Tân Chi Châu rạng sáng ra ngoài, vì quá đau đầu, anh ta đi mua chút thuốc đau đầu.
Không ngờ lúc trở lại, thấy có người đánh nhau trên đường, lại bị ngộ thương.
"Sớm bảo cậu nghỉ ngơi không nghe, bây giờ, nhất định phải nghỉ ngơi đi?"
Cố Cơ Uyển cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, lúc về để Mộ Hạo Phong đưa anh ta đến bệnh viện.
Bây giờ, người này không dừng lại được rồi.
Ngoại trừ băng bó vết thương ở cánh tay, còn thuận tiện xem xét nội khoa.
Cảm cúm phát sốt, bị bác sĩ mắng một lúc lâu, nếu muộn thêm một chút nữa đến, sẽ dẫn đến cả viêm phổi
"Còn thiếu năm câu." Tân Chi Châu đang truyên nước nhìn Cố Cơ Uyển, vẻ mặt lo lắng.
"Có người nhân viên như cậu, tôi không biết là họa hay là phúc." Cố Cơ Uyển nhẹ thở dài một hơn.
"Tại sao vậy?" Tô Tử Lạp lại không hiểu, "Nhân viên tốt như vậy, ông chủ khác câu còn không có."
"Liêu mạng làm việc đối với ông chủ mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng quá liêu mạng là một mối họa."
Như bây giờ, có tính là tai nạn lao động không? Ai...
Nhiệt tình quá lại dở, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, cũng không thể trách Tần Chi Châu được.
Truyền hết nước trở lại phòng nghỉ trong văn phòng, mới 8 giờ 15.
Buổi sáng chỉ có ba bốn tiết, mười giờ mới bắt đầu, cách bây giờ còn hơn một tiếng.
Tân Chi Châu còn muốn tiếp tục vẽ tranh, Cố Cơ Uyển nháy mắt ra hiệu cho Mộ Hạo Phong.
Mộ Hạo Phong trực tiếp ném Tân Chi Châu lên giường, lạnh lùng nói: "Hôm nay xin nghỉ cho cậu, trước trưa nay còn dám ngôi dậy, đánh gãy chân."
Mặc dù lời này có mấy phần vui đùa, nhưng, Mộ Hạo Phong cao lớn, thật sự có lực chấn nhiếp. Tần Chi Châu không sợ ai, chỉ sợ mỗi Mộ Hạo Phong.
Năm đấm của người này cứng như sắt, bình thường lúc đánh bao cát ở phòng gym ở công ty, nhìn cũng cảm giác bao cát sắp bị anh ta đánh vỡ.
Thể trạng và tính tình như vậy, không ai dám chọc.
“Hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai là thứ sáu, cũng đến lúc bình chọn trận bán kết rồi."
Chỉ còn thời gian một ngày, chỉ sợ là tranh của bọn họ không kịp phác thảo lên màu, đã như vậy, còn cân phải liêu mạng làm gì?
"Đúng đấy a, dù sao bây giờ bức thứ hai cũng đã vẽ xong rồi, có thể qua hay không, không liên quan đến việc hôm nay cậu vẽ."
Tô Tử Lạp rót cho cậu ta cốc nước, sau khi để cậu ta uống thuốc xong, cô ấy buông chén, trực tiếp đắp chăn lên.
"Hôm nay vẽ, là chuẩn bị cho trận chung kết." Tân Chi Châu mặc dù sợ Mộ Hạo Phong, nhưng vẫn có chút chưa từ bỏ.
Trận chung kết cuối tuần, cậu ta vốn định sau bốn kỳ kết thúc, dùng một tác phẩm hoàn chỉnh dự thị.
Cho nên, nhiệm vụ của cậu ta lại nặng hơn trước, không phải bởi vì qua trận bán kết mà nhẹ đi.
"Mọi người không cần lo, trận chung kết sửa thành thi đấu theo kỳ, từ thứ hai bắt đầu, không cần tác phẩm cũ, muốn đội sáng tác tác phẩm hoàn toàn mới, đấu ba vòng."
Hạ Lăng Chi sáng sớm nghe tin tức này vội vã đi đến: "Tin tức còn chưa tuyên bố, tôi nghe người trong viện lộ ra."
"Có ý gì?" Cái gì gọi là không cần tác phẩm cũ?
Sáng tác mới hoàn toàn, chẳng lẽ, lại vẽ lại tác phẩm mới lần nữa?
"Cụ thể như thế nào tôi cũng không biết, chỉ nghe nói là cao tâng của ngành Anime của Giang thị lộ ra tin tức."
Con người Hạ Lăng Chỉ này không có ưu điểm gì, nhưng, loại chuyện nghe tin tức này, thật sự đúng là có bí tịch độc môn.
Cô ta nói: "Ý nghĩa có lẽ là, tất cả các tác phẩm trước đây, vào thời điểm chung kết hoàn toàn không có ý nghĩa tham khảo ”
"Trận chung kết chọn cách đấu ba vòng ở hiện trường, đại khái là thứ hai một lân, thứ tư một lần, thứ sáu hoặc thứ bảy lân cuối cùng."
"Ý là, vẽ ngay hiện trường?"
