Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 45


Đến khi về tới nhà, Hạ Thính Nam mới nhớ ra ban đầu cô chờ trong phòng Từ Bỉnh Nhiên là vì muốn hỏi anh một chuyện.

Hạ Thính Nam ngã xuống giường, trùm chăn lăn lộn: Từ Bỉnh Nhiên đúng là có độc, sao anh có thể nói chuyện mắc cỡ kia một cách nghiêm túc vậy chứ.

Hai phút sau, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo.

Hạ Thính Nam nhíu mày ngồi xuống, bởi vì như thế nên trong phòng tắm của Từ Bỉnh Nhiên mới có nhiều gel trị sẹo sao?

Ban nãy cô thấy trên kệ chứa mấy vỏ thuốc chưa kịp vứt, một tuýp vẫn còn một nửa, trên vỏ dính đầy bụi bẩn, có vẻ đã lâu không được sử dụng.

Từ Bỉnh Nhiên không phải là kiểu người quá ngăn nắp trong cuộc sống, thậm chí còn khá cẩu thả. Tuy trông anh không đến nỗi lôi thôi lếch thếch nhưng anh chưa từng chú ý đến hình tượng của bản thân. Anh cậy mình đẹp trai nên làm gì cũng tùy tiện, chẳng hạn như những bộ đồ đơn điệu hay chung thủy với một nhãn hàng duy nhất. Hồi học đại học, Hạ Thính Nam thấy cậu sinh viên còn có nhiều đồ dưỡng da cao cấp hơn cả con gái, ấy thế mà Từ Bỉnh Nhiên chỉ dùng mỗi Đại Bảo.

Hạ Thịnh Nam bắt đầu sử dụng mỹ phẩm từ khi cô học đại học. Cô thường mua đồ chăm sóc da trên các chương trình phát sóng trực tiếp hoặc dịp khuyến mại. Tất nhiên là cô không thể ngồi yên nhìn Từ Bỉnh Nhiên chà đạp khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của anh, do đó kể cả ngày nghỉ, chỉ cần nhớ ra, cô sẽ lập tức ném cho Từ Bỉnh Nhiên vài hộp kem dưỡng da, dưỡng thể.

Mặc dù Hạ Thính Nam nhấn mạnh rằng cô dùng không hết nên mới đưa cho anh, nhưng mỗi lúc Từ Bỉnh Nhiên tỏ ra hài lòng, cô vẫn khó chịu không nguôi.

Sau đó cô phát hiện Từ Bỉnh Nhiên chỉ dùng mỗi kem dưỡng da mặt, tuy hộp mỹ phẩm nào cũng mở nhưng bên trong còn khá nhiều kem dưỡng, có vẻ anh dùng không quen nên cô không để anh dùng bất kỳ thứ gì khác ngoài kem dưỡng da mặt.

Tuy nhiên theo quan sát của Hạ Thịnh Nam, trong mấy năm cô không đưa mỹ phẩm cho anh, anh lại quay về dùng Đại Bảo như thuở đầu.

Cho nên hộp thuốc trị sẹo kia không phải do cô mua, song Từ Bỉnh Nhiên chẳng hề giống người sẽ dùng thứ đó, cô nhớ tới vết dị ứng trên tay Từ Bỉnh Nhiên, anh tra nhiều thuốc mỡ thế kia, chắc anh bị dị ứng nghiêm trọng lắm.

Hạ Thính Nam lo lắng chà lòng bản tay, hôm nào phải hỏi mấy bài thuốc dân gian mới được… Sao anh lại bị dị ứng, trước đây đâu có đâu…

“Hạ Thính Nam, con còn ngồi đó ngơ ngẩn nữa à, mẹ gọi con nãy giờ, mau mời ba ra ăn cơm.” Mẹ Hạ đột nhiên đóng sầm cửa.

Hạ Thính Nam lập tức bật dậy.

Ba Hạ cũng vừa về nhà, ông bảo gần đây ông hơi mệt, tuần sau ông định xin nghỉ đông ba ngày để nghỉ xả hơi.

