Đèn trong phòng bị tắt đi lần nữa, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ đầu giường chiếu sáng căn phòng, ánh sáng mờ mờ tạo ra môi trường hoàn hảo cho muỗi hoạt động.
Con mồi Hạ Thính Nam nằm bất động trên chăn bông, nghiêng đầu hung dữ nhìn chằm chằm Từ Bỉnh Nhiên.
Cô nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em đã hy sinh như thế rồi, anh mà không đánh chết được con muỗi đó thì coi như em tin nhầm người, sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa!”
Ôi, lại bắt đầu diễn rồi.
Hạ Thính Nam nằm một lúc, tuy không còn tiếng muỗi kêu nhưng cơn buồn ngủ của cô lại đánh úp như thủy triều.
Cô nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em muốn đi ngủ.”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua thời gian, “Bây giờ mới tám giờ.”
Tính ham ngủ của Hạ Thính Nam không khác gì trước đây, hai mắt cô nhắm nghiền, thỉnh thoảng mại mở to mắt để để giữ cho bản thân tỉnh táo, ngau sau đó hai mí mắt lại yếu ớt sụp xuống, chỉ để lại một ke hẹp nhỏ đủ nhìn người.
“Anh đã nhìn thấy con muỗi đó chưa?”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm vào nguồn sáng duy nhất trong phòng, không trả lời cô.
Trong lòng Hạ Thính Nam không kiên nhẫn, cơn buồn ngủ trộn lẫn với sự bực bội khó chịu với mấy con muỗi, cùng với đôi mắt ấm áp mơ hồ của Từ Bỉnh Nhiên trong ánh sáng và bóng tối huyền ảo.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng dường như đều biến thành bộ dáng mà Hạ Thính Nam không hề quen thuộc, chỉ có ánh mắt ấm áp quen thuộc của Từ Bỉnh Nhiên lướt qua, mạnh mẽ không tả nổi.
Đột nhiên Hạ Thính Nam ngồi dậy: “Bỏ đi, để em—”
Cô định nói muốn giảm nhiệt độ điều hòa xuống để muỗi không bay ra cắn người. Lời chưa kịp nói xong thì hình bóng cao lớn của Từ Bỉnh Nhiên đã đổ xuống, che khuất nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng, bóng đen bao phủ trước mặt cô, không khí xung quanh chìm xuống.
Tim vô thức run rẩy.
Cô nhìn thấy hai tay Từ Bỉnh Nhiên duỗi về phía mình, như có linh cảm gì đó, cô không dám động đậy.
Trong mắt là những ngón tay thon dài của anh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tĩnh mạch trên mu bàn tay hơi phồng lên, trên khớp ngón tay có vài vết sẹo nhỏ, cùng với những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay, tăng thêm sự hoang dã cho Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên là một người đàn ông vóc người cao lớn tràn đầy hơi thở nam tính, từ nhỏ đến lớn không thiếu gì người theo đuổi anh. Lần đầu tiên Hạ Thính Nam nhận ra, chỉ cần Từ Bỉnh Nhiên muốn thì có thể khiến cô không thể động đậy dễ như trở bàn tay.
Bộp.
Nhanh chóng, chuẩn xác.
Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.
Dịu dàng là dành cho Hạ Thính Nam, còn mạnh mẽ là dành cho con muỗi đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Cô thấy Từ Bỉnh Nhiên rút khăn giấy ra lau tay, trên giấy có một chút máu, chính là xác của con muỗi xấu số đó.
“Bắt được rồi.” Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng đứng dậy, không khí xung quanh nhanh chóng lưu động trở lại, dòng chảy thời gian cũng quay về bình thường.
Hạ Thính Nam chậm rãi thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này cô mới nhận ra tim mình đập rất nhanh.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.
Qua hai giây, biểu tình của Hạ Thính Nam như bị sét đánh.
Cô suy sụp hỏi: “Sao lại có máu?”
Là máu của ai đây?
Từ Bỉnh Nhiên khẽ lắc đầu.
