Đệ Nhất Sủng

Chương 263: Tôi cho rằng, chúng ta là bạn bè


Xe của Mộ Khải Trạch giữa đường phải dừng lại, bởi vì, Giang Nam đến rồi.

“Tôi đưa cô ấy trở về là được rồi.” Giang Nam xuống xe, bước đến phía trước đón Cố Cơ Uyển.

Một thân đồ trắng thanh thoát của anh khiến Mộ Khải Trạch cảm thấy xấu hổ cho dáng vẻ lôi thôi sau hai ngày mệt mỏi của mình.

“Cơ Uyển..” Anh nhìn Cố Cơ Uyển xuống xe, nói được một nửa thì dừng lại.

Anh rất muốn tự mình đưa cô trở về, nhưng lại sợ nếu miễn cưỡng sẽ khiến cô chán ghét bản thân mình.

“Tôi còn phải trở về Giang Thị làm chút chuyện, ngồi xe của cậu hai Giang thì tiện đường hơn”

Cô Cơ Uyển quay lại nhìn anh.

Tuy hôm nay cậu hai Mộ đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhưng mà có rất nhiều cảm xúc không có cách nào thay đổi được chỉ trong một buổi tối.

Mộ Khải Trạch biết cô chán ghét anh, cũng do chuyện trước kia anh từng làm với cô quả thực rất quá đáng.

Cũng không biết phải bồi thường thế nào mới có thể khiến cô thay đổi cách nhìn về anh.

Thấy Cố Cơ Uyển xuống xe, anh cũng lập tức xuống từ phía còn lại, nhanh chóng bước đến trước mặt cô.

“Cậu hai Mộ còn chuyện gì sao?”

“Tôi... Còn có thể tìm em không?” Anh cẩn thận hỏi dò vì không cam tâm bỏ lỡ như vậy.

Cố Cơ Uyển quay lại nhìn Giang Nam, đột nhiên nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu hai Mộ.”

Giang Nam mím môi, gật đầu, trở về xe đợi cô.

Mộ Khải Trạch lập tức cảm thấy căng thẳng, cô đây là đang muốn từ chối sao?

Hay là, cô không muốn cho anh chút cơ hội nào?

Không đợi Cố Cơ Uyển mở miệng, anh đã cướp lời trước: “Tôi sẽ thay đổi! Tôi thật sự sẽ thay đổi! Em phải tin tôi!”

“Thật ra cậu hai Mộ muốn thay đổi thì cũng không liên quan đến tôi.”

Có vài lời nói ra sẽ gây tổn thương cho người khác, nhưng cô tin, lừa dối mới là sự tổn thương lớn nhất.

Nếu như đã không muốn lừa dối, vậy thì cô thà thẳng thắn, nói rõ cho anh hiểu.

“Tối nay tôi đến thăm anh, là bởi vì mẹ anh muốn bàn bạc một giao dịch với tôi, tôi đã đồng ý rồi”

“Giao... dịch?” Trái tim Mộ Khải Trạch khẽ run rẩy, anh có chút hoảng loạn.

“Đúng vậy, bà ấy đồng ý với một số yêu cầu của tôi, còn tôi, đồng ý gặp anh.”

Sự thẳng thắn của Cố Cơ Uyển khiến trái tim của Mộ Khải Trạch như bị thứ gì đó đâm một phát thật mạnh, khiến anh vô cùng đau đớn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, màn đêm không có mây, những vì sao thưa thớt phản chiếu trong ánh mắt anh, có một cảm giác gọi là cô đơn đang lởn vởn trong lòng anh.

“Em đồng ý với bà ấy điều gì?” Anh đột nhiên hỏi.



“Tôi đồng ý khoảng thời gian này mỗi ngày sẽ cố gắng cùng anh ăn một bữa cơm tối.”

“Cho đến lúc nào?” Anh tin vào sự giữ chữ tín của cô, cố gắng, có nghĩa là chỉ cần không có việc gì thì đều sẽ được.

Cố Cơ Uyển nhìn anh, vài giây sau mới nói: "Bảy ngày.”

Mộ Khải Trạch thở dài một tiếng, đột nhiên cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn cô.

“Một tuần, có lẽ vẫn còn cơ hội để thay đổi cách nhìn của em về tôi.”

Anh cười, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận ra, hóa ra mẹ anh lại quan tâm đến anh như vậy.

Còn về việc Cẩn Mai đồng ý với Cố Cơ Uyển điều gì, cô không nói, anh cũng không muốn hỏi.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không có gì cần thiết phải hỏi cặn kẽ.

“Được, ngày mai tôi đón em tan học.” Anh cười, lần này, cuối cùng cũng cũng có thể thật sự thả lỏng rồi.

“Lên xe đi, cũng muộn rồi, em về sớm đi”

Mộ Khải Trạch chủ động mở cửa xe cho Cố Cơ Uyển.

Trước khi Cố Cơ Uyển lên xe, cô vẫn không kìm được mà nói: “Tôi sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh”

Tuy lời này có chút tàn nhẫn, nhưng, lại là sự thật.

“Anh nên cảm ơn mẹ anh, từ giờ trở đi, anh muốn gì, mẹ anh đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn, bà ấy quả thực rất yêu anh.”

Có điều, sự yêu thương như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu đối với Mộ Khải Trạch, không ai có thể nói rõ được.