“Ba ngày hả, thế tôi với ông đi chơi nhé? Tôi cũng vừa xin nghỉ phép.”

Hạ Thính Nam: “Ba mẹ không dẫn con theo ư?”

“Con muốn đi? Vậy con xin nghỉ được không?”

Hạ Thính Nam buồn bã, cô mới nhậm chức không lâu, đã thế công ty còn không có ngày nghỉ phép.

“Hai ngày nữa con có định tổ chức sinh nhật không?” Mẹ Hạ bỗng hỏi.

“Mẹ nhắc con mới nhớ.”

Việc ba mẹ Hạ tổ chức sinh nhật cho Hạ Thính Nam bắt nguồn từ năm cô học cấp hai, trước đây bọn họ rất bận, bận tới nỗi coi chuyện sinh nhật của con cái là lẽ thường, cái sự bận bịu ấy đội lốt cái danh muốn để cô tự lập sớm.

May sao Hạ Thính Nam là người lạc quan hiểu chuyện, huống hồ cô còn có Từ Bỉnh Nhiên đón sinh nhật cùng cô.

Trước khi học đại học, mỗi lần sinh nhật cô đều gọi hội bạn đến ăn nhà hàng, đêm muộn còn được Từ Bỉnh Nhiên tặng quà. Tất cả đều là những món đồ cô muốn mua, tuy Từ Bỉnh Nhiên có vẻ không nghe thấy, song cứ đến sinh nhật cô, anh lại tặng đầy đủ không thiếu thứ gì.

Sau khi lên đại học, sinh nhật của Hạ Thính Nam không có Từ Bỉnh Nhiên đi cùng nữa. Sinh nhật của cô luôn trùng ngày cô phải đi làm, dù có muốn đi đâu cũng không thể tổ chức, nhưng quà năm nào cũng cập bến đúng hẹn. Lần này, Hạ Thính Nam quyết định không nói với anh cô thích quà gì, thậm chí thay vì gửi quà như mọi năm, năm nay cô muốn anh trực tiếp mua tặng cô.

Thế nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn kiên quyết tặng, anh dựa vào hiểu biết của mình về Hạ Thính Nam để chọn quà, có điều kết quả không như ý muốn.

Trái tim của Hạ Thính Nam như túp lều nhỏ giữa cánh đồng hoang vu trong bộ phim Lâu đài bay của pháp sư Howl. Mà Từ Bỉnh Nhiên không phải Sophie, chí ít anh đã từng không phải, vì thế anh chẳng thể bước vào trái tim cô, dẫu anh luôn trông ngóng gõ mờ cánh cửa trái tim, nhưng lại chưa bao giờ nhận được lời hồi đáp.

Cô lại nghĩ tới chiếc đồng hồ đeo tay ở đầu giường.

Mẹ Hạ bỗng nói: “Được rồi, con mấy tuổi tuổi mà vẫn thích tổ chức sinh nhật, năm nay mẹ làm một bữa hoành tráng cho con.”

“Không cần!” Hạ Thính Nam lấy lại tinh thần: “Trước đây mẹ không tổ chức, giờ không làm con cũng không thấy lạ.”

Mẹ Hạ thẹn quá hóa giận, nhiệm vụ rửa bát hôm nay lại rơi xuống đầu Hạ Thính Nam.

*****

Sinh nhật Hạ Thính Nam vào hôm thứ sáu, rạng sáng cô đã nhận được rất nhiều lời chúc, cô kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn một.

Cô cẩn thận tính toán số tuổi của mình, không biết nên tính tuổi tròn hay tính tuổi mụ, cũng không biết nên cộng thêm một năm hay trừ đi một năm.

Không tính được thì thôi, cô vĩnh viễn ở tuổi mười tám.

Cô hỏi dò Trần Xuyến và Thang Thành xem họ có thời gian ra ngoài đón sinh nhật với cô không, nhưng tất cả những gì cô nhận được đều là từ chối.

