Đệ Nhất Sủng

Chương 105: THIÊN TIÊN VÀ KHỦNG LONG


Sau vụ nháo nhào "Hãm hại" cùng "Tự bôi nhọ", đây là lân đầu tiên Dương Băng Băng xuất hiện trước mọi người.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen dài như suối tuôn, gương mặt cũng không trang điểm gì nhiều.

Tuy rằng vẫn chưa được trao cho danh hiệu hoa khôi Giang Đại nhưng, nhưng tuyệt đối có thể xưng là người đẹp mặt mộc.

Cô ta ôm tập vở trên tay, trông rất xinh đẹp khi đứng giữa một đám sinh viên xuất sắc.

Một vẻ đẹp điềm tĩnh, tao nhã và dịu dàng.

Hoàn toàn khớp với hình tượng nữ thần trong lòng các sinh viên nam cũng như hình tượng mà các sinh viên nữ một lòng hướng đến.

Một sinh viên tài sắc vẹn toàn như vậy hoàn toàn không cùng đảng cấp với một người xấu ma chê quỷ hờn lại còn chẳng ra gì như Cố Cơ Uyển.

Lời đồn Giang Đại toàn người đẹp đúng là có thật.

Ngay cả sinh viên nam của Ninh Đại ngắm Dương Băng Băng xong nhìn sang Cố Cơ Uyển cũng đều lập tức cảm thấy hết ham muốn.

Mặc dù sinh viên nữ của Ninh Đại không phục nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của Cố Cơ Uyển dù không phục cũng hết cách.

Thiên tiên cùng khủng long thì so cái gì mà so?

"Uyển, chúng ta lên lớp thôi." Tô Tử Lạp kéo tay Cố Cơ Uyển đi nhanh về phía giảng đường.

Cũng không biết có phải nhà họ Dương chuyên sinh ra hồ ly tinh hay không mà mấy cô con gái cô nào cũng đẹp!

Dương Băng Băng là cháu của Dương Hiểu Nha còn Cổ Vị Y là con gái của Dương Hiểu Nha, kỳ thật đều là con cháu nhà họ Dương.

Dương Băng Băng đã xinh đẹp như vậy thì Cố Vị Y, người nghe đòn là xinh đẹp hơn cô ta liệu còn đẹp đến thế nào nữa, không cần nghĩ cũng biết.

Tô Tử Lạp không nghĩ là Cố Cơ Uyển xấu, thật ra, mắt mũi miệng của Uyển vô cùng đẹp.

Nhưng đáng tiếc là mặt tàn nhang nên có chút ảnh hưởng đến nhan sắc.

Xấu thì cũng chưa hẳn là xấu nhưng cũng không thể xem là đẹp được.

"Sao thế? Thấy người ta đẹp như vậy, nên cậu bực mình hả?"

Cố Cơ Uyển gõ nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười như thể chuyện chẳng có gì quan trọng, nhưng đúng thật là cô chẳng có chút cảm xúc gì hết.

"Những người đó lúc nào cũng so sánh cậu với cái loại con gái hư đốn đó, có gì hay ho mà so sánh chứ? Chẳng qua bọn họ không biết cô ta ghê tởm thế nào thôi.”

Tô Tử Lạp vẫn chưa hết tức, mặt cùng mắt, mũi, miệng của Uyển đều vô cùng vô cùng đẹp nhưng chưa có ai phát hiện ra mà thôi.

"Nếu đã biết cô ta ghê tởm thì cậu còn tức giận làm gì?" Cố Cơ Uyển thấy như vậy không đáng.

"Cậu thật sự không tức giận chút xíu nào sao!" Tô Tử Lạp tức đến mức dậm chân dậm cẳng.

Cô Cơ Uyển khẽ cười rồi không để ý đến chuyện đó nữa, cả hai thong thả đi về phía giảng đường.

"Đây không phải là Cố Cơ Uyển xấu ma chê quỷ hờn sao?" Phía sau, có tiếng ai đó cất lên.



"Băng Băng, chính con nhỏ đê tiện này bức bách cậu à?”

Đúng là bất công mà, một kẻ xấu đau xấu đớn sao có thể tìm được một người chống lưng giàu có như vậy chứ?

"Cũng không biết lão già xấu xí đứng sau cô ta đang toan tính chuyện gì nữa, vóc dáng không mà nhan sắc cũng không!" "Đừng nói như vậy." Dương Băng Băng cất giọng nhỏ nhẹ nhưng, người xung quanh đều nghe thấy.

Cô ta trộm nhìn Cô Cơ Uyển rồi cắn môi cúi đầu: "Đừng nói nữa, cô ấy không có ức hiếp tớ."

Dáng vẻ tự cho mình đáng thương của cô ta lập tức khiến các sinh viên nam đau lòng.

Không chỉ nhóm sinh viên xuất sắc của Giang Đại đến cùng cô ta mà cả các sinh viên nam của Ninh Đại cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn.

Cho nên, trước khi Cố Cơ Uyển cùng Tô Tử Lạp đến được giảng đường, họ đã ngăn hai cô lại.

"Đồ xấu xi, ức hiếp người ta xong định trốn ha?”

Nhóm học sinh bị bắt hôm qua là do đột nhập vào nhà người khác.

Còn bây giờ, bọn họ đang ở một nơi mà mình có thể tự do ra vào nên đây không phải là chuyện bất hợp pháp, hoàn toàn không cần phải sợ sệt.

"Xin hỏi tôi ức hiếp gì cô ta?"

