Thời tiết hôm nay khá nóng nực, mặt trời to tròn đỏ rực tựa như muốn nướng chín vạn vật, Hạ Thính Nam đang tận hưởng không khí mát lạnh phả ra từ điều hòa, hạnh phúc khỏi phải bàn.
Mấy kệ sách màu bạc được kê ngay ngắn, các dãy cách nhau một khoảng cách cố định, sách đặt sát nhau, không chừa ra bất kì khe hở nào. Hạ Thính Nam vừa kiểm tra vừa lia tầm mắt nhìn mọi người xung quanh, phía trước mặt cô có một bàn học sinh cấp hai, cấp ba, ai cũng đang cặm cụi viết rồi lại xóa.
“Thính Nam, có một vài sinh viên đến thực tập, em hướng dẫn mọi người nhé.” Chủ nhiệm Diệp Tân Tinh ra hiệu với cô.
Lời chủ nhiệm là vàng là bạc, Hạ Thính Nam lập tức đáp: “Vâng, chị Tình.”
Tính chất công việc tương đối đơn giản, dù là người mới cũng có thể làm tốt. Vậy nên cô chỉ cần dành một ít thời gian làm mẫu rồi để họ tự mình phát huy, thỉnh thoảng mới quay lại nhắc nhở một hai việc.
“Xe đẩy bên kia còn mấy cuốn sách chưa được kiểm tra, gáy sách có dán số hiệu, một người qua đó làm đi nhé.” Hạ Thính Nam phân phó.
Các bạn thực tập: “Vâng ạ.”
Cửa lớn thư viện không đóng được nổi một phút, liên tục có người ra kẻ vào, không phải mượn sách thì là trả sách, không phải đến để đọc sách thì là học bài.
Ngày nào Hạ Thính Nam cũng thay phiên ăn cơm với đồng nghiệp, người này ăn xong sẽ trở về trông thư viện để người khác ăn.
Hôm nay đến giờ cơm, Hạ Thính Nam dẫn các sinh viên thực tập đi ăn cùng. Tất cả bọn họ đều chưa tốt nghiệp, tính cách cởi mở, gặp Hạ Thính Nam trẻ tuổi xinh đẹp nên muốn bắt chuyện với cô.
“Chị, năm nay chị bao nhiêu tuổi ạ?”
Hạ Thính Nam chần chờ giây lát: “Hai mươi bốn, mươi lăm … Hai mươi sáu thì phải.”
Chính cô cũng không nhớ rõ năm nay mình bao nhiêu tuổi, lúc cô hai mươi tuổi vẫn một mực cho là mình mới chớm mười tám, nhưng mẹ Hạ lại nói với bên ngoài cô đã hai mươi hai, từ sau lần đó cô cũng không để ý đến việc bản thân đã ăn bao nhiêu cái bánh sinh nhật nữa.
“Vậy chị có người yêu chưa ạ?” Có một nam sinh không kiềm được mà hỏi cô.
Hạ Thính Nam đưa một thìa cơm vào miệng, thuận miệng trả lời: “Chưa có.”
“Vậy em theo đuổi chị được không?”
Mấy người ngồi cạnh cười phá lên.
Hạ Thính Nam khẽ sửng sốt, không hiểu thế nào lại nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên.
Anh sẽ không hỏi chuyện tình cảm trong tình huống thế này, Từ Bỉnh Nhiên luôn bình thản, nghiêm túc, khi thổ lộ lòng mình cũng nhẹ nhàng nói với Hạ Thính Nam rằng anh thích cô, anh muốn theo đuổi cô.
Hạ Thính Nam đang chìm trong dòng suy nghĩ, giọng nói của đồng nghiệp đột nhiên đánh thức cô, người đó hỏi mình có thể đi ăn chưa, Hạ Thính Nam ngơ người một lúc,
“Xong rồi, chị đi ăn đi, em về làm việc đây.”
Hôm nay là thứ năm, công việc ở thư viện không quá bận bịu, Hạ Thính Nam làm một vài việc linh tinh rồi tám chuyện với Trần Xuyến giết thời gian.
Hiện tại Trần Xuyến là một cô nàng công sở chân chính, gặt hái được nhiều thành tựu vẻ vang trong sự nghiệp, hết công tác lại đến tăng ca, ngày ngày mặc áo sơmi và váy ôm, tiền lương mỗi tháng nhiều gấp ba Hạ Thính Nam, chất lượng sinh hoạt vượt ngưỡng tiêu chuẩn. Mối quan hệ bạn bè rộng đến mức Hạ Thính Nam phải đỏ mắt ghen tị.
