Đế Quân

Chương 805: Đảo khách thành chủ


- Hộ pháp đại nhân, Phong Diệp Cốc ta vĩnh viễn chỉ theo Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Liễu Hàn Nguyệt ta càng thêm nguyện ý vì Hộ pháp đại nhân ngài càn quét toàn bộ phiền phức.

Trên không trung, Liễu Hàn Nguyệt cao giọng hô một tiếng. Theo lời nói của hắn truyền ra, cao thủ của Phong Diệp Cốc đồng thời nổ bắn ra, mục tiêu xuất thủ chính là Niệm Thần.

- Liễu Hàn Nguyệt, không phải ta khinh thường Phong Diệp Cốc ngươi, chỉ bằng những người này, cộng thêm Liễu Hàn Nguyệt ngươi nữa, còn chưa đủ hành sự.

Tôn Vĩ cười dài, thân tựa u linh, xuất hiện ở trước người của Niệm Thần, trong trường kiếm, kiếm quang như thiểm điện. Trong sát na, ngay tại tiền phương hình thành một cái lưới kiếm khổng lồ.

Ở đây, chỉ cần không phải ba người Tôn Đào, Hoàng Thiên Lôi và Hoàng Thiên Đình xuất thủ, những kẻ khác, còn không tạo được uy hiếp cho mấy người bọn họ. Khẽ liếc mắt một cái, Thần Dạ thu hồi tâm thần, thản nhiên nói:

- Hoàng lão gia tử, Liễu Hàn Nguyệt đã đoạt trước một bước, các ngươi vì sao còn chưa động thủ.

- Đừng quên, các ngươi vốn cũng không được Tôn Hộ Pháp tín nhiệm, nếu như hành động bất lực mà nói, Hoàng gia các ngươi đã triệt để bị đá ra ngoài.

- Tiểu tử, câm miệng!

Tôn Đào quát chói tai:

- Hoàng lão gia tử, bản toa lấy danh dự nhiều năm của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cam đoan với ngươi, việc này qua đi, trong Hoàng gia sẽ nhận được Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu chống đỡ, giúp sức lớn nhất, tuyệt sẽ không qua song đoạn cầu, mời…

- Hoàng lão gia tử, ta không cảm thấy danh dự của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu có thể đáng tin cỡ nào, các ngươi bị bức đến nhất định phải cùng Kiếm Tông đối nghịch, tại Bắc vực, sợ rằng thực lực của Kiếm Tông, càng thêm khiến người đáng sợ hơn một chút đi.

Không đợi Tôn Đào nói cho hết lời, thanh âm của Thần Dạ đã từ từ truyền đến, rất có ý tứ không tức chết người thề không bỏ qua.

- Diêu Đồng, hiệp trợ Liễu Hàn Nguyệt đánh chết mấy người kia. Bản tọa tự mình đối phó với tiểu tử này. Hoàng lão gia tử, Hoàng gia các ngươi có thể không cần làm bất cứ chuyện gì, nhưng chỗ tốt được phân cũng sẽ không ít, thành ý của bản tọa, các ngươi sẽ có thể thấy được.

Nghe vậy, Thần Dạ cười lớn không ngừng:

- Ha ha, Hoàng lão gia tử, đã đến nơi đây, làm hay không làm, chỉ cần các ngươi đứng vè phía Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, kết cục kỳ thực đều là giống nhau, Bí mật lớn bằng trời bị các ngươi biết được, ngươi cho rằng, Tôn Hộ Pháp hắn sẽ an lòng sao. Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sẽ thoải mái sao!

- Bản tọa không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, thề không làm người.

Tôn Đào quát chói tai, bước ra một bước, tựa như không gian di động vậy, lập tức xuất hiện ở trước người Thần Dạ. Gập chưởng thành trảo, huyền khí bắt đầu khởi động, trảo phong sắc bén, huyền khí phảng phất như hóa thành quang mang ưng trảo, xé rách không khí, hung hắng hướng phí Thần Dạ phá không mà đến.

Cước bộ của Thần Dạ dậm lên không gian, thân ảnh hướng về phía trên bầu trời bắn mạnh tới, trong ánh mắt của hắn, giờ khắc này tiếu ý dạt dào.

Đám người của Hoàng gia, đã ở dưới Hoàng Thiên Lôi hướng dẫn, thối lui đến bên ngoài cánh rừng.

Không có Hoàng gia áp lực, Tôn Đào cố nhiên vẫn là cao thủ Địa Huyền cửu trọng, vẫn còn có Diêu Đồng cùng Liễu Hàn Nguyệt đám cao thủ Phong Diệp Cốc này, nhưng bên phía mình sẽ không có nguy hiểm quá lớn nữa.

- Cha, chúng ta thật muốn khoanh tay đứng nhìn sao!

Ngoài cánh rừng, Hoàng Trung Lăng không quá tự nhiên hỏi.