Da đầu của Hạ Thính Nam tê dại, đột nhiên cô cảm thấy giống như khắp người mình bị muỗi đốt, ngứa khắp người, đặc biệt là một chỗ ở ngực. Cô vô thức gãi một cái, làn da trắng nõn dưới bộ đồ ngủ cổ V màu hồng phấn lộ ra.
Phong cảnh trước ngực cô đập vào mắt Từ Bỉnh Nhiên, lấp ló còn thấy hạt đẩu nhỏ hồng hồng trên bầu ngực trắng tuyết.
Từ Bỉnh Nhiên quay đầu: “Áo của em bị hở rồi.”
Vẻ mặt Hạ Thính Nam như bị đông cứng.
!!!…… Cô vừa mới tắm xong, không mặc nội y!!!
Cô vội kéo lại cổ áo, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, thầm nghĩ hôm nay thật đen đủi, chuyện gì cũng không suôn sẻ.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của cô, trên mặt hiện nên chút ý cười, khẽ cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì vẻ mặt anh đã trở lại bình thường.
“Sao em lại để tóc dài?” Anh chạm vào tóc cô, không phân biệt được mềm hay cứng, nhưng cảm giác sờ rất thoải mái, có thể thấy được sự chăm chút cẩn thận của chủ nhân.
Hạ Thính Nam dùng ngón tay vuốt tóc, lọn tóc chảy xuôi theo những ngón tay, khiến Từ Bỉnh Nhiên nhìn không chớp mắt.
“Tại vì em cảm thấy để tóc dài thì đẹp hơn một chút.”, Hạ Thính Nam thả tay xuống, nói.
Cô có khuôn mặt tròn, tính cách lại hoạt bát vui vẻ, không thể không để một kiểu tóc gọn gàng. Mà cô cảm thấy để tóc kiểu học sinh lại quá ngây thơ, hơn nữa còn dễ nổi mụn, vì vậy dứt khoát nuôi tóc dài, để kiểu tóc dài trung bình phổ biến này.
Cô mỉm cười hỏi: “Anh thấy sao, em để tóc dài đẹp hơn tóc ngắn chứ?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Như thế nào thì cũng rất đẹp.”
Có điều kiểu tóc bây giờ của cô so với trước kia nữ tính hơn, không giống trẻ con nữa.
Anh nói: “Anh về trước đây.”
“Được ạ.” Hạ Thính Nam đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, đột nhiên ngăn anh lại.
“Đợi đã.”
“Sao vậy?”
Cô chỉ vào một chỗ trên cánh tay gần cổ tay, hỏi: “Có phải anh cũng bị muỗi cắn không?”
Từ Bỉnh Nhiên nâng cánh tay xem xét, không để ý đáp: “Không phải, chắc là vết sẹo do lần trước bị dị ứng để lại.”
“Dị ứng sẽ để lại sẹo sao?”
“Tại anh gãi nên nốt dị ứng bị vỡ ra.”
“Ngứa đến vậy ư…….” Cô đáp, “Cơ mà em không biết anh cũng bị dị ứng đấy?”
Từ Bỉnh Nhiên xoa tay áo, chạm vào vết sẹo, “Điều em không biết vẫn còn nhiều lắm.”
Hạ Thính Nam nhìn anh một cách kì lạ.
Ngày mai Từ Bỉnh Nhiên phải trực ban ở trụ sở, vì vậy bảo Hạ Thính Nam không cần giữ chỗ cho anh, anh sẽ về tổng cục.
Cô đồng ý.
Hạ Thính Nam biết anh bận rộn, nhưng không ngờ lại bận đến như vậy. Từ ngày hôm ấy Hạ Thính Nam không còn gặp được Từ Bỉnh nhiên trên chuyến xe buýt lúc tan làm nữa. Thậm chí suốt cả một tuần cô không thấy được bóng ảnh của anh, phòng bên cạnh cũng không có động tĩnh gì. Cô đã qua gõ cửa hai lần, nhưng cơ bản là trong nhà không có người, Từ Bỉnh Nhiên như bốc hơi khỏi thế giới.
