Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 40


Từ Bỉnh Nhiên là một người rất kiên nhẫn, sự kiên nhẫn này được thể hiện ra trong mọi việc, lúc còn đi học thì kiên nhẫn học hành, khi đi làm rồi thì kiên nhẫn làm việc, mà việc anh làm lâu nhất đó chính là chờ Hạ Thính Nam, bởi vì Hạ Thính Nam nổi danh là rùa trong tất cả mọi chuyện.

Cũng không đúng lắm, cô đọc tiểu thuyết rất nhanh.

“Đội trưởng Từ, bạn ở trong hả?” Cốc Lượng hỏi.

“Ừm.”

“Nữ?”

“Ừm.”

Hai người đàn ông bọn họ đứng ở cửa phòng bao nên dễ gây chú ý, nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn bọn họ vài lần, vẻ mặt do dự, như thể bọn họ là người không đứng đắn.

Cốc Lượng bên cạnh Từ Bỉnh Nhiên cười xấu xa với nhân viên phục vụ như là một gã lưu manh.

Anh ta nhìn qua khe cửa một lúc, sau đó gật đầu, hạ giọng nói: “Quả không sai! Rất thành thật.”

Từ Bỉnh Nhiên đá anh ta một cước.

Hạ Thính Nam chậm rãi đi ra, sau khi nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên cùng một người đàn ông xa lạ khác thì sửng sốt.

Cô hỏi một cách kỳ lạ: “Hôm nay là thứ năm, anh không đi làm à?” “Cũng không mặc cảnh phục luôn.”

Hôm nay cô được nghỉ nên mới có cơ hội ra ngoài, nhưng hôm nay Từ Bỉnh Nhiên sao lại không đi làm?

Cốc Lượng khoác vai Từ Bỉnh Nhiên, cười hì hì nói: “Bọn anh xin nghỉ phép ra ngoài chơi, người đẹp, em có tiện dẫn theo hoặc đi chơi cùng bọn anh không?”

Từ Bỉnh Nhiên đem tay hắn phất ra, ánh mắt hơi cảnh cáo liếc nhìn hắn.

Cốc Lượng nhún nhún vai.

Hạ Thính Nam nhìn Cốc Lượng lúng túng xua tay, biểu tình vẫn rất nghi hoặc, cô hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Làm sao anh biết em ở đây? ”

“Trùng hợp.”

Cô có vẻ rất ngờ vực.

Từ Bỉnh Nhiên bất đắc dĩ nói: “Thật sự là trùng hợp. ”

Anh cũng không nghĩ tới Hạ Thính Nam cũng ở đây, hơn nữa giọng hát của cô quá dễ nhận ra, anh đã bị tiếng đó tẩy não từ nhỏ đến lớn, vừa đi tới cửa ngay lập tức nhận ra.

Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm anh, nguỵ biện: “Em hát tiếng lòng mình, hiểu chưa hả?”

“Hiểu.” Từ Bỉnh Nhiên nói ngắn gọn.

Con mắt của Cốc Lượng rùng mình khi nghe cuộc đối thoại của hai nguời, vẻ mặt không thể tin được, hắn nhìn Hạ Thính Nam một cái, rồi lại nhìn sắc mặt bình thản của Từ Bỉnh Nhiên, nhịn không được chen vào nói: “Người đẹp, tất cả là thật, không phải giả tạo hả?”

Hạ Thính Nam cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát.

Hoạ tiết trên chiếc áo ngắn tay của Từ Bỉnh Nhiên hôm nay có hơi hoa mỹ, Hạ Thính Nam phân tích một chút, liền cảm thấy đây chắc chắn là do anh mua đại ở cửa hàng nội địa nào đó, trên tay anh còn mang theo nhẫn, tuy rằng kiểu dáng đơn giản, nhưng tuyệt đối không giống Từ Bỉnh Nhiên bình thường, so với bình thường tóc anh hơi rối, phối cùng với gương mặt anh, tổng thể nhìn anh rất có tố chất của Hải Vương, yêu quái cũng không thể áp chế được, trách không được bạn học của cô nói anh giống bad boy.