Một người đi công tác, một người đi làm thêm.

“Mình cảm thấy tình bạn hữu nghị giữa chúng ta sớm muộn gì cũng kết thúc.” Cô nói như thể cô đang vô cùng đau lòng.

Thang Thành: “Tình bạn giữa chúng ta kết thúc từ khi hai cậu về trường mà không rủ mình rồi.”

Trần Xuyến: “Kết thúc thì kết thúc, mình bận quá không đón sinh nhật cùng cậu được. Quà mình gửi đến nhà cậu rồi. Sinh nhật vui vẻ, bye bye!”

Hạ Thính Nam: …..

Là một lãnh đạo nữ tài ba, cột hơi của Trần Xuyến đúng là không chê vào đâu, có thể sánh ngang vận động viên điền kinh. Cô cực kì nghi ngờ hồi học cấp ba Trần Xuyến giả vờ chân yếu tay mềm để cô đi cướp cơm hộ cô ấy, biến cô thành công cụ cướp cơm từ lúc nào không hay.

Mời bạn đến dự sinh nhật thất bại, Hạ Thính Nam đành phải về nhà đón sinh nhật cùng ba mẹ già.

Tuy không tình nguyện nhưng cũng có chút chờ mong.

Thực sự chỉ có chút xíu mà thôi.

Mỗi tội sự thật đã chứng minh sự chờ mong của cô là thừa thãi.

Trước giờ cơm tối, mẹ Hạ bưng món gì đó đi ra từ trong bóng tối, miệng hát: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Ba Hạ đứng bên cạnh vỗ tay phụ họa, Từ Bỉnh Nhiên được phân công nhiệm vụ cầm điện thoại quay video.

Nguồn ánh sáng duy nhất trong nhà là ánh hoàng hôn màu cam hồng ngoài ô cửa sổ, hòa chung với những tầng mây mỏng như tơ lụa, vừa mềm vừa đẹp.

Không hiểu sao cô cảm thấy tình cảnh hiện tại không ổn lắm, Hạ Thính Nam nhìn bát mì trường thọ trong tay mẹ, trong lòng mắng thầm: “Tật xấu của em lại tái phát…. Em ngại không dám chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”

Mẹ Hạ đặt hai quả trứng và một ít thịt vào bát mì trường thọ trước mặt cô, giữa trái trứng gắn một cây nến.

“Này.” Mẹ Hạ kêu một tiếng: “Ai có bật lửa không?”

Bà quên chuẩn bị cái này mất tiêu.

“Con ạ.” Từ Bỉnh Nhiên lấy từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa, đột tác châm lửa thuần thục.

Sau khi cất bật lửa, anh ngẩng đầu lên thì phát hiện một nhà ba người đang nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng vi diệu, trong mắt mỗi người đều phản chiếu ngọn nến đỏ vàng.

Từ Bỉnh Nhiên: “……”

Vẻ mặt mẹ Hạ khó hiểu: “Bỉnh Nhiên, sao con có bật lửa?”

Ba Hạ rút chiếc bật lửa mới cất được một nửa: “Bình Nhiên, con hút thuốc?”

Hạ Thính Nam nheo mắt: “Từ Bỉnh Nhiên, anh dám hút thuốc.”

Từ Bỉnh Nhiên… Sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên ngây dại, tỏ vẻ sững sỡ hiếm thấy, anh không biết trả lời sao cho đúng.

Mẹ Hạ phát sầu: “Bỉnh Nhiên, con học hút thuốc khi nào, nghiện thuốc lá nặng có hại cho cơ thể lắm đấy.”

Ba Hạ phát sầu nốt: “Bỉnh Nhiên, con thấy chú hút thuốc nên học thói xấu à?”

Ba mẹ Hạ nhìn Từ Bỉnh Nhiên lớn lên, luôn nghĩ anh là đứa trẻ ngoan ngoãn, kiệm lời, tửu lượng thì chẳng cần bàn tới, bởi vì họ đã nghe qua dáng vẻ say rượu ma chê quỷ hờn của anh hồi cấp ba do Hạ Thính Nam kể.

