Đệ Nhất Sủng

Chương 222: DÙ SAO CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ LÂN ĐẦU TIÊN


Cố Vị Y thật sự bị bắt cóc. Cô ta cũng không ngờ mình có một ngày lại bị kẻ thù của cậu cả Mộ đưa đi với thân phận là "người phụ nữ của cậu cả Mộ".

"Tôi không phải là người phụ nữ của anh ấy.

Tôi thật sự không phải. Các người tha cho tôi đi.

Tôi vốn không có chút ảnh hưởng nào đối với anh ấy" Sau khi ý thức được tất cả mọi điều trước mắt không phải là chuyện đùa mà thật sự xảy ra, cô ta lập tức khóc như hoa lê trong mưa, xin tha.

"Vợ chưa cưới của anh ta là Cố Cơ Uyển, em gái cùng ba khác mẹ kia của tôi.

Nó mới là người phụ nữ mà cậu cả Mộ quan tâm nhất." Cho dù cô ta rất không muốn nói ra những lời như vậy, chỉ là, nếu lời này có thể khiến cho Cố Cơ Uyển chết không có chỗ chôn, cũng có thể đổi lại sự an toàn của cô ta, cô ta sẵn lòng nói Muốn cô ta nói bao nhiêu lần cũng được!

"Nói nhảm, cô không phải là người phụ nữ của Mộ Tu Kiệt, anh ta có thể để cho cô vào ở chỗ của anh ta, ngày đêm ở bên nhau à?” Một người đàn ông đeo mặt nạ thuận tiện giơ tay lên, một xấp ảnh rơi xuống xung quanh Cô ta.

Không ngờ tất cả đều là ảnh lấy được từ trên Facebook của cô ta.

"Lẽ nào người trong ảnh không phải là cô? Hừ!"

Đúng, là tôi, chỉ là... chỉ là tôi... tôi chỉ là ở tạm vài ngày thôi.

Cố Vị Y thật sự muốn khóc chết, không ngờ mình thường dùng Facebook để khoe khoang, tự nhiên thành mối nguy hiểm lớn nhất của cô ta. "Bởi vì... bởi vì vợ chưa cưới của cậu cả Mộ là em gái tôi, tôi chỉ là ở chỗ... chỗ em gái tôi vài ngày thôi, thật đấy." Trên mặt cô ta đầy vệt nước mắt, sợ đến mức toàn thân đều đang run rẩy.

"Các người đừng làm hại tôi. Tôi và cậu cả Mộ không hề có quan hệ nào, thật đấy, tôi bảo đảm” "Lẽ nào cô không phải vẫn gọi anh ta là anh à?"

“Nhưng từ trước tới nay anh ta chưa từng trả lời tôi, anh xem... anh xem!"

Cố Vị Y chỉ vào một tấm hình trên mặt đất: “Tôi chụp ảnh anh ấy đều là từ phía xa, anh ấy thật sự không thích tôi, còn rất ghét tôi nữa." Mấy người đàn ông đeo mặt nạ nhìn ảnh chụp trên mặt đất, sau rồi lại nhìn nhau.

Nghe cô ta nói như thế, nhìn lại dường như quả thật không có ảnh nào chụp gần Mộ Tu Kiệt.

"Làm thế nào đây?"

Một người trong đó hỏi. Lẽ nào, bọn họ thật sự bắt nhầm người? Người phụ nữ xấu xí tên là Cố Cơ Uyển kia mới là người phụ nữ Mộ Tu Kiệt để ý?

"Nếu không phải là người phụ nữ của Mộ Tu Kiệt, vậy... giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, tặng cho các người đấy." Người đàn ông dẫn đầu lộ vẻ mặt ghét bỏ, xoay người muốn đi.



"Không!" Không không không! Tặng cho bọn họ là có ý gì? Không! Không thể như vậy được! Vậy không phải càng bi ai hơn mình là người phụ nữ của cậu cả Mộ à? "Đừng như vậy, không..."

Thấy mấy người đàn ông lỗ mang đi về phía mình, Cố Vị Y sợ đến mức suýt ngất đi. Bọn họ có ý gì? Bọn họ muốn hoàn toàn phá hủy cô ta à? "Không phải, không phải như vậy, tôi... Tôi... Không nên tới! A!

Xoạt một tiếng, cổ áo của cô ta bị người ta kéo ra.

Cố Vị Y suýt nữa lại suy sụp: “Tôi là người phụ nữ của cậu cả Mộ, đúng là tôi!"

"Thần kinh!” Lúc đúng lúc không, tưởng bọn họ là người ngu chắc?

“Thật sự là tôi, thật sự là tôi mà, đừng như vậy, đừng, a, a...

Tiếng cười của đám đàn ông trong phòng đã hoàn toàn át đi giọng nói yếu ớt của cô gái. Cổ Vị Y khóc tới khản cả giọng:

"Tôi thật sự là người phụ nữ của cậu cả Mộ, thật đấy. Tôi... anh ấy thích tôi, không thích vợ chưa cưới của anh ấy, thật mà... hu hu hu... A a..." Cực hình vẫn còn tiếp tục, vào giây phút một người đàn ông đây mùi mồ hôi đè mạnh xuống, gương mặt Cố Vị Y cứng đờ, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Cô ta là quý cô đứng đầu Bắc Lăng, cô ta không thể để cho gã đàn ông buồn nôn cưỡng hiếp như vậy. Cho dù cô ta đã không còn lần đầu tiên, nhưng từ trước đến nay người đàn ông được cô ta chọn đều xuất sắc, giàu có.

