Để Tôi Được Gặp Em

Chương 137


Thịnh Mẫn do dự một lúc, muốn nói khi tới nhà rồi tôi sẽ lấy tiền đưa lại cho anh, nhưng lo lắng sẽ làm tổn thương người khác, chầm chậm nhận lấy, lại đưa cho Lý Huyền lại một cái.

“Tôi không đói, cũng không thích ăn những cái này.” Lý Huyền nói.

Nhưng Thịnh Mẫn vẫn cố chấp đưa tay ra, một lúc sau, cuối cùng Lý Huyền cũng bẻ một miếng tượng trưng rồi bỏ vào miệng.

“Không ngon.” Anh nói: “Cậu mau ăn nhanh lên, không ăn thì vứt.”

Nói xong, ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng Thịnh Mẫn thu tay lại, cúi đầu cắn một miếng, là vị ngọt.

Ra khỏi con hẻm ảm đạm đến đầu đường, hai chiếc bánh hoa hồng trên tay cũng đã ăn hết.

Đang ăn đồ ăn nên đi có hơi chậm một chút, Lý Huyền bước lên xe đạp, nép vào vệ đường đợi cậu, thấy cậu ra lại quay đầu đi, dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng không quá thiếu kiên nhẫn.

“Cảm ơn anh.” Thịnh Mẫn ngồi ghế sau, lại nói lần nữa. Lý Huyền không trả lời, trực tiếp đạp bàn đạp, phóng xe đạp ra ngoài.

Thịnh Mẫn không khỏi thốt lên một tiếng, ngón tay có hơi luống cuống, cứ như vậy mà nắm vào quần áo của Lý Huyền một cách hợp lý.

Anh mặc mỏng quá, Thịnh Mẫn nghĩ.

Lớp vải mỏng dường như đã được giặt rất nhiều lần, nó cũng trở nên mềm mại, cũng rất sạch sẽ, mang theo một mùi hương nhè nhẹ giống như thảo mộc.

Trông vô thức, đầu ngón tay của cậu đang nắm chặt từ từ thả lỏng, trở thành tư thế ôm, cách một lớp quần áo mỏng, lớp da dưới lòng bàn tay khẽ run lên, cậu nghe thấy tiếng hơi thở của Lý Huyền, tiếng hơi thở đều đặn khiến người ta vô cùng yên lòng.

Dựa quá gần khiến Lý Huyền cảm giác có hơi nhột, nhưng một câu anh cũng không nói, bởi vì sự ấm áp đó, giống như tấm chăn bông phơi dưới ánh nắng mùa xuân vậy, rất dễ dàng chống lại được cơn gió lạnh. Anh có hơi phân tâm, rũ mắt xuống nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Thịnh Mẫn, dường như ngửi được mùi hoa hồng.

Là do bánh ngọt còn sót lại sao? Tại sao lại cảm thấy mùi nhẹ hơn vậy?

Lý Huyền không biết, hình như cũng không quan trọng.

Ánh trăng chiếu rọi xuống con đường đầy nước đọng, con đường đầy nước trở nên lấp lánh, con đường nhựa cũng biến thành sông, chiếc xe đạp cũ kỹ đương nhiên cũng trở thành một chiếc thuyền, lắc qua lắc lại, đưa bọn họ đi xa.

Thuyền đã cập bến.

Thịnh Mẫn ngẩng đầu lên nhìn ban công tối đen, Vương Thục Anh biết hôm nay cậu sẽ về, nhưng không quan tâm cậu có về trễ hay không, một ngọn đèn cũng không chừa lại cho cậu.

“Nhà cậu có người không?” Lý Huyền hỏi.

“Có.” Thịnh Mẫn gật đầu: “Cảm…”

“Cậu tự mình đếm xem đã bao nhiêu lần rồi.” Lý Huyền ngắt lời.

Thịnh Mẫn mím môi, thực ra cậu muốn nói là xin lỗi, cậu thậm chí không thể mời lên nhà nghỉ ngơi. Nhưng người phía sau hình như cũng không để ý đến điểm này lắm, chỉ nói: “Vậy cậu về đi, đi đi.”

Anh lại nhìn Thịnh Mẫn một cái, ánh nhìn đó giống như là một ánh nhìn vô cùng bình thường, rồi quay đầu xe lại.

Thịnh Mẫn nhìn bóng lưng của anh sắp đi xa, nhịp tim bỗng chốc đập thình thịch.

“Đợi đã…”

Có một giọng nói sâu