Cố Cơ Uyển thờ ơ lạnh lùng nhìn đám sinh viên nam của Giang Đại đang đứng chắn trước mặt mình.

"Chuyện mình làm mà còn không biết à?”

"Mặt mũi như vậy thì nên trốn trong góc nhà ấy, đừng có ló mặt ra làm ô uế mắt của người khác, lại còn đi khắp nơi vênh váo, đúng là Thị Nở tác quái!”

"Các người ăn nói bậy bạ gì đó, Uyển vênh váo chỗ nào?"

Tô Tử Lạp tức đỏ mặt: “Chúng tôi lặng lẽ đi học, gây trở ngại gì cho ai chứ?”

"Gây trở ngại cho ánh mắt của mọi người.” Các sinh viên nữ cũng sáp vào, hùa theo.

Nói đến cãi nhau thì đương nhiên con gái lợi hại hơn con trai rồi.

Các sinh viên nữ lập tức gia nhập chiến trường: "Thật không hiểu người chống lưng của cô có phải bị mù không nữa, không thấy mặt mũi cô xấu xí thế nào sao?”

"Thật ra, tùy tiện tìm bất kỳ sinh viên nữ nào của Ninh Đại ra cũng đều đẹp hơn cô gấp mười lần!"

"Nói không chừng kỹ năng giường chiếu của người ta rất lợi hại thì sao?”

"Nói vậy cũng đúng, chưa biết chừng không chỉ có một người chống lưng thôi đâu mà là cả đám người thì sao?”

"Lợi hại như vậy sẽ không phải là ba miệng cùng chơi đâu nhỉ? Ha ha ha..."

"Các người đúng là ghê tởm!" Tô Tử Lạp siết chặt năm đấm, thiếu chút nữa là đấm thẳng vào mặt một cô nàng béo ị, ăn nói khó nghe nhất trong đám người.

Tuy rằng các cô gái này nói những lợi rất khó nghe nhưng chỉ cần chúng nhắm vào Cố Cơ Uyển thì các sinh viên nam cũng chẳng đau lòng.



"Cố Cơ Uyển, cô dùng mọi thủ đoạn để ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy, có phải cô nên xin lỗi người ta không?”

Sau khi các sinh viên nữ mắng một trận thì lúc này, đến phiên các sinh viên nam “ra tay chính nghĩa."

"Chúng tôi muốn cô xin lỗi Băng Băng, nếu không, cô đừng mơ rời khỏi chỗ này!”

Lũ sinh viên hai mấy tuổi này đúng là nhiệt huyết dâng trào, rất dễ bị kích động.

Hơn nữa vừa rồi Dương Băng Băng ăn nói khép nép nên càng khơi dậy mong muốn bảo vệ vô cùng mạnh mẽ của bọn họ.

Tên sinh viên câm đầm tiến từng bước về phía hai người họ, Tô Tử Lạp sợ tới mức lập tức kéo Cố Cơ Uyển ra sau mình để bảo vệ: "Các người... Dám xằng bậy!"

"Không có việc của cô, tránh ra!" Một gã sinh viên nam trong số đó giữ chặt vai Tô Tử Lạp đẩy mạnh.

Tô Tử Lạp lập tức bị tên đó đẩy sang một bên và va mạnh vào đám sinh viên nữ.

Không một ai trong số các cô gái này muốn giúp đỡ cô ấy, thậm chí còn có hai người đẩy mạnh cô ấy xuống đất.

"Tử Lạp!" Cố Cơ Uyển muốn lại chỗ cô nhưng đã bị đám sinh viên nam kéo lại.

Bọn họ liên túc áp sát, lại còn có ý định sẽ đánh người bất cứ lúc nào.

Cố Cơ Uyển đương nhiên biết các chàng trai tầm tuổi này thỉnh thoảng rất dễ bị kích động.

Nếu nóng nảy và bị chọc giận họ sẽ thật sự ra tay!

Cô mím môi, đứng thẳng người đối mặt với những ánh mắt ác ý của bọn họ.

"Là ai nói với các người Dương Băng Băng là một cô gái ngoan ngoãn yếu đuối chứ?”

"Chuyện này còn cần người khác nói sao?" Các sinh viên nam lập tức tỏ vẻ buồn nôn.

Cô gái này xấu xí thôi còn chưa đủ, lại còn muốn bêu xấu người khác.

Cố Cơ Uyển chỉ lắng lặng nhìn bọn họ rồi mỉm cười: "Thật không? Các người biết được bao nhiêu chuyện mà cô ta lén lút làm hả?”

"Đồ xấu xí đừng bôi nhọ người khác nữa! Những chuyện đó đều là do các cô ép cô ấy, vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa biết hổi cải!"

"Nói nhiều với cô ta làm gì? Chúng ta cùng nhau ký tên báo lên nhà trường để trường đuổi học cô ta đi!”

“Đúng vậy, nhất định phải đuổi học cô ta, loại con ái xấu xí lại độc địa như cô ta không có tư cách ở lại Ninh Đại của chúng ta!"

Lập tức tất cả nhao nhao: "Đuổi học Cố Cơ Uyển! Đuổi học Cố Cơ Uyển xấu xí!"

Nhưng giữa những tiếng hô hào lại có một giọng nói trầm trầm cất lên: "Chuyện... Chuyện này là sao? Sao lại như vậy?”

"Mọi người mau lên Facebook đi! Xem xem đây có phải là P không?”

"Chuyện này sao có thể chứ, sao có thể như vậy được? Không thể nào!"

Cả đám đều rơi vào trạng thái bị sốc và không dám tin...