Việc hút thuốc…. Trong lòng họ chưa từng nghĩ Từ Bỉnh Nhiên là người sẽ hút thuốc.

Hạ Thính Nam yên lặng, thật ra cô không thích mẫu người hay hút thuốc lắm, trong ấn tượng của cô người hay hút thuốc thường là những người bụng bia cứng nhắc. Tuy nhiên cô có thể tạm thời chấp nhận việc Từ Bỉnh Nhiên hút thuốc, hơn nữa còn thấy anh ngầu, trông Từ Bỉnh Nhiên không giống người hút thuốc lâu năm, anh lúc nào cũng sạch sẽ và khoan khoái.

Cô chuyển tầm mắt, không nhìn Từ Bỉnh Nhiên mà ngơ ngác ngắm trần nhà.

Từ Bỉnh Nhiên bĩnh tĩnh cống nạp bật lửa đặt nó giữa bàn, tự giác quỳ xuống đất, giải thích: “Không phải, con thường xuyên đi xã giao nên học lỏm được, chứ con không nghiện.”

Xã hội là nơi nhúng chàm bản chất con người, sau khi tiến vào xã hội, thích ứng với xã hội là đạo lý cơ bản nhất. Huống hồ tần suất anh đi xã giao khá nhiều, những người xung quang anh đều hút thuốc, còn anh tựa như ngọn cờ duy nhất, không thích khói lửa, số điếu thuốc lá hằng năm đều tính trên đầu ngón tay, chỉ khi tâm trạng phiền muộn mới hút một điếu.

Còn việc mang theo bật lửa chỉ để phục vụ mấy trường hợp cần thiết.

Vẻ mặt ba mẹ Hạ vẫn nhuốm nét ưu sầu, phân vân giữa tin và không tin. Nghe Từ Bỉnh Nhiên khai báo như thế, bọn họ quyết định không hỏi thêm, bỏ qua chuyện thuốc lá, trọng điểm hôm nay lại quay về sinh nhật của Hạ Thính Nam, họ giục Hạ Thính Nam ước rồi thổi nến.

Hạ Thính Nam nhìn bát mì trường thọ cao sang bằng vẻ mặt phức tạp, dưới sáu con mắt đang chờ đợi, cô chắp tay cầu nguyện: “Mong cơ thể ba mẹ luôn khỏe mạnh, Hạ Thính Nam kiếm được bộn tiền, Từ Bỉnh Nhiên…

Cô mở mắt ra, nhẹ nhàng thổi cây nến.

Ánh nến biến mất.

“Sinh nhật vui vẻ—–“

Hạ Thính Nam mỉm cười mãn nguyện.

Bóng tối nặng nề che phủ, chỉ sót lại một vệt đỏ tươi dưới chân trời.

Điện thoại vẫn đang ghi hình, bóng người Hạ Thính Nam lờ mờ, tóc dài xõa ngang vai tựa như một chiếc bóng hư ảo, song ánh mắt cô nhìn bát mì, nhìn ba mẹ Hạ, nhìn anh vẫn luôn sáng ngời.

Ba mẹ Hạ xoay người bật đèn, miệng lầm bầm chuyện Hạ Thính Nam lại lớn thêm một tuổi, phải nhanh chóng tìm người xem mắt.

Hạ Thính Nam định giơ tay che mặt, không ngờ lại bị Từ Bỉnh Nhiên kéo tay.

Từ Bỉnh Nhiên kề sát tai cô, nhẹ nhàng nhả một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tim Hạ Thính Nam đập thình thịch, ngước mắt nhìn anh.

Một giây sau, Từ Bỉnh Nhiên hôn lên.

Trong ánh sáng, Hạ Thính Nam cảm nhận được sự mềm mại và đau đớn.

Mang theo thành kính và si mê vô hạn.