Lần này Từ Bỉnh Nhiên ngủ rất sâu, thậm chí còn không biết là mình đã ngủ từ lúc nào.
Có lẽ bởi vì Hạ Thính Nam nói quá nhiều, khả năng ru ngủ còn mạnh hơn cả hiệu quả thôi miên của giáo viên lúc dạy học, điều cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên nhớ trước khi ngủ thiếp đilà Hạ Thính Nam nói cô muốn nuôi tóc dài.
Thấy mí mắt anh càng càng cụp xuống, có vẻ không mở được nữa, Hạ Thính Nam đoán có lẽ anh đã ngủ được rồi.
Nói nhiều đến mức miệng đắng lưỡi khô, cổ họng khản đặc, cô cũng tự thấy khá cảm động.
Ngay cả em gái ruột cũng không thể chu đáo như vậy.
Đầu giường còn một cốc nước ấm chưa ai uống, cô với người qua lấy. Nhưng khi nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày, cô lại không dám động đậy, sợ Từ Bỉnh Nhiên tỉnh lại sẽ không ngủ được nữa.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng thở đều đều của Từ Bỉnh Nhiên vang lên, cô mới dám uống hai ngụm nước cho cổ họng bớt khô.
Uống nước xong, cô lại nằm xuống giường, ngắm nhìn Từ Bỉnh Nhiên một hồi, anh thật sự rất đẹp trai.
Cô chọc vài sợi tóc rũ bên mắt anh, sau đó từ từ nhắm mắt lại….
Có một nghiên cứu chỉ ra rằng người bình thường sẽ chìm vào giấc ngủ trong vòng bảy phút, Hạ Thính Nam cảm thấy mình đúng là không phải người bình thường. Rõ ràng cô chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, trên tay cô vẫn còn đang cầm máy chơi game, trò chơi cũng chỉ mới chơi giữa chừng, vậy mà vừa nhắm mắt cô đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn nằm mơ.
Khung cảnh huyền ảo, ánh sáng và bóng tối rõ ràng, Hạ Thính Nam mơ thấy mình lén lút trèo vào phòng Từ Bỉnh Nhiên, trốn trong tủ quần áo của anh, khắp người bị mùi hương khoan khoái của Từ Bỉnh Nhiên bao lấy.
Cô lém lỉnh định dọa Từ Bỉnh Nhiên nhưng cuối cùng chính mình lại là người sợ hãi.
Ngoài phòng khách, bầu không khí cãi nhau vô cùng ngột ngạt. Xuyên qua khe hở trong tủ quần áo, Hạ Thính Nam nhìn thấy khuôn mặt u ám lạnh lẽo của Từ Bỉnh Nhiên, nhìn thấy anh khóa trái cửa rồi cầm con dao được làm thủ công dí vào cổ tay, nhìn thấy cả người anh run rẩy, mồ hôi lạnh liên tục toát ra.
Giật mình tỉnh lại sau giấc mơ, cả người Hạ Thính Nam ướt đẫm mồ hôi không thấy Từ Bỉnh Nhiên đâu, nửa kia gối hơi lạnh.
Trong lòng Hạ Thính Nam hiện lên nỗi sợ không tên, cô gào toáng tìm Từ Bỉnh Nhiên, bật dậy khỏi giường chạy ra cửa.
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, Từ Bỉnh Nhiên lau tay bước tới, nhìn cô hỏi: “Em gọi anh làm gì?”
Hạ Thính Nam thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, em vừa gặp ác mộng.”
“Mơ cái gì?”
Mơ thấy anh nghĩ quẩn tự sát đó!
Cô không thể nói điều này nên bắt đầu nói hươu nói vượn: “Mơ thấy anh mời em ăn hamburger.”
Từ Bỉnh Nhiên nói với cô: “Sắp đến bữa tối rồi.”
Hạ Thính Nam xem giờ, đúng là sắp đến giờ ăn tối thật, cô hơi bối rối: “Em ngủ lâu thế sao ?”
“Ừm.”
Thật ra không chỉ mỗi Hạ Thính Nam ngủ lâu, mà Từ Bỉnh Nhiên cũng đã ngủ được một giấc dài. Anh không ngờ mình có thể ngủ một mạch từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều mà không tỉnh lại giữa chừng.