Hoàng Thiên Lôi thở ra một hơi thật dài, nói:

- Cái gọi là một bước sai, từng bước đều sai, không có nghĩ đến, hắc y nữ tử che mặt kia là đệ tử của Kiếm Tông, càng thêm không có nghĩ đến, Tôn Vĩ cư nhiên cũng là người của Kiếm Tông…

- Người thanh niên kia nói không sai, chỉ có người chết mới có thể đủ bảo vệ được bí mật. Lần này qua lại, cho dù mấy người chúng ta không có chết dưới tay bản mạng thần kiếm của đệ tử Kiếm Tông kia, Tôn Đào, chỉ e cũng có dự định không buông tha cho chúng ta.

Hoàng Thiên Đình tức giận mắng:

- Liễu Hàn Nguyệt đáng hận, nếu như không phải hắn, Hoàng gia chúng ta mặc dù khó khăn, cũng sẽ không rơi vào cục diện ngày hôm nay.

Hoàng Thiên Lôi buồn bã nói:

- Cục diện này, Hoàng gia đã hãm sâu vào rồi, đã không thể toàn thân thoát ra được. Sau này, mặc kệ ai thắng, Hoàng gia đều không có khả năng tiếp tục tồn tại được.

- Lẽ nào, chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao?

Đám người của Hoàng gia, không có tinh thần, xen lẫn ở giữa Kiếm Tông và Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, hơi chút có cử động không đúng đều là có thể chấn hỏng Hoàng gia a.

- Cái đó lại chưa chắc.

Hai mắt Hoàng Thiên Lôi đột nhiên phát lạnh, nghiêm giọng nói:

- Lúc này chúng ta chỉ có thể chờ đợi..

- Chờ cái gì?

Hoàng Thiên Lôi nhàn nhạt cười lạnh nói:

- Chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương, hoặc giả bọn họ muốn là rất nhiều, nhưng đã quên một chuyện, hai thế lực lớn người đến nơi này quát ít chút, ít đến Hoàng gia ta có thể vào lúc bọn họ đại chiến, nắm trong tay tính mệnh của bọn họ.

Hoàng Trung Hành nhướng mày, nói:

- Nhị bá, đây thật sự là một đường ra duy nhất của Hoàng gia ta. Nhưng Tôn Đào kia tu vi Địa Huyền cửu trọng, chắn đánh giết đám người Hoàng Vũ, thực sự thoải mái. Huống hồ, còn có Diêu Đồng và Liễu Hàn Nguyệt hỗ trợ…Khả năng không lớn sẽ gặp phải lưỡng bại câu thương.

Nghe vậy, Hoàng Thiên Lôi lại thật sự đột nhiên thoải mái xuống, nói rằng:

- Bọn họ cho rằng, Kiếm Tông đệ tử lúc này đang tu luyện, nếu không có đủ uy hiếp, nhưng lão phu chung quy vẫn nghĩ, trong mấy người thanh niên này, đáng sợ nhất, không phải đệ tử Kiếm Tông kia, mà là người thanh niên xa lạ đó.

- Các ngươi lẽ nào đã quên, một kích của lão quái từ Lăng cũng đều chỉ khiến hắn bị vết thương nhẹ. Mà khi đó hắn, năng lực chỉ Huyền lục trọng cảnh giới.

Vừa nói như thế, những người khác của Hoàng gia cũng là bớt phiền muộn một ít.

Lực lượng bản thân liên tiếp không ngừng chiến thắng tam đạo công tử, thực lực của Thần Dạ, ở trong lòng người của Tinh Vân Thành đều đã được cho rằng, chí ít cao thủ dưới Địa Huyền ngũ trọng cảnh giới căn bản không thể lưu hắn lại được.

Tu vi của Tôn Đào cố nhiên cao thâm. Nhưng nếu muốn nói dễ dàng đem người thanh niên này đánh chết, tựa hồ không có khả năng đi sao! Mà đám người Hoàng gia, bao gồm cả Hoàng thiên Lôi cũng không có nghĩ tới, người thanh niên này có thể tiêu hao được Tôn Đào quá nhiều, chỉ cần tiêu hao được hai thành, vậy thì cũng đủ rồi.

Đến lúc đó, Tôn Đào tất nhiên sẽ không còn là địch thủ của Hoàng Thiên Lôi và Hoàng Thiên Đình liên thủ nữa. Về phần những người khác, trong ba huynh đệ Hoàng Trung Lăng, lại thêm một đám cao thủ này nữa…

Nghĩ đến đây, người của Hoàng gia, ai nấy đều toát ra ánh mắt dữ tợn/

Bám vào bên người kẻ khác để sinh tồn, loại tư vị này luôn luôn không dễ chịu. Mặc kệ người này cường đại cỡ nào, loại cảm giác đó sao so được với bản thân tự do tự tại sống đây.

Còn phải đa tạ Liễu Hàn Nguyệt và Tôn Đào a, thực sự là một ý kiến hay, bằng không, nào sẽ có cơ hội tốt như thế!