Mà những người này là đám tay chân đê tiện nhất, bẩn thỉu nhất, bọn họ tự nhiên lại động vào cô ta...

"A, buông ra, a a.... Không biết là người đàn ông thứ mấy đè lên trên người mình, giày vò cô ta chết đi sống lại, suýt nữa ngất đi. Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Mấy người đàn ông sửng sốt, quay đầu liếc nhìn, hơi ngạc nhiên: "Anh Quyên."

Cho dù anh Quyên cũng đeo mặt nạ, nhưng thân phận của bọn họ được thay thế bởi các loại màu sắc và kiểu dáng của huy hiệu.

Anh Quyền này là người ở cấp thứ ba trong tổ chức, chính là tôn tại có thân phận và địa vị tuyệt đối cao so với bọn họ. "“Anh.. anh Quyền..."

Người đàn ông còn đang thở hổn hển ở trên người Cố Vị Y cũng miễn cưỡng dừng lại. Mẹ nó! Bị cắt ngang trong loại chuyện này thật đúng là muốn chết.

Chỉ là anh Quyền tới rồi, ai dám làm càn trước mặt gã nữa? Cuối cùng, người đàn ông từ trên người Cố Vị Y leo xuống, miễn cưỡng kéo quần của mình lên. Sự thảm hại của Cố Vị Y lúc này tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất. Cô ta bị trói ở trên ghế, trên người không mặc gì, vừa rồi còn bị đàn ông...

Gương mặt cô ta đây những giọt nước mắt tuyệt vọng và đau đớn.

Bởi vì vận động vừa rồi, lúc này cái cằm mới làm phẫu thuật xong còn mới đỏ tươi có vẻ càng thêm đáng sợ và khó coi.



"Cô chính là chị vợ chưa cưới của Mộ Tu Kiệt?"

Anh Quyên nheo mắt, quan sát cô †a. Dáng người đúng là rất tuyệt, chẳng qua bây giờ bị mấy người đàn ông làm thành như vậy, toàn thân ô uế, ai thấy cũng không muốn, chỉ cảm thấy... bẩn. Nhưng... càng bẩn... càng tối!

Cố Vị Y khóc nhìn gã.

Đã như vậy, chỉ cần mình có thể bớt phải chịu tội một chút, cô ta cũng không so đo tính toán xem lại có thêm bao nhiêu đàn ông tới.

"Đừng, tôi... Tôi có thể hầu hạ các người, đừng.

Hầu hạ một người cũng là hầu hạ, hầu hạ mười người cũng là hầu hạ, chỉ cần đừng giết cô ta, cô ta đều có thể chấp nhận.

Dù sao, cũng không phải là lần đầu tiên...

Anh Quyên bỗng nhiên cười lạnh: “Nếu vậy, video cậu cả Mộ *** với chị vợ chưa cưới của mình bị phát tán ra, tin tức này có thể rất kích thích đi?” Nếu cậu cả Mộ và chị vợ chưa cưới của mình... lăn trên giường?

Nước mắt Cố Vị Y có phần khô khốc, cô ta ngẩng đầu nhìn anh Quyên, đã không bận tâm tới cơ thể đây ô uế của mình nữa.

“Anh... có ý gì? Cố Vị Y đã trở về.

Lúc trở lại, trên người đây vẻ chật vật.

Nhưng cô ta vẫn luôn nói: "Bọn họ không động vào tôi, thật đấy, cơ thể của tôi vẫn sạch sẽ, cậu cả Mộ, anh phải tin tôi." Mộ Tu Kiệt không nói gì.

Trong lòng Tần Nhất đau xót, vội vàng dùng áo khoác mỏng của mình khoác lên trên người cô ta.

"Cô Vị Y, sao cô... về được?" "Bọn họ nói... nói tôi là người phụ nữ cậu cả Mộ quan tâm nhất, chuẩn bị dùng tôi tới uy hiếp cậu cả Mộ.

Tôi không muốn liên lụy tới cậu cả Mộ, cho nên chạy thoát." "Đám người đảo Thiên Đường đều làm việc với thủ đoạn tàn nhẫn, cô rơi vào tay bọn họ, làm sao có thể chạy thoát được?" Không phải Lâm Duệ muốn chất vấn cô ta, dù sao... trở về là tốt rồi. Nhưng trong lời nói này thật sự có quá nhiều chỗ sơ hở, làm người ta phải nghi ngờ.

"Dù sao tôi cũng trốn về rồi, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi nữa!" Toàn thân Cố Vị Y đều run rẩy, bỗng nhiên nhào về phía Mộ Tu Kiệt và khóc òa: "Cơ thể của tôi vẫn sạch sẽ, cậu cả Mộ, thật đấy, anh hãy tin tôi, hu hu.... Tay Mộ Tu Kiệt đặt lên trên vai của cô ta, theo bản năng muốn đẩy cô ta ra.

Chỉ là trong lòng đột nhiên thấy áy náy. Cô ta bị sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, cả người thảm hại như vậy cũng đủ nói rõ tất cả.

Cô ta là người thân duy nhất của bà nội, nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy dưới tay