Hạ Thính Nam: [Anh đẹp trai hôm qua là Từ Bỉnh Nhiên.]
Trần Xuyến: [?]
Trần Thiến: [Ngay cả anh trai mà cậu cũng không nhận ra.]
Hạ Thính Nam: [Cậu nói đủ rồi đó …]
Từ sau khi lên đại học, Hạ Thính Nam hiếm khi nhắc đến Từ Bỉnh Nhiên với Trần Xuyến. Nhưng Trần Xuyến biết chuyện Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi bạn thân, lúc mới nghe đến chuyện này, Trần Thiến lập tức cứng người, nói năng lộn xộn: “Anh ấy không phải anh trai cậu à?”
Bấy giờ Hạ Thính Nam mới xấu hổ giải thích, anh là anh trai hàng xóm lớn lên cùng cô.
Tuy nhiên hồi ấy Hạ Thính Nam đã thực sự đối xử với Từ Bỉnh Nhiên như anh trai ruột, thế nên mới không kiêng kỵ, đi khắp nơi nói anh là anh trai cô, tự nhiên làm những hành động thân mật, không hề nghĩ tới sự thật đằng sau.
Hạ Thính Nam nói chuyện với Trần Xuyến thêm một lúc nữa, chủ đề vẫn liên quan đến Từ Bỉnh Nhiên. Trần Xuyến vô cùng tò mò về dáng vẻ trưởng thành của anh chàng đẹp trai năm nào, có điều mấy năm rồi Hạ Thính Nam chưa gặp anh, cô chỉ biết vài chuyện thông qua lời kể của mẹ.
Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô suốt bốn năm đại học, sau đó vì một trận cãi nhau, không ai chủ động làm hòa, kéo dài đến tận hôm nay đã được bốn năm. Hiện tại cả hai đều trưởng thành, không còn tính toàn chi li chuyện xích mích năm xưa. Chí ít với Hạ Thính Nam, chuyện năm ấy qua lâu rồi, huống hồ từ đó đến giờ Từ Bỉnh Nhiên không liên lạc với cô, điều này đồng nghĩa với việc anh không hề thích cô đến mức nhất định phải là cô. Hai người họ nên cùng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau.
Mặc dù trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng hôm nay gặp lại anh trên xe bus, Hạ Thính Nam vẫn che mặt đi theo bản năng.
Thật sự là gặp quỷ mà, sao lại chạm mặt nữa rồi!!!!
Hôm nay cô không gội đầu.
Trang sách chữ bé lít nha lít nhít chắn trước mặt Hạ Thính Nam, may mắn là đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng như thói quen.
Từ Bỉnh Nhiên không đội mũ, để lộ mái tóc ngắn gọn gàng. Rõ ràng cả người trông vô cùng xuề xòa, thế nhưng lại tạo ra cảm giác ngay thẳng, chính trực, ngay cả ngồi lưng eo cũng thẳng tắp.
Anh cúi đầu trả lời tin nhắn, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm vàng cả một khoảng không trong xe buýt. Anh híp hai mắt, kéo rèm cửa sổ, ngón tay tiếp tục gõ chữ.
Sếp Chu: [Chính ủy nói, cậu nhất định phải đi.]
Từ Bỉnh Nhiên: [Vậy chuyện trong đội làm sao bây giờ?]
Tháng sau có việc quan trọng, lãnh đạo chỉ mặt gọi tên muốn anh đi công tác. Công việc trong đội xếp chồng chồng, tuy không đến mức lộn xộn, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Tiết Khải và Cốc Lượng ở lại văn phòng là anh lại thấy rùng mình.
Sếp Chu: [Để Cốc Lượng với Tiết Khải làm đi.]
Từ Bỉnh Nhiên: [Tôi sẽ cân nhắc.]
Sếp Chu: [Cậu phải tin tưởng họ chứ.]
Sếo Chu: [Mặc dù nhìn qua đúng là không đáng tin, nhưng ít ra cũng là người mặc đồng phục cảnh sát mà!!]
Từ Bỉnh Nhiên: [… Đã rõ.]
