Hơn một tháng nay, Cố Cơ Uyển vẫn chưa lộ diện.
Nhưng bất kỳ quyết định nào của studio Cửu Nguyệt studio Cửu Nguyệt, cô đều tham gia.
Trên thực tế, Mộ Tu Kiệt để cô ở lại trong Vọng Giang Các.
Đối với hoạt động của cô ở Vọng Giang Các, anh không hỏi đến.
Đặc biệt, trong khoảng thời gian gần đây Mộ Tu Kiệt dường như rất bận rộn.
Lúc bận nhất, có khi đi cả tuần mới quay về một đêm.
Những ngày không có Cậu cả Mộ, Cố Cơ Uyển có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Đôi khi một cuộc họp video với mọi người sẽ phải đến hai hoặc ba giờ sáng.
Nói tóm lại, công việc của studio Cửu Nguyệt, cô không bao giờ bỏ lỡ.
"Báo cáo hoạt động năm ngoái đã được công bố và mức lỗ của chúng tôi hiện được kiểm soát trong vòng 45%."
Khi Hạ Lăng Chi nhận được báo cáo, lập tức báo lại cho Cố Cơ Uyển.
"Nhưng cậu yên tâm, chúng ta là công ty chỉ mới thành lập nửa năm, còn nửa cuối năm tới, nhất định sẽ kiểm soát được mức lỗ trong vòng 30%."
Đây là báo cáo kết quả hoạt động vừa được công bố, vẫn còn nóng hổi!
Cố Cơ Uyển đã xem xét báo cáo trong cả buổi chiều và phân tích tổn thất với mọi người.
Nhưng những tổn thất này đang phát triển theo chiều hướng tích cực.
Trong sáu tháng nữa, có thể nó có thể được kiểm soát trong vòng 20%.
Một số dự án đã có lãi!
"Hoạt hình của 'Nữ thần tốc độ đang được lên kế hoạch, nhưng, tất nhiên, tớ vẫn muốn hỏi kỹ ý kiến của cậu vê vấn đề này."
Hạ Lăng Chi đã dự toán chi phí, cô vẫn hơi không chắc chắn.
"Quá trình thực hiện dự án phim hoạt hình rất dài, ít nhất là hai năm, và phiên bản live-action của" Người chồng bí ẩn "sẽ ra mắt vào năm sau."
"Uyển Uyển, cậu có chắc là cậu thực sự muốn bắt đầu dự án" Nữ thần tốc độ ”?
Hoạt hình có thể tăng doanh thu, lợi nhuận, nhưng cũng có thể mất tiên.
"Đây có thể là thời điểm quan trọng của chúng ta, là cọng rơm cứu cánh cuối cùng."
Cố Cơ Uyển lấy ra một bản báo cáo khác:"Trước đây tớ đã nói rằng chi phí cho hoạt hình" Nữ thần tốc độ “nên được lập ngoài ngân sách."
"Tớ hiểu ý của cậu, vì vậy ngay cả khi cậu bị thua lỗ, nó sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch lợi nhuận."
Hạ Lăng Chi vẫn còn hơi lo lắng: "Nhưng điều này sẽ làm tăng gánh nặng chi phí của chúng ta.”
Thỏa thuận giữa họ và cậu hai Giang, sẽ tạo ra lợi nhuận 30% trong vòng ba năm.
Đối với một công ty truyền thông, điều đó không hề dễ dàng.
"Vậy thì coi như lỗ, đừng bỏ vào ngân sách."
Hạ Lăng Chi không nói gì, những người khác thì im lặng.
Khó, điều này thực sự khó.
Nhưng khó, chẳng phải cũng là động lực sao?
"Được rồi! Vậy thì cứ theo kế hoạch, cứ coi như chúng ta đã mất 300 tỷ chi phí."
“Không phải 300 tỷ, mà là 1 50 tỷ.” Cố Cơ Uyển nhìn Tân Chi Châu: “Còn lại 150 tỷ, bất luận thế nào anh cũng phải mang đến cho tôi.”
“Uyển Uyển, đây thật sự khó khăn đối với Chi Châu!” Làm sao anh ta có thể nghĩ ra giải pháp cho khoản chi phí nhân công 150 tỷ?
Tần Chi Châu gật đầu, nhìn Cố Cơ Uyển vẻ mặt kiên định.
"Đừng lo lắng, hai năm, chỉ phí 150 tỷ này, tôi nhất định sẽ tiết kiệm được."
“Anh sẽ kiệt sức mình!” Hạ Chi Lăng cảm thán.
Tần Chi Châu cười nói: "Khi còn trẻ không chiến đấu, về già không lẽ lại muốn đánh nhau sao?”
Tôi sợ rằng sau khi già đi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Điều này thực sự không thể để bác bỏ.
"Được rồi, dự án 'Nữ thần tốc độ, cứ quyết định vậy đi."
Cố Cơ Uyển mở ra một kế hoạch khác: "Về phân 'Người chồng bí ẩn của tôi, vì đã chọn được diễn viên nên đâu năm sẽ bắt đầu."
... Họ đã có một cuộc họp trong cả một buổi chiều.
