguy cơ, mà chính xác là đã đi muộn.
Giáo viên chủ nhiệm thậm chí còn gọi anh ra nói chuyện riêng, hỏi anh có phải gần đây đang gặp rắc rối gì không, ngoài ra còn lo lắng anh quá đẹp trai nên bị mấy bạn học nữ quấy rầy trên đường đi học, hoặc cũng có thể là do yêu sớm, mải nói chuyện yêu đương dẫn tới đi học muộn.
Từ Bỉnh Nhiên im lặng lắc đầu, không muốn bán đứng kẻ đầu sỏ gây án.
Mãi sau khi trải qua quá trình chịu đựng, Từ Bỉnh Nhiên mới dần đối mặt với sự thật Hạ Thính Nam ngủ say như một vị thần, đồng thời cũng từ từ nắm được bí quyết đánh thức Hạ Thính Nam.
Song cũng nhờ phúc của Hạ Thính Nam, kỹ năng và tốc độ đạp xe của Từ Bỉnh Nhiên tiến bộ vượt bậc, dù không muốn nhưng vẫn vô tình bám sát các vận động viên chuyên nghiệp.