Đệ Nhất Sủng

Chương 176: NGHE NÓI HAI CHỊ EM Ở CÙNG NHAU


Lúc Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển chạy đến, bà cụ đã được cứu ra.

Cùng bà cụ đi ra còn có thêm một người, đó là Cố Vị Y!

"Nhanh đưa bà ấy đi vào chữa trị thật tốt, tuyệt đối không thế để bà ấy xảy ra chuyện!”

Ông cụ ở hiện trường chỉ đạo, không chỉ để mọi người chăm sóc thật tốt bà cụ mà con chăm sóc tốt Cố Vị YI

"Nghe nói cô ta đã cõng bà cụ từ trong biển lửa đi ra!"

Trong một góc hẻo lánh, hai người cô hầu đang thấp giọng thảo luận chuyện này.

"Tiểu thư nhà họ Cố này thật sự lợi hại, cũng dám chạy vào trong đám cháy cứu người, cũng không sợ mình chết trong đó!”

"Đúng vậy, đám cháy này lợi hại như vậy, mọi người vốn còn tưởng rằng bà cụ chắc chắn sẽ..."

"May mà có tiểu thư nhà họ Cố, nếu không có cô ta, chỉ sợ sẽ không còn bà cụ!”

"Cô xem ông chủ bây giờ đối tốt với người ta đến mức nào, chẳng trách bà cụ yêu thương cô ta như vậy, cô ta thật tốt với bà cụ!” "Nhìn một vị tiểu thư khác của nhà họ Cố, là mợ chủ tương lai của chúng ta, bà cụ cũng thương cô ta như vậy, thế nhưng lúc bà cụ xảy ra chuyện, cô ta đang làm gì?”

"Không phải là trông coi cậu cả, anh anh em em sao?”

"Thiệt thòi cho bà cụ, bình thường đối tốt với cô ta như vậy...”

Bỗng nhiên, một bóng người ngạo nghề đập vào tâm mắt, hai cái cô hầu gái bị dọa đến mức cuống quít cúi đầu, đồng thanh nói: "Cậu, cậu cả!”

"Đuổi ra ngoài."

Mộ Tu Kiệt lạnh lùng, cùng Cố Cơ Uyến đi về phía phòng y tế.

Sau lưng, hai người hầu gái lập tức khóc rống lên cầu xin tha thứ: “Cậu cả, chúng tôi không dám nhiều lời nữa, cậu cả, cậu đừng đuổi chúng tôi đi!”

"Cậu cả, chúng tôi...Chúng tôi biết sai rồi, cậu cả!”

Nhưng người phía trước vẫn lạnh lùng và cứng rắn như cũ, hoàn toàn không có ý định thay đổi suy nghĩ.

Cố Cơ Uyển đi bên cạnh anh, muốn quay đầu nhìn một chút.

Cuối cùng, vẫn không nói một lời đi theo.

Ở trong gia đình quyền thế giàu có thế này, nhiều lời quả thật không phải là chuyện tốt.

Hôm nay cho dù không bị cậu cả Mộ đuổi đi, sau này ở đây tán gẫu chuyện chủ nhà, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Hai người phía sau không ngừng câu xin tha thứ, cậu cả Mộ nhìn cũng không thèm nhìn chút nào.

Hai người vệ sĩ đi tới, muốn áp giải bọn họ đi.

Có lẽ là đầu tuyệt vọng, hai người kia nhịn không được nổi giận mảng: "Cậu cả, cậu không nhìn rõ người, ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng không nhìn rõ!”

"Bà cụ thương cô ta như vậy, nhưng lúc bà cụ xảy ra chuyện cô ta đã làm cái gì?”

"Đúng đấy, cô Vị Y trong thời điểm nguy nan đến cả tính mạng của mình cũng không cần, cũng muốn đi cứu bà cụ, Cố Cơ Uyển đã làm gì?”

"Cô ta xấu như vậy, anh còn che chở cô ta, cậu chủ, anh thật sự mù mắt sao?”



Hai người kia rốt cuộc cũng bị áp giải đi. Cổ Cơ Uyển nhìn đường dưới chân, không nói một lời.

Cô quả thật có chút áy náy, vừa nghĩ tới gương mặt hiền hòa của bà cụ liền đau lòng.

"Lúc mọi chuyện xảy ra, cô cũng không ở bên cạnh bả, không thể kịp thời đến cứu giúp, không phải vấn đề của cô."

"Tôi biết." Cô sẽ không vì người khác hiểu lâm, mà phủ định chính mình.

Chỉ là, thương bà cụ.

Rất nhiều người ở bên ngoài phòng điều trị, ông cụ đi vào cùng bà cụ, nhưng người khác chỉ ở thế ở đây chờ đợi.

"Tình hình thế nào?" Mộ Tu Kiệt đi đến trước mặt bác sĩ.

"Bà cụ bị sặc rất nhiều khói, bây giờ bác sĩ Dương Quân đang chăm sóc!”

Bác sĩ vừa từ bên trong đi ra, chính là để báo cáo lại tin tức cho mọi người.

"Cậu cả, ông cả, xin hãy yên tâm, bác sĩ Dương Quân nói, không nguy hiểm tính mạng, chỉ là thân thể có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Nhưng tâm trạng của mọi người đều không buông lỏng được.

Bây giờ bả cụ đang ở trong tình trạng này, sức khỏe vốn đã không tốt, lại xảy ra chuyện này...

Lời nói của bác sĩ đang quanh quấn trong đầu mọi người.

Không chắc có thể sống qua mùa động lạnh giá này, nhưng bây giờ lại hít phải khỏi dày đặc như vậy, bị dọa kinh sợ.