Nhìn thấy dáng vẻ có tinh thần của anh, Hạ Thính Nam cũng yên tâm hơn, cười nói: “Vậy là tốt rồi, lần này chắc anh ngủ đủ rồi. Em siêu lắm đúng không?”
Từ Bỉnh Nhiên sờ tóc mai: “Ừm.”
Hạ Thính Nam lại luyên thuyên, nói Từ Bỉnh Nhiên suy nghĩ quá nhiều, áp lực quá lớn, cần phải nói chuyện với cô nhiều hơn, nói chuyện với cô sẽ vui lên.
Từ Bỉnh Nhiên không bác bỏ ý kiến của cô.
Sau ngày hôm đó, chất lượng giấc ngủ của Từ Bỉnh Nhiên được cải thiện rõ ràng, tia máu trong mắt ít đi, sức đề kháng cũng tốt hơn, không uống thuốc nữa mà bệnh cảm vẫn tự khỏi. Có điều sự buồn rầu vẫn tồn đọng giữa hai hàng lông mày.
Thành tích học tập năm lớp 10 của Hạ Thính Nam vẫn bình thường như hồi cấp hai. Thỉnh thoảng tiến bộ thì lọt vào top 50 của khối, có lúc lại tụt xuống hạng 200. Tâm trạng của ba mẹ cô nhấp nhô lên xuống như chơi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng mà Hạ Thính Nam cứ làm như không có chuyện gì xảy ra: “Con mới lớp 10 thôi mà, còn tận hai năm nữa mới thi đại học, không cần vội, chuẩn bị tốt ắt sẽ thành công.”
Mẹ Hạ trách móc: “Rốt cuộc bao giờ con mới biết cố gắng đây hả? Con nhìn Từ Bỉnh Nhiên xem, thành tích tốt vậy mà vẫn tiếp tục nỗ lực.”
Hạ Thính Nam nhìn trời giả ngu.
Mùa thu ngắn ngủi trôi qua, mấy chiếc áo khoác mỏng của Hạ Thính Nam mới mặc được vài lần đã bị cất vào tủ, chuyển qua áo len và áo lông. Vào đông, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, hàng cây hai bên đường đã rụng sạch lá. Hạ Thính Nam mặc mấy lớp áp len bên trong bộ đồng phục, nhìn không khác gì một quả bóng.
Chỗ ngồi cho kì thi cuối kỳ được sắp xếp dựa theo thứ tự xếp hạng nên Hạ Thính Nam ngồi ở khoảng giữa.
Cô thậm chí còn quên không mang hộp bút đi thi, tất cả dụng cụ đều được cô cầm trong tay, cục tẩy trong lòng bàn tay như muốn rơi ra ngoài.
Hạ Thính Nam chạy một mạch đến phòng thi, trong phòng đã có khá nhiều người, mỗi khi có người bước vào, tất cả lại ngước mắt lên nhìn, trông rất nhàm chán.
Chỗ ngồi của Hạ Thính Nam chắc là của một bạn nam, sách vở trong ngăn kéo lộn xộn chất đống. Cô nhìn lướt qua, thấy trên giấy viết: Thang Thành.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Thính Nam là: “Thang Thành Nhất Phẩm [*]? Một cái tên rất quý giá!”
[*] Thang Thành Nhất Phẩm: Tên tiếng anh là Tomson Riviera, là một khu nhà cao cấp gồm các căn hộ hạng sang tọa lạc ở khu Tài chính và Thương Mại Lục Gia Chủy, Thượng Hải, Trung Quốc. Đây là một trong những khu nhà đắt đỏ nhất Trung Quốc.
Sau khi thi xong, Hạ Thính Nam nói với Trần Xuyến về chuyện này. Trần Xuyến vừa xếp lại cặp sách vừa nói: “Cậu không biết Thang Thành à? Cậu ấy khá nổi tiếng trong khối mình đó.”
Hạ Thính Nam nghe vậy mới nhớ ra đúng là mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi. Tuy nhiên bình thường Hạ Thính Nam ít nói chuyện phiếm với bạn bè nên không nắm được quá nhiều tin tức.
Hai người ra khỏi phòng thi, Trần Xuyến nói với cô: “Cậu ấy rất đẹp trai, còn được đặc cách vào đội bóng đá của trường.”
Hạ Thính Nam chợt thấy tò mò: “Cậu có ảnh không?”