Sáu giờ tối, tất cả mọi người đi ra khỏi phòng họp, hơi mệt mỏi nhưng cũng có chút hưng phấn.
Họp Qua video vẫn không sâu sắc bằng họp trực tiếp tại văn phòng.
Một cuộc họp cũng khiến cho mọi người thấy lại được sức hấp dẫn của Cố Cơ Uyển với tư cách là người quản lý.
Rất quyết đoán, lý trí và thậm chí hơi tùy hứng!
Trái lại, sự ương ngạnh đã bị lý trí đẩy ra ngoài, có thể khơi dậy lòng nhiệt tình của mọi người.
Chặng đường phía trước còn gian nan và khó khăn nhưng ai có thể nói rằng đó không phải là một thử thách mới?
Mọi người về thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài ăn.
Cố Cơ Uyển không có gì để dọn dẹp, cô đã không làm việc ở đây hơn một tháng.
Cô định xuống sảnh tầng một đời, nhưng không ngờ ở tầng một, khi tiếng cửa thang máy mở ra, một bóng người mảnh mai bất ngờ lọt vào tầm mắt cô.
Cố Cơ Uyển sững sờ, nhìn khuôn mặt hiển nhiên càng lúc càng lạnh lùng hơn trước, nhất thời quên mất phản ứng.
Cô ấy thậm chí còn quên rằng mình nên ra khỏi thang máy trước.
Cô không đi ra, người đứng ngoài thang máy cũng không vào được.
Theo thời gian, cửa thang máy tự động đóng lại.
Cố Cơ Uyển dường như đột ngột tỉnh giấc cho đến khi không còn thấy bóng dáng ấy nữa.
Cô muốn mở cửa thang máy một lần nữa, nhưng đã quá muộn.
Ngay lúc cô nghĩ sẽ theo thang máy lên lâu, cửa thang máy lại mở ra.
Anh ta đang ở bên ngoài và bấm nút để mở cửa.
"Tôi xin lỗi......
Cố Cơ Uyển cúi đầu bước nhanh ra khỏi thang máy.
Tưởng anh sẽ đi vào, không ngờ, anh vẫn đứng đó, nhìn cô.
Cửa thang máy đóng lại, trên lâu có người nút, thang máy đi lên.
Cố Cơ Uyển hơi khó chịu, muốn rời đi, nhưng chân lại không di chuyển được.
Giang Nam cũng không bước vào thang máy, vẫn nhìn cô không nói lời nào.
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô cười nhạt hỏi: "Đã lâu không gặp, gân đây anh thế nào?”
"Không tốt."
".." Anh nói câu "không tốt" nghiêm túc như vậy khiến cô cảm thấy chua xót.
Nhưng, mọi thứ đã kết thúc.
Ngay cả khi bạn đã trải qua một khoảng thời gian tồi tệ, bạn vẫn phải tiếp tục sống.
"Hôm nay tôi có bài kiểm tra, tiện thể nên ghé qua một chuyến, tối nay..."
Cô ấy dừng lại, mới nói: "Muộn một chút tôi phải quay về rồi."
Nhìn thấy thang máy dừng ở tầng tám, Cố Cơ Uyển biết rằng những người bạn sắp xuống rồi.
Cô cố nén một chút nở nụ cười nhìn anh: "Tôi đi đây, anh... đối xử tốt hơn với chính mình nhé."
Đôi mắt anh ta hơi trũng sâu nhìn vẫn đẹp trai nhưng khiến người nhìn khó chịu.
Cô xoay người định rời đi, đột nhiên cổ tay cô bị siết chặt, cả người bị anh kéo lại.
"Giang Nam...' Cố Cơ Uyển giật mình, thang máy ở lầu tám, đang đi xuống.
Bọn họ sẽ nhanh chông đến đây, cô không muốn có thêm bất kỳ rắc rối trước mặt bọn họ.
Cô không muốn làm ai lo lắng nữa.
"Giang Nam, tôi nên quay về rồi."
“Quay về” khi nói hai từ này, giọng cô hơi lớn.
Anh là người khôn ngoan, nhất định đã hiểu rõ ý của cô.
Cô ở bên cạnh cậu cả Mộ đã hơn một tháng.
Những gì mà Mộ Tu Kiệt đã làm với cô trong khoảng một tháng qua, cho dù không được tận mắt chứng kiến, anh cũng có thể tưởng tượng ra.
Vì vậy, đối với một người phụ nữ như vậy, một người phụ nữ suốt ngày sống bên cạnh một người đàn ông khác, còn gì đáng để anh ta hoài niệm?
"Giang Nam, buông tay ra đi? Hạ Lăng Chỉ bọn họ đang đi xuống."
Cố Cơ Uyển có vẻ hơi cầu xin, cô và nhóm người Hạ Lăng Chỉ đã hẹn rồi, đợi lát nữa sẽ đi tối.
Mọi người sắp đến rồi.
Giang Nam vẫn chưa buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn cổ tay của cô.
Anh ta mặt không cảm xúc hỏi: "Anh ta đối xử với em thế nào?”