Bà cụ có thể sống đến lúc nào, thật sự khó nói.

Ông cả hỏi: "Lúc nào chúng tôi có thể vào thăm bà?”

"Bác sĩ Dương Quân nói, tốt nhất mọi người đừng vào thăm, để bà ấy nghỉ ngơi thật tốt!”

"Như vậy..." Người phụ nữ bên cạnh ông cả đi ra, dịu dàng hỏi: “Cô gái họ Cố kia đâu?”

Cố Cơ Uyến giương mắt nhìn lên.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà cả này sau lần trước nghe thấy hai chữ “Cẩn Mai” từ chỗ của Dương Băng Băng.

Dương Băng Băng đã vào trong viện tâm thần, lúc cô ta bị hù dọa đã từng nói về người lộ tin tức cho bọn họ.

Cẩn Mai, những gì cô ta nói lúc ấy chính là cái tên này.

Bác sĩ nghênh tiếp ánh mắt của Cấn Mai, khẽ nói: "Tình huống của cô gái kia nghiêm trọng hơn một chút so với bà cụ, nhưng cũng may không có gì đáng ngại!”

"Ông chủ có cho người chăm sóc cô ấy không?”

"Tâm tình của ông chủ để đặt ở trên người bà cụ, chỉ dặn dò phải điều trị thật tốt cho cô Cố!”

"Tôi vào thăm bà cụ, tôi sẽ chú ý không để làm phiền đến bà ấy!"

Ông cả không quá để ý đến chuyện của những người khác, chỉ muốn chắc chắn về tình huống của bà cụ một chút.

Bác sĩ gật đầu, nói: "Ông cả, tôi đưa ông vào, đúng rồi, cậu cả, ông chủ để anh cũng vào thăm bà cụ!”



Mộ Tu Kiệt và ông cả đi theo phía sau bác sĩ, cùng nhau đi vào trong phòng điều trị.

Cẩn Mai lập tức dặn dò lão quản gia: "Cho hai người hầu gái đến chỗ cô Cố, cô ấy là đại ân nhân của nhà họ Mộ chúng ta, nhất định phải chăm sóc thật tốt!”

"Được, tôi đi ngay." Lão quản gia đang muốn đi sắp xếp nhân sự.

Cẩn Mai lại nói: "Để tôi tự mình đi xem một chút mới được!”

"Ừm"

Sau khi hai người cùng rời đi, mấy người tiểu bối nhà họ Mộ tỏ vẻ khinh thường.

Mộ Kỳ Âm nhếch miệng, hừ lạnh: "Người phụ nữ này, thật đúng là biết nhìn tình thế!”

Cô ta vừa nói một cái, mọi người cũng hiểu rõ.

Cố Vị Y cứu được bà cụ, bây giờ, trong mắt ông cụ, Cố Vị Y chính là đại ân nhân của nhà họ Mộ bọn họ.

Sau này, chỉ sợ ông cụ đối với Cố Vị Y cũng sẽ vô cùng cảm kích, không chừng sẽ giữ Cố Vị Y ở lại, để cô ta ở luôn nhà họ Mộ.

Bởi vậy, Cố Vị Y không chỉ là người tâm phúc bên cạnh bà cụ, mà còn chiếm được sự sủng ái của ông cụ.

Vậy nên, giữ mối quan hệ tốt với Cố Vị Y cũng tương đương với việc lấy lòng bà cụ và ông cụ.

Cấn Mai này, thật đúng là lợi hại!

Mộ Kỳ Âm đã biết, người phụ nữ này không đơn giản!

"Bình thường giả vờ dịu dàng hiền thục, dáng vẻ không tranh quyền đoạt thế, trên thực tế, tâm cơ nặng nhất chính là bà ta!”

"Đừng nói nữa, Cẩn Mai còn có chó săn ở chỗ này đấy, cô không sợ cô ta tố cáo với Cấn Mai sao?” Mộ Quán Lan nhìn Cố Cơ Uyển một chút.

Cô ta vốn đang bị cấm túc, quay vô tường hối lỗi.

Bây giờ vì bà nội xảy ra chuyện, cô ta chạy tới nhìn bà nội, cũng không ai nói gì.

Cuối cùng, cũng có cơ hội ra ngoài thở một hơi.

Mộ Kỳ Âm liếc Cố Cơ Uyển một cái, dù sao, những phụ nữ nhà họ Cố, cô ta không thích bất cứ ai.

Tất cả đều đáng ghét như vậy, đến nhà họ Mộ chia sẻ sự yêu thương của ông bà nội, vô cùng đáng ghét.

Nhất là lần trước, anh cả vì Cố Vị Y mà khiến cô ta bị cấm túc, bây giờ đối với hai chị em nhà họ Cố, lại càng hận thấu xương.

Nhìn thấy ba và anh cả đều không ở đây, Mộ Quán Lan bảt đầu không giữ mồm giữ miệng.

"Tôi nói hai chị em các cô cũng thật sự là lợi hại, vậy mà hai người hậu hạ anh cả của tôi, còn biết xấu hố không?”

"Lúc cô không có ở đây, là chị gái Cố Vị Y của cô, bây giờ cô trở về, chị của cô vẫn không rời đi, các người đang định ở ba người cùng nhau sao?”

Hai chị em cùng nhau hầu hạ cậu cả?

Ánh mắt của mấy người giúp việc và vệ sĩ không hẹn nhau cùng rơi trên người Cố Cơ Uyển.

Nếu như những lời mà cô sáu nói là thật, vậy hai chị em này, cũng thật sự là.. Quá mạnh nha!