“Mình không có, nhưng chắc lớp trưởng có đấy.” Lớp trưởng của cô là một bạn nữ, thành tích học tập tốt nhưng cũng thích ngắm những anh chàng đẹp trai, cô ấy được mọi người gọi với biệt danh “giám thị cái đẹp”, bởi cô cho rằng ngắm nhìn trai đẹp góp phần cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần, đồng thời nâng cao động lực học tập.
Hạ Thính Nam: “Được rồi, Thang Thành phải không? Lát nữa mình sẽ hỏi lớp trưởng.”
“Hỏi cái gì?”
Hạ Thính Nam thản nhiên trả lời: “Hỏi xem cậu ấy có ảnh của Thang Thành không?”
Thang Thành: “Ơ….”
Trần Xuyến: “…..”
Hạ Thính Nam: “…..”
Thang Thành: “………………”
Giây phút ấy Hạ Thính Nam chỉ muốn lập tức leo lên phi thuyền đến một hành tinh khác…..
Thang Thành gật đầu với hai người, vẻ mặt chững chạc đàng hoàng: “Mình trông như thế này, không cần phải tìm người khác xem ảnh của mình nữa đâu.”
Hạ Thính Nam và Trần Xuyến bối rối: “Đúng vậy…….”
Thang Thành đi về phía trước vài bước đột nhiên quay lại nói với Hạ Thính Nam: “Cho mình xin phương thức liên lạc được không?”
Mặt Hạ Thính Nam đầy dấu chấm hỏi.
Thang Thành: “Không phải cậu muốn xem ảnh của mình à, mình có thể gửi cho cậu.”
Hạ Thính Nam nghe vậy thì cười lúng túng: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thang Thành cũng không ép cô, Hạ Thính Nam nói không cần, cậu bèn gật đầu rời đi.
Trần Xuyến: Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Hạ Thính Nam: Mình cũng không biết.
Trần Xuyến: Cơ mà đẹp trai quá.
Hạ Thính Nam: Có lẽ vậy….
Hai người thì thầm, không dám nói chuyện lớn tiếng thêm lần nào nữa.
Đối với ngoại hình của Thang Thành, Hạ Thính Nam chỉ có thể nhận xét là, vừa nhìn thì thấy rất ổn, nhưng chỉ cần rời khỏi tầm mắt của cô ba phút, cô đã quên luôn dáng vẻ cậu ta.
Thật ra cô bị mù mặt, những người bình thường không thân thiết lắm thì cô thường nhận diện thông qua kiểu tóc, hình dáng khuôn mặt hoặc vóc người. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên là một ngoại lệ. Đầu tiên, hai người quen biết nhau từ nhỏ, dù cô có bị mù mặt đi chăng nữa thì cũng đã nhìn mặt anh suốt nhiều năm, không thể có chuyện không nhận ra. Thứ hai, phong thái của Từ Bỉnh Nhiên rất dễ nhận diện, nhìn từ xa nhưng cô cũng có thể đoán ra đó là Từ Bỉnh Nhiên.
Buổi tối, cô không kìm lòng được lại leo sang phòng của Từ Bỉnh Nhiên. Từ Bỉnh Nhiên thấy cô leo sang bèn chạy ra ban công trông chừng cô.
Hạ Thính Nam: “Em không ngã được đâu, em leo rất vững đấy.”
Từ Bỉnh Nhiên: “Tốt nhất là như thế.”
Hạ Thính Nam: “….. “
Đôi khi Từ Bỉnh Nhiên cũng lười nói chuyện với Hạ Thính Nam, không biết có phải cô nghiện trèo cửa sổ rồi không, rõ ràng có thể đi bằng cửa chính nhưng cô lại không thíchđi.
Hạ Thính Nam hỏi anh khi nào được nghỉ, Từ Bỉnh Nhiên nói lớp 12 không được nghỉ.
“Ôi….Em định rủ anh đi chơi.”
Từ Bỉnh Nhiên mở bài kiểm tra ra: “Không đi.”
Hạ Thính Nam lại bắt đầu lảm nhảm về những chuyện ở trường, nào là đồ ăn ở căng tin không ngon, rồi lại có một bạn học đi vệ sinh không bao giờ xả nước, còn nói cô muốn sống thử ở ký túc xá.
Từ Bỉnh Nhiên chầm chậm ngước mắt nhìn sang.