Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

Chương 8: 8: Đi Săn 2





"Vương gia, nô tỳ đã sắp xếp lại phòng cho ngài rồi" Đoá Nhi hơi cúi đầu, e thẹn mà nói với Sở Vĩnh Ninh, mặt mũi không biết từ bao giờ đã nhiễm cả mảng đỏ, lỗ tai đỏ rực lên.

Cũng khó trách, chỉ là trách Sở Vĩnh Ninh lớn lên quá đẹp.

Mấy năm nay khí chất của hắn cũng thu liễm không ít, phong thái càng tỏ ra băng lãnh, khiến người ta không dám đối diện nhìn thẳng, không dám mạo phạm, tựa như tiên nhân xuống núi, chỉ có thể đứng ngắm từ xa không thể tới gần.

Đoá Nhi không dám ước mơ được hắn yêu thương, nhưng nàng chỉ cần ngày bên cạnh hắn hầu hạ là được, mặc dù Sở Vĩnh Ninh vẫn không để nàng vào mắt.

.


Sở Vĩnh Ninh nghe thấy Đoá Nhi nói cũng chỉ nói "ừ" một tiếng, đi tới chỗ những người đang tụ tập phía xa.

Sở Mạc Nhiên ngồi ở trên ghế rồng, binh sĩ đứng cạnh hắn đều tản sang phía, bên dưới các đại thần đều ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, đang uống trà nói chuyện gì đó.

Thấy Sở Vĩnh Ninh đi tới, ai lấy đều im lặng nhìn hắn, đợi hắn vừa ngồi xuống, đã có vài người tới kính rượu, cười cười lấy lòng.

Lúc này hoàng thượng ngồi phía trên mới ra mặt nói: "Nếu đã đến đông đủ rồi, vậy chút nữa đều đi săn đi, Vẫn quy định cũ, năm nay ai thắng sẽ được thưởng hai trăm lượng vàng"
Các viên quan cười cười, miệng xua theo nịnh hót: "nghe nói hoàng thượng kỹ thuật bắn cung tốt như vậy, xem ra năm nay chúng thần khó có thể lấy được tiền thưởng rồi"
Một viên quan khác cười nói: "Nhiếp Chính Vương bắn cung cũng không kém nha, năm mười bảy tuổi nghe nói ngài ấy một sau một trận chiến, vang danh khắp thiên hạ, kỹ thuật bắn tên cao siêu, ngài ấy đứng trên tường thành, dơ cung tên lên, một phát bắn xuyên tim tướng lĩnh quân địch"
Lời vừa dứt, một loạt ánh mắt đều hướng về Sở Vĩnh Ninh mà khen ngợi, Sở Vĩnh Ninh làm như không thấy vẫn yên tĩnh mà uống trà.

Xung quanh các đại thần nói to nhỏ: "phải nha, không nhắc tới cũng quên mất, vị vương gia đây hồi đó ai trong thiên hạ khi nhắc tới tên cũng khen lên một cái danh chiến thần"
"Khi đó ngài ấy tuổi trẻ mà đã có chiến tích như vậy"
"Phải, phải"
Một vị đại thần trong đó thở dài một tiếng, nói: "Vương gia đây vẫn chưa lập phi nha, chẳng biết ngài đã nhìn trúng vị tiểu thư nhà ai chưa?"
Một loạt ánh mắt lại tiếp tục hướng về Sở Vĩnh Ninh, Sở Mạc Nhiên cũng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nóng bỏng, dường như cũng đang đợi câu trả lời từ hắn.

Sở Vĩnh Ninh:!.


các ngươi nói thì liền nói, lôi ta vào làm cái giề?
Sở Vĩnh Ninh nhìn An Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói: "thừa tướng, ta đây vẫn chưa nghĩ tới việc lập gia thất"
"Như vậy a.

.

" An Lăng Tiêu giọng có hơi tiếc nuối, hiển nhiên là có ý định muốn gả nữ nhi nhà mình cho Sở Vĩnh Ninh, vương gia đây gia thế hùng hậu, chiến công hiển hách, nữ nhi nhà mình nếu gả vào sẽ không phải chịu thiệt.

Sở Vĩnh Ninh nhớ không nhầm thì trưởng nữ của An Lăng Tiêu năm nay mới mười năm tuổi đi? Hắn thật sự cạn lời, các ngươi biết không, nếu quay về thời hiện đại thì các ngươi đều đang phạm pháp đấy!!! Sở Vĩnh Ninh là công dân nghiêm túc tuân thủ pháp luật, tiệu đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, mặc dù ở thời cổ đại thì mười năm tuổi cũng đến tuổi gả đi rồi.

Sở Mạc Nhiên lúc này tâm trạng rất tốt, đều cho mọi người giải tán để đi săn thú, hắn khí phách cưỡi lên lưng ngựa, lộ ra rõ khí chất của bậc đế vương.

Sở Vĩnh Ninh đảo trắng mắt liếc qua, trong lòng thầm nhủ, không hổ là nam chính, khí chất cũng khác người bình thường.


Sở Vĩnh Ninh ngồi trên lưng ngựa đi vào sâu trong rừng, cùng Lục Ngũ và vài thị vệ khác cưỡi ngựa đi theo ở phía sau, rừng cây rậm rạp, hắn vừa rời khỏi cách chỗ đóng quân mới mười mét, trong bụi cây đã lộ ra một con hổ, đang muốn lao về phía này, hắn thần sắc không đổi, vươn tay với lấy mũi tên treo ở trên lưng ngựa ra, kéo chặt dây cung, hướng vào mắt con hổ bắn một phát.

Hổ bị bắn trúng mắt, chạy toán loạn, thấy nó có ý định muốn chạy vào rừng, Sở Vĩnh Ninh lại kéo dây cung bắn thêm một phát vào chân nó nữa.

Phụt!! 
Hai mũi tên bay nhanh như gió, mỗi mũi trúng chân hổ, một cái xuyên qua bụng con hổ, nhìn mũi tên đó Sở Vĩnh Ninh sửng sốt một chút.

Rất nhanh sau đó lại có tiếng của binh sĩ đằng xa truyền lại: "bệ hạ, người bắn trúng rồi, hổ đã nằm bất động"
Quả nhiên một lúc sau Sở Vĩnh Ninh thấy Sở Mạc Nhiên mặc bộ y phục đen tuyền, tóc đen buộc gọn, tuỳ ý mà thả ở phía sau, tuấn lãng cưỡi ngựa đi đến, thấy Sở Vinh Ninh cũng đang nhìn mình, hắn cười cười, tới gần hắn, nói: "không ngờ lại gặp được hoàng thúc ở chỗ này".