Xuất phát từ sự tò mò cùng lo lắng, Hạ Thính Nam gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh đang ở đâu.
Hồi âm nhận lại được là anh đã đi công tác ở vùng khác rồi, nếu cô muốn chơi game thì có thể tìm mẹ Hạ lấy chìa khóa, mấy năm trước Từ Bỉnh Nhiên đã đưa cho bà một chiếc chìa khóa dự phòng.
Hạ Thính Nam nhìn ngày tháng, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là tháng bảy rồi.
Mặt trời ngày càng chói lọi nóng bỏng, Hạ Thính Nam phải thoa hai lớp kem chống nắng trước khi ra ngoài. Vì sợ bị cháy nắng như hồi cấp ba, mỗi buổi tối sau khi rửa mặt xong cô còn thoa tinh chất làm trắng Niacinamide, chỉ thiếu điều viết luôn hai chữ đẹp đẽ lên mặt.
Đồng nghiệp hỏi cô: “Thính Nam, sao chị không thấy bạn của em tới thư viện nữa vậy?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“À, cậu ấy làm gì thế?”
“Cảnh sát.”
Cô bạn kích động: “Chẳng trách nhìn anh ấy lại phong độ như vậy, nhìn rất đứng đắn.”
Hạ Thính Nam cười nói: “Trước đây em toàn nói rằng anh ấy bộ dáng giống lưu manh thôi.”
Xem ra khí chất bây giờ của Từ Bỉnh Nhiên đã đè ép hoàn toàn cảm giác không đứng đắn của khuôn mặt anh mang lại, khiến cho ánh mắt đầu tiên của mọi người không dừng trên mặt anh, mà là bị tư thái oai phong lẫm liệt, giống như không gì có thể áp đảo của anh thu hút.
“Lần trước chị nghe em nói cậu ấy vẫn chưa có bạn gái?”
“Đúng thế.”
“Dáng vẻ anh ấy đoan chính, vậy con người có đáng tin cậy không? Quan hệ nam nữ không hỗn loạn chứ?”
Hạ Thính Nam ngay lập tức xua tay giải thích thay cho Từ Bỉnh Nhiên: “Đương nhiên là đáng tin rồi, còn rất chung thủy nữa.”
“Nói sao nhỉ?”
Nói sao nhỉ?
Hạ Thính Nam đột nhiên không biết nói sao.
Nên nói thế nào đây?
Chung thủy là phẩm chất tốt, nhưng đó cũng là điều mà Hạ Thính Nam từng lo lắng. Cô không thể hiểu sao Từ Bỉnh Nhiên lại thích cô như vậy. Ngay cả khi cô đã nói rõ với anh giữa hai người không có gì khác ngoài tình cảm gia đình và bạn bè, anh vẫn kiên trì theo đuổi cô.
Cô hiểu được đạo lí đau dài không bằng đau ngắn, Từ Bỉnh Nhiên cũng vậy. Có lúc Hạ Thính Nam nghĩ, trước đó có phải nên đối xử vô tình với anh một chút, không cho anh một tia hi vọng nào hay không. Cô không nên mềm lòng, phải dùng thái độ lạnh nhạt và chán ghét để đối xử với anh, như vậy thì có phải Từ Bỉnh Nhiên sớm chút chết tâm không.
Nhưng thực tế cô lại không thể hoàn toàn nhẫn tâm với Từ Bỉnh Nhiên, hơn nữa còn mong muốn khôi phục lại quan hệ trước đây của hai người.
Con người là một giống loài phức tạp, Hạ Thính Nam cũng vậy.
“Chỉ là…… trước đây anh ấy từng theo đuổi một cô gái rất lâu.”
“Bao lâu?”
“Gần bốn năm.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Sau đó chĩnh là câu nói “Sau này em không muốn gặp anh nữa của Hạ Thính Nam.” Giống như bài phát biểu “bức màn sẳt” của Churchill [*] khởi động cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người và Từ Bỉnh Nhiên buộc phải rút lui khỏi cuộc đời cô.