“Sao hôm nay anh lại ăn mặc… hợp thời trang như vậy? “Cô ấy suy nghĩ một chút, cảm thấy tính từ “cặn bã” này có thể làm tổn thương Từ Bỉnh Nhiên, cuối cùng chọn một từ miêu tả trung tính.

Từ Bỉnh Nhiên xoay nhẫn trên ngón trỏ, không nói gì.

Cốc Lượng cất giọng nói: “Ra ngoài chơi dù sao cũng phải ngầu một chút phải không nào.”

Biểu cảm của Hạ Thính Nam hơi kì quái, bởi vì người đàn ông này nhìn qua vô cùng lưu manh, cô thắc mắc Từ Bỉnh Nhiên quen được một người bạn như vậy từ lúc nào.

Chuông điện thoại di động vang lên, Cốc Lượng nhìn thoáng qua màn hình, cười với hai người bọn họ, rồi sau đó đi đến hành lang cách đó không xa nghe điện thoại, Hạ Thính Nam cùng Từ Bỉnh Nhiên ở trước cửa phòng đối mặt nhìn nhau.

Cô mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Cốc Lượng, khi thì xen lẫn một ít lời thô tục, làm cho cô cảm giác như mình là một tên cặn bã.

Cảm giác kỳ lạ tự nhiên phát sinh, cô hạ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”

Từ Bỉnh Nhiên đến gần cô, nụ cười trên mặt hiếm thấy nghiêm túc, nhưng nếu nhìn kỹ thì có vẻ như hơi mất tự nhiên.

“Âm thầm thăm dò.” Anh nhẹ nhàng trả lời mái tóc bên tai cô, giọng nói mơ hồ, luồng khí xẹt vào lỗ tai cô, mang theo hương vị quyến rũ độc đáo của karaoke, ồn ào mà yên bình.

Ánh mắt Hạ Thính Nam nheo lại, cô chợt bừng tỉnh, theo bản năng kề sát anh, Từ Bỉnh Nhiên nhìn lướt qua người phục vụ, sau đó ôm hờ lấy cô, có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cánh tay cô hoàn toàn lạnh lẽo so với bàn tay anh.

Từ Bỉnh Nhiên: “Em lạnh không? ”

“Bên trong điều hòa hơi thấp, không sao đâu.” Nói xong bèn hít mũi một cái.

Anh nhíu nhíu mày, bàn tay ấm áp trực tiếp dán lên cánh tay cô.

Hạ Thính Nam run lên vì nóng, hơi giãy dụa, nhìn thấy nhân viên phục vụ cách đó không xa vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhất thời cô không dám động đậy.

Nhân viên phục vụ lại liếc mắt nhìn, một nam một nữ trong tư thế thân mật, người đàn ông thì cao lớn đẹp trai, người phụ nữ lại xinh đẹp mảnh khảnh, tay người đàn ông đang đặt trênh cánh tay của cô gái chậm rãi vuốt ve, cô gái thẹn thùng giãy dụa một chút, sau đó lại bất động, chỉ thì thầm cùng nhau.

Anh ta biểu hiện rõ ràng: Chậc chậc, lại là hai người không chịu nổi yên tĩnh.

Hạ Thính Nam thấp giọng nói với anh: “Vừa rồi bạn học em nói đùa có hỏi, nhân viên phục vụ nói không có dịch vụ đặc biệt.”

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong đội nhận được chỉ thị của lãnh đạo, có người viết thư nặc danh tố cáo karaoke này có hành vi sai trái như mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, tổ chức cho phép phụ nữ bán dâm, hơn nữa còn có liên quan đến lợi ích của đồn Công an huyện và lãnh đạo chi cục. Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố yêu cầu đội an ninh xác minh xử lý, bởi vậy chuyện này liền rơi vào đầu đội trưởng đội phòng chống cờ bạc là hắn.