Thật ra đối với việc cậu hai Mộ kiêu ngạo huênh hoang, trách nhiệm của Cẩn Mai không phải là ít.

Sau lưng mỗi con gấu con đều sẽ có một con gấu mẹ, con hư tại mẹ, câu nói này không sai.

“Tôi hi vọng anh có thể để ý đến mẹ anh nhiều hơn, phụ nữ chơi đùa với anh thì có rất nhiều, nhưng người mẹ mà yêu thương anh chỉ có một mà thôi.”

Cố Cơ Uyển lên xe, đóng cửa lại.

Giang Nam không nói gì, đạp vào chân ga lái xe rời đi.

Cố Cơ Uyển quay đầu nhìn những cảnh vật không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, sự chua xót cứ từng chút bủa vây trong lòng. Bất kể Cẩn Mai có ý đồ gì với những người ở ngoài kia đi nữa thì chí bà ta cũng dành toàn bộ tình yêu của mình cho con trai. Cô thật sự rất ngưỡng mộ, cô cũng rất muốn có một người mẹ luôn bảo bọc cô như vậy.

Đợi sau khi cô trưởng thành, cô sẽ luôn luôn bảo vệ người mẹ mà cô yêu thương nhất.

Chỉ tiếc là, đời này cô không còn cơ hội nữa rồi.

Mẹ...

Đột nhiên, có một vài cảnh tượng lướt qua trong đầu cô.

Cô nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại!

Những cảnh tượng này, dần dần trở nên rõ ràng trong đầu cô. “Cơ Uyển, khoảng thời gian này, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi, sáng mai ông cụ trở về, bà sẽ nói rõ trước mặt ông.”

“Cơ Uyển, có chuyện này, bà không biết mẹ cháu đã nhắc đến với cháu hay chưa”



“Bà nội, bà biết mẹ cháu sao?”

“Bà đương nhiên là biết, cháu và mẹ cháu trông giống hệt nhau, tối qua nhìn thấy cháu, suýt chút nữa bà còn tưởng...

“Cơ Uyển, mẹ cháu... thật ra là...”

Mẹ? Mẹ và bà nội?

Mẹ cô rốt cuộc là gì của bà nội chứ? Sao từ kiếp trước bà đã để ý đến cô như vậy rồi?

Rất lâu trước kia, lần đầu tiên bà nhìn thấy cô ở nhà họ Mộ, bà đã nói với cô, sau này nhất định phải đi theo cậu cả Mộ.

Bởi vì chỉ có cậu cả Mộ mới có thể bảo vệ được cho cô.

Sao bà nội lại lo lắng về tương lai của cô như vậy? Những chuyện này, rốt cuộc liên quan gì đến mẹ cô chứ?

Mấu chốt quan trọng nhất của chuyện này, là mẹ...

Cố Cơ Uyển đột nhiên lấy điện thoại ra, gửi cho Đàm Kiệt một tin nhắn: “Chuyện mười tám năm trước, nếu như bây giờ cậu đi điều tra, còn có thể điều tra được không?”

Rất nhanh Đàm Kiệt đã trả lời lại: “Phải xem là điều tra cái gì, mười tám năm trước Internet vẫn chưa quá phát triển nên rất nhiều chuyện không còn lưu lại tin tức gi nữa."

“Đàm Kiệt, giúp tớ điều tra mẹ của tớ, Tang Thanh.” Cô Cơ Uyển đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Giang Nam đang nhìn cô chằm chằm.

Kì lạ là, cô có chút bất an: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Thấy cô xinh đẹp, nhìn nhiều một chút mà thôi.” Giang Nam lại quay sang nhìn đường: “Thật sự trở về Giang Thị sao?”

“Không biết phải đi đâu.” Mấy ngày nay mọi người đều rất bận rộn, trở về trường học, kí túc xá cũng chỉ có một mình cô.

Còn không bằng đến phòng làm việc, xem cô có thể giúp được việc gì.

“Năm nay bọn tôi dự định thực hiện hai tác phẩm đầu tay là Người chồng thần bí của tôi và Nữ thần lốc xoáy, Tần Chi Châu đã chuẩn bị xong nhân vật rồi, kịch bản của tôi cũng phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ mới được.”

“Cô đang báo cáo công việc với tôi sao?” Giang Nam cười khẩy, anh còn tưởng rằng, lúc này hai người đang là bạn bè của nhau.

“Không phải, chỉ là muốn tìm anh để nói chuyện, lẽ nào, bạn bè không thể nói đến chuyện công việc sao?”

Trên thực tế, khi bản thân cô hôn mê mười ngày mười đêm mới tỉnh dậy, nhận ra người vất vả chăm sóc cho mình lại là anh, Cố Cơ Uyển đã coi anh là bạn của mình.

Nụ cười của Giang Nam, cuối cùng cũng có chút vui vẻ.

Nhưng sau khi nhìn vào gương chiếu hậu, nụ cười của anh đông cứng lại.

“Cô nhóc, giữ chắc.”

“Sao vậy?” Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Cố Cơ Uyển vẫn nghe theo lời anh, ngoan ngoãn nắm chặt dây an toàn.

“Không có gì, đột nhiên muốn đua xe thôi.”

Giang Nam lại nhìn gương chiếu hậu, trong gương phản chiếu hình ảnh một chiếc xe.

Đột nhiên, anh giẫm chân lên bàn đạp ga, chiếc xe như mũi tên, phóng nhanh trên đường...