[*] Bức màn sắt: Vào ngày 5 tháng 3 năm 1946, theo yêu cầu của trường Cao đẳng Westminster ở thị trấn nhỏ Fulton Missouri, Churchill đã phát biểu bài phát biểu “Bức màn sắt” nổi tiếng của mình cho một đám đông 40.000 người. Trong bài phát biểu này, Churchill đã đưa ra cụm từ mô tả rất đáng ngạc nhiên của Hoa Kỳ và Anh, “Từ Stettin ở Baltic đến Trieste ở Adriatic, một bức màn sắt đã đổ xuống khắp lục địa.”
Hai người đã sinh ra khoảng cách trong ngần ấy năm.
“Thế bây giờ cậu ấy còn thích cô gái kia không?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Sao em biết?”
“Bởi vì hai người họ đã không liên lạc gần bốn năm rồi ”
“Ôi…lại là bốn năm.”
“Ừm.”
Đời người có mấy cái bốn năm, Hạ Thính Nam nhẩm tính qua, mấy cái bốn năm ấy đều liên quan đến Từ Bỉnh Nhiên: Từ Bỉnh Nhiên chơi xếp gỗ với cô, Từ Bỉnh Nhiên đưa co đi học đón cô tan học, Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô, Từ Bỉnh Nhiên chiến tranh lạnh với cô.
Cô và Từ Bỉnh Nhiên dường như đã ở bên nhau từ lúc sinh ra, thời gian và không gian đều khó mà chia cắt hai người. Mặc dù họ đã xa cách trong khoảng thời gian rất dài, nhưng lúc gặp lại nhau lại giống như người cũ tương phùng, có hoài niệm và bùi ngùi, nhưng tuyệt đối không có cảm giác xa lạ.
Đồng nghiệp xoay quanh Hạ Thính Nam hỏi cô rất nhiều thứ, mặc dù Hạ Thính Nam lúc nói chuyện rất khó giữ miệng, nhưng cô vấn không hề tiết lộ chuyện riêng tư của Từ Bỉnh Nhiên.
“Thế cậu ấy thích gu con gái như thế nào? Em nhìn xem chị có cơ hội không?”
Hạ Thính Nam không nhịn được cười: “Chị Vân Hội à, chị nhìn trúng anh ấy rồi à?”
“Không nhìn trúng thì chị hỏi em nhiều như thế làm gì?”
Hai người cùng bật cười.
Đồng nghiệp của Hạ Thính Nam tên là Tiền Vân Hội, lớn hơn cô bốn tuổi, đã làm việc ở đây nhiều năm rồi, coi như là tiền bối của cô. Nhưng mà tính cách của chị ấy rất bình dị gần gũi, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Tên là Từ Bỉnh Nhiên đúng không, cái tên này cũng thật dễ nghe. Chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi à…. Ôi trời ạ!Thế là nhỏ hơn chị hai tuổi mất rồi. Tuổi nhỏ không sao hết, miễn là thứ đó không nhỏ là được rồi.”
Vừa lúc htn đang uống nước, nghe thấy nhừng gì chị ấy nói, nước trong miệng phun hết ra ngoài, mặt đỏ bừng.
“Chị Vân Hội! Chị nói gì vậy!!”
Tiền Vân Hội cùng hơi xấu hổ ngại ngùng: “Sao hả, đều là người trưởng thành rồi, đây là yếu tố thực tế được không. Sự hòa hợp trong đời sống tình dục cũng là một phần rất quan trọng trong mối quan hệ nam nữ, các nghiên cứu đã chỉ ra rằng trước khi kết hôn—“
Hạ Thính Nam quay người rời đi, không muốn tiếp tục nghe chị ấy lải nhải nữa.
Tiền Vân Hội kéo cô quay lại, nhịn không được cười: “Chị, chị chỉ tùy tiện nói mấy câu thôi mà…”
Chị ấy xoay mặt Hạ Thính Nam lại, chỉ thấy cô cùng đang nhịn cười, hai lỗ mũi phập phồng, mặt đỏ bừng, cằm đang run rẩy.
Hai người nhìn nhau, không nhịn được bật cười, cười như hai tên ngốc trong phòng trà.