Hôm nay anh đến đây thăm dò trước, theo đơn tố cáo, nơi này có hệ thống thành viên, chỉ cung cấp các dịch vụ đối với những khách hàng hội viên, họ vô cùng cẩn trọng, cho nên bọn họ còn phải đi thăm dò một thời gian để xác minh tình hình có đúng hay không.

Cốc Lượng đi tới, dùng ánh mắt ý bảo Từ Bỉnh Nhiên: “Đến rồi.”

Từ Bỉnh Nhiên buông tay ra, nhẹ nhàng đẩy lưng Hạ Thính Nam “Em quay lại đi. ”

Sau khi Hạ Thính Nam về, Cốc Lượng hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Thân thiết như vậy, là kiểu bạn bè gì vậy? Bạn gái à?”

Từ Bỉnh Nhiên liếc anh ta một cái.

Cốc Lượng:…

“Ha, không nói đúng không, vậy chắc không phải là bạn gái rồi.” Anh ta nhìn thấu tất cả.

Lần này Từ Bỉnh Nhiên dứt khoát không cho hắn một chút phản ứng nào.

Bọn họ cùng nhau đi vào trong một phòng bao, bên trong đã có vài người đang chờ hai người bọn họ, là bạn của Cốc Lượng gọi tới.

“Nào nào, người cũng đã đến vậy cùng nhau hát một bài đi nào.” Người phía trước chào hỏi bọn họ, “Đây là chắc là Anh Từ! Trông anh rất tuyệt vời! ”

Trên bàn có một ít đồ ăn vặt và trái cây, đều là bọn họ gọi ra, Từ Bỉnh Nhiên và Cốc Lượng ngồi ở bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ lắc xúc xắc ầm ĩ trên bàn.

Nhân viên phục vụ bưng một thùng rượu vào đặt trên bàn, đang muốn rời khỏi thì bị người đàn ông cầm đầu gọi lại.

“À, phục vụ, gọi mấy người đẹp đến đây nào! Nhanh lên!”

Người phục vụ nói: “Xin lỗi, chúng tôi không có …”

“Không có cái gì mà không có! Anh nghĩ tôi đang nói về cái gì vậy? Cùng đi hát với mọi người, đẹp thật, còn thùng rượu này mang đi, mang đến cho tôi loại đắt tiền “Anh ta tỏ ra một bộ dạng kinh nghiệm đầy mình.

Từ Bỉnh Nhiên cùng Cốc Lượng liếc nhau một cái, yên lặng nhìn nhân viên phục vụ đem rương rượu kia một lần nữa chuyển đi.

……

Đầu bên kia Hạ Thính Nam trở về ghế ngồi, mọi người lập tức vây quanh.

“Sao vậy? Sao anh trai cậu không vào chơi? ”

Hạ Thính Nam lắc đầu: “Anh ấy đến chơi với bạn anh ấy. ”

“A, thật đáng tiếc, còn muốn nhìn soái ca một chút.”

“Được rồi! Mọi người tiếp tục hát đi! ”

Hạ Thính Nam gần như hát nửa buổi chiều, sau đó mọi người cùng nhau hát “Calories”, “Love when you die”, còn có “Love in love”, cả phòng đều tràn ngập không khí cuồng nhiệt.

Khi Từ Bỉnh Nhiên cùng Cốc Lượng một lần nữa đi ngang qua phòng bao của bọn họ thì sững sờ vì bị thanh âm bên trong dọa sợ.

Cốc Lượng: Bạn anh… Bài hát này đúng là …

Từ Bỉnh Nhiên: À.

Cốc Lượng: Họ không dùng ma tuý, phải không?

Từ Bỉnh Nhiên: Hẳn là không có…

Hạ Thính Nam nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ trên cửa, cô vội vàng nhảy xuống bậc thềm, mở cửa ra rồi đóng cửa để ngăn cách tiếng gào thét thảm thiết bên trong.

“Anh về hả?”

“Ừm.”

“Quay lại làm việc hay về nhà? Giờ này chắc hai người cũng tan tầm rồi, anh về nhà không? ”

“Ừm.”