"Đúng, vẽ ngay hiện trường!" Hạ Lăng Chi cảm thấy, lần này bọn họ thật sự có hy vọng nhận được thành tích tốt rồi
"Chi Châu vẽ nhanh như vậy, tốc độ phát thảo của Lưu Thượng cũng đỉnh, hơn nữa có Đàm Kiệt cùng Tử Lạp lên màu."
Đáy mắt Hạ Lăng Chỉ lóe ra ánh sáng, đã cảm nhận được ánh sáng chiến thẳng.
"Uyển Uyển, cậu nói xem, chúng ta có khả năng vào top 3 hay không?”
Mặc dù không dám hy vọng xa vời là đứng đầu, có lẽ cũng không có cơ hội lập công ty Anime với Giang Thị, dù sao, bọn họ cũng không có năng lực đó.
Nhưng, chỉ cân một trận thành danh, những công ty Anime khác không chừng sẽ thật sự xem trọng bọn họ. Tóm lại, đây là một cơ hội tốt để tạo danh tiếng.
"Không xem tác phẩm cũ..." Cổ Cơ Uyển suy nghĩ cái này một chút.
Anh hùng không hỏi xuất xứ, người có thể đưa ra đề nghị này, quả thật rất quyết đoán.
Xem ra, Giang thị có thể thành công như vậy, cũng không phải là không có lý.
Người ta, thật sự có năng lực, đương nhiên cũng rất tinh mắt.
"Còn có, Uyển Uyển, bọn họ còn muốn chỉ định nội dung."
"Tớ hiểu rồi." Cố Cơ Uyển gật gật đầu.
Nói cách khác không chỉ vẽ tranh tại chỗ, còn phải viết kịch bản tại chỗ.
Cô quay đầu lại nhìn Tân Chi Châu, cười nói: “Sao rôi? Nghe được tin tức này, có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon chưa?”
Tần Chi Châu gật gật đầu, thật sự thở dài một hơi.
Nhưng mà, muốn vẽ tranh tại chỗ, như vậy yêu cầu đối với năng lực, mới là cao nhất.
"Đợi tối nay, đội chúng ta đến hiện trường thử xem một chút."
"Hợp tác thế nào, cậu đừng quan tâm, ngủ trước đi."
Cố Cơ Uyển bảo mọi người ra khỏi phòng nghỉ ngơi, để Tân Chi Châu tự ngủ.
Cô nhìn Hạ Lăng Chi, vẫn có chút không xác định: "Tốc độ phác thảo tranh của Chi Châu quá nhanh, Tử Lạp một mình lên màu khẳng định không theo kịp, bây giờ xem như kéo Đàm Kiệt lên theo, nhưng dù sao cậu ấy cũng không phải người lớp chúng ta."
"Chúng ta đã có tư cách thu nạp thêm người bên ngoài, cậu không biết sao?"
Hạ Lăng Chi khoát khoát tay, cười nói: "Lần đấu bán kết này, khẳng định có thể qua, tớ có đủ lòng tin."
"Chỉ cân thông qua bán kết, tớ lập tức xin tư cách thăng cấp đội, cam đoan trước trận chung kết có thể xin được."
Cõ Cơ Uyển và Tô Tử Lạp chăm chú nhìn, nhịn không được lắc đầu cười yếu ớt.
Đội trưởng của bọn họ nhìn bình bình đạm đạm giống như không có ưu điểm gì, nhưng trên thực tế, cô tuyệt đối toàn năng.
Quan hệ nhân mạch gì đó, con đường tin tức gì đó, đều là hạng nhất.
"Được a, lân này, đành xem bản lĩnh của chúng ta thôi."
Cố Cơ Uyển quay về vị trí của mình, tiếp tục viết bản thảo.
Tối hôm qua bị cậu cả Mộ giằng co một hồi, bản thảo cũng không viết được bao nhiêu.
Mặc dù trận chung kết cuối tuân không cân bản thảo này, nhưng, cốt truyện đã vạch xong, cũng phải tiếp tục viết cho xong.
Huống hồ, toàn bộ thành tích nên cũng không tệ lắm.
"Tớ lại đi làm cho xong mấy cái chưa lên màu." Tô Tử Lạp cũng hùng tâm tráng chí trong lòng.
"Tớ cũng đi chuẩn bị tài liệu xin thăng cấp đội." Mọi người đều bận, thời gian trôi qua càng phong phú.
Mộ Hạo Phong vốn cũng có một đống việc cần làm, cách sắp xếp phần cứng của công ty, vẫn chưa đâu vào đâu.
Nhưng anh ta lại đứng yên, không biết nhìn góc nào, lại đang ngẩn người.
Mà lúc tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, anh ta cũng chỉ đi đến một góc ngồi xuống, nhìn cái bàn vẫn chưa lắp xong, như có gì suy nghĩ.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Cơ Uyển là người đầu tiên phát hiện anh ta không đúng.
Đi tới, đưa tay huơ huơ trước mặt anh ta: "Nghĩ gì vậy?”
Mộ Hạo Phong nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy, lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Đúng là anh ta rất ít có lúc như vậy.
Cố Cơ Uyển đang muốn hỏi điều gì, Mộ Hạo Phong lại bỗng nhiên nói: "Nghe nói...nhà sau nhà họ Mộ hôm qua cháy, nhà mấy người...bà cụ bây giờ thế nào?"