Thấy xe sắp đến trạm xuống mà Từ Bỉnh Nhiên không mảy may di chuyển, vẫn nhíu mày nhìn điện thoại, trong lòng Hạ Thính Nam sốt ruột không thôi, sợ anh ngồi qua điểm xuống.
Cô chậm rãi đi đến phía sau Từ Bỉnh Nhiên, do dự một hồi, dứt khoát giơ chân đá nhẹ vào chỗ tựa lưng trên ghế anh. Vậy nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn không có bất kì phản ứng nào, thế là cô lại dùng sức đạp thêm phát nữa.
Từ Bỉnh Nhiên lập tức quay lại nhìn cô.
Hạ Thính Nam cúi đầu nói nhỏ: “Không cố ý đâu.”
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách màu vàng nhạt cùng cái đầu nhỏ lấp ló phía sau, giống hệt hôm qua, vẻ mặt anh có chút thất thần, giọng điệu khô khan trả lời, “Không sao”. Vừa quay đầu lại đã thấy khung cảnh đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ, anh đút điện thoại vào túi.
Xe vừa đến trạm dừng, người đợi ở trạm ùn ùn kéo lên, Từ Bỉnh Nhiên bước xuống xe, đi thẳng về nhà.
Hạ Thính Nam buồn bực theo sau, giữ một khoảng cách cố định với người đàn ông phía trước, trong lòng lầm bầm hôm nay không phải là ngày tốt lành gì, thôi kệ vậy, lần sau cô bắt chuyện trước rồi làm thủ tục nhận người thân sau cũng không muộn, sau đó làm luôn quả ảnh tự sướng rồi post lên vòng bạn bè cho cháy.
Từ Bỉnh Nhiên sống ở quanh đây, cô cũng ở đây, không ai chạy được.
Đêm nay, ba mẹ Hạ không ở nhà, Hạ Thính Nam lại không muốn gọi đồ ăn ngoài, thề là tự thân vận động làm vài món ăn, dù gì cũng là mình làm, có ngon hay không cô cũng ăn hết. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Thính Nam làm ổ trên giường, ngón tay lướt liên tục nhưng trong lòng lại cực kỳ khó ở.
Lúc sáng, sếp Diệp thông báo qua với cô, gần đây đang có cuộc thi Lịch sử Đảng, mỗi bộ phận phải cử ra một người, sếp quyết định để Hạ Thính Nam đại diện tham gia.
Hạ Thính Nam vốn cho là chỉ cần đọc linh tinh vài thông tin, ứng phó đại khái là được, nhưng hiện tại lại kéo tới chuyện thi đua tỉnh thành gì đó. Nếu như chỉ là thi đấu cá nhân thì không sao, đây lại là đại diện cho một đơn vị, áp lực đương nhiên không phải lớn bình thường, mà là siêu to khổng lồ.
Nội tâm đau đớn thét gào không thôi, cô uyển chuyển hỏi sếp, nhân tài ưu tú ở bộ phận của mình xếp cả hàng dài, cơ hội ngon cơm thế này sao lại rơi xuống đầu đồng chí trong suốt như cô, đơn giản là chuyện vui đến quá bất ngờ.
Diệp Tân Tinh nghiêm túc giải thích: “Em là người trẻ nhất, vẫn còn tham gia thi thố được, năng lực học tập chắc chắn tốt hơn mọi người. Người già bọn chị đã quên sạch mọi kiến thức, không thể nào so được với lớp trẻ bọn em.”
Lý do nghe thì đường hoàng, hoa mĩ là thế, thực tế tàn khốc chính là không ai muốn cho cả khán đài xem mình đội quần cả, nên mới săn sóc đẩy người mới như cô đi tham gia. Còn cô không có cách nào từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ đồng ý.
May mắn là thời gian không gấp, tan làm về nhà. Hạ Thính Nam nằm ỳ trên giường nghịch điện thoại, đến tận 12 giờ đêm mới giật mình nhớ ra mình chưa gội đầu.
Cô đưa tay lên sờ tóc, rồi ngửi bàn tay vừa đưa lên đầu, không có mùi kỳ lạ, sau hai giây đấu tranh tư tưởng, cô quyết định không gội đầu, quá tam ba bận, ngày mai chắc chắn sẽ không xui xẻo gặp Từ Bỉnh Nhiên nữa.
… Đúng không?