Cô suy nghĩ một chút: “Hay là anh chờ em chút, em về cùng anh. ”

Từ Bỉnh Nhiên trả lời cô: “Được. ”

Cốc Lượng im lặng đứng bên.

Đợi đến khi Hạ Thính Nam mở cửa đi vào, Cốc Lượng lập tức thay đổi sắc mặt, chọc Từ Bỉnh Nhiên: “Chà, tốt lắm ~”

Từ Bỉnh Nhiên mặt như băng sương, lạnh lùng nhìn Cốc Lượng.

“Đừng nhìn anh như vậy, con gái người ta nói nhiều như vậy, em chỉ trả lời ba chữ, bảo sao người ta chỉ là bạn của em. Anh nói cho em biết, em không có tâm hồn thú vị, lớn lên đẹp trai đến đâu cũng vô dụng, em phải như vậy, lại như vậy…” Anh ta luyên thuyên liên tục, như thể muốn truyền lại kỹ năng tán gái cả đời cho Từ Bình Nhiên.

Từ Bỉnh Nhiên cười lạnh, xoay người không muốn nghe.

Hạ Thính Nam chào hỏi mọi người, nói cô có việc đi trước, sau đó hỏi Trần Xuyến có muốn ăn cơm cùng cô không, Trần Xuyến chớp chớp mắt, vẻ mặt áy náy nói buổi tối cô ấy có hẹn.

“Được rồi, vậy lần sau đến nhà mình chơi nhé.”

“Được được, lần sau nhất định là lần sau, cậu đi nhanh đi, anh Bỉnh Nhiên của cậu đang chờ kìa,” Trần Xuyến nói.

Hạ Thính Nam trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó cười rời đi.

Cô ra ngoài lại chỉ thấy một mình Từ Bỉnh Nhiên.

“Bạn anh đâu?”

“Đi thôi.” Nói xong anh bổ sung một câu, “Nhà anh ấy có việc. ”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Nơi này nói là karoke, kỳ thật chỉ là một câu lạc bộ không lớn cũng không nhỏ nằm ở phía nam thành phố, vừa ra khỏi cửa chính là các loại cửa hàng online, mỗi cửa hàng đều nắm chắc xu hướng hành vi tiêu dùng của thanh thiếu niên ngày nay, trang trí vô cùng đặc sắc, là kiểu mà Hạ Thính Nam chuyên đến chụp ảnh gửi bạn bè.

Khi đèn vừa sáng, cả hai đang đi dạo trên con phố, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên hỏi: “Đi ăn lẩu không? ”

Hạ Thính Nam giật mình: “Không được rồi, mẹ em nấu cơm chờ em về, hay là tối nay anh đến nhà em ăn đi. ”

“Được.” Anh đồng ý rất nhanh, lại bổ sung một câu, “Vậy đến nhà em ăn. ”

“Vậy đi thôi, đi xe buýt hay taxi?” Cô nhìn xung quanh, muốn xem có trạm xe bus nào gần đây không.

“Bắt taxi đi.” Anh lấy điện thoại di động ra, “Để anh gọi, đợi tí.”

Hạ Thính Nam tò mò nhìn anh: “Hôm nay cách nói chuyện của anh…thật kỳ lạ.” Cô cũng biết là rốt cuộc có chuyện gì, nhưng có vẻ hơi khó xử, như thể chuyện vô dung trở nên nhiều hơn.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng, mặt căng cứng.

Cốc Lượng đang trên đường về nhà không hề báo trước mà hắt hơi hai cái.

“Ai đang nghĩ về mình vậy?” Anh ta ngạc nhiên nói.

Tài xế taxi nhìn vào gương chiếu hậu: “Anh chàng đẹp trai à, cái này là có ai đó đang mắng cậu đó.”

Cốc Lượng:???

Về đến nhà, mẹ Hạ thấy Từ Bỉnh Nhiên tới thì rất vui vẻ, vào bếp xào thêm một đĩa thức ăn.

Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, Hạ Thính Nam đi về phía bàn ăn, muốn cầm móng giò gặm, lúc sắp chạm vào móng heo cô bỗng dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên.

Từ Bỉnh Nhiên chăm chú nhìn cô.

Hạ Thính Nam:… Xin lỗi em sẽ đi rửa tay ngay lập tức.

Cô chạy vào nhà vệ sinh, rửa tay kỹ lưỡng rồi mới đi ra, khoe tay ướt sũng của mình với Từ Bỉnh Nhiên, tức giận nói: “Rửa sạch rồi, được chưa. ”

Từ Bỉnh Nhiên rút hai tờ khăn giấy cho cô, “Lau khô nước đi. ”

Mẹ Hạ bưng thức ăn ra, “Sao vậy, có phải con lại muốn ăn mà không rửa tay hả! Lại bị Bỉnh Nhiên bắt được đúng không! Một cô gái như con sao lại mất vệ sinh vậy chứ, con nhìn lại con đi, sau này có ai thèm để ý đến con, chờ sau này con kết hôn…”

Hạ Thính Nam không nghe nổi nữa, vội vàng ngắt lời: “Không phải chuyện đó đâu Mẹ! Con chỉ muốn ăn móng giò thôi, đừng có đi xa như vậy chứ ạ. ”

“Ăn móng giò cũng phải rửa tay.”

Hạ Thính Nam ném khăn giấy ướt vào thùng rác, sau đó lấy một miếng móng giò nhét vào miệng, hàm hồ giải thích: “Cái con cầm trên tay là xương, thứ con con lại là da của nó, không có vấn đề gì đâu, con sẽ không chạm tay vào nó đâu. ”

Mẹ Hạ cầm đũa gõ cô: “Còn luyên thuyên nữa hả, mau gọi Bỉnh Nhiên đến ăn cơm đi. ”

“Cả người anh ấy đều ở đây, mẹ muốn con chạy đi đâu gọi ạ.” Cô lẩm bẩm, sau đó ngồi xuống thuận miệng hô, “Từ Bỉnh Nhiên, ăn cơm. ”

Từ Bỉnh Nhiên ngồi bên cạnh Hạ Thính Nam.

Tô móng giò của mẹ Hạ cơ bản đều bị Hạ Thính Nam một mình ăn hết, con heo đó mà nhìn thấy cũng phải mắng cô tàn nhẫn.

Mẹ Hạ nhìn thấy có chút lo lắng: “Sao hồi còn bé con gầy cũng không gầy được, hiện giờ mập cũng không mập nổi, có phải trong bụng con có ký sinh trùng hay dạ dày gặp vấn đề? Con có muốn đi nội soi dạ dày không?”

Hạ Thính Nam nghe thấy nội soi dạ dày lập tức nổi da gà, “Không cần đâu ạ, con rất ổn, chắc tại công việc của con quá mệt mỏi. ”

“Em làm thủ thư thì mệt mỏi cái gì.”

“Anh nghĩ sai về công việc của em rồi, bình thường em cũng phải chuyển sách, xếp chồng chúng lên nhau cũng rất nặng, được chưa hả…” Cô hơi mất hứng, vén tay áo ngắn của mình lên, lộ ra toàn bộ cánh tay, hơi dùng sức, “Nhìn đi, em đã vận động hết cơ bắp của mình đó. ”

Tầm mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng trên cánh tay cô, đích thực như cô nói là có chút đường cong cơ bắp, thoạt nhìn rất tự nhiên và mịn màng.

Anh vừa đưa tay muốn ấn một cái, cô lập tức né tránh, giống như anh là virus gì đó, đụng một cái là sẽ chết.

Nhìn thấy bàn tay của Từ Bỉnh Nhiên chỉ ở trên không trung, Hạ Thính Nam có chút chột dạ giải thích: “À cái đó, em sợ ngứa. ”

Từ Bỉnh Nhiên thu tay lại, không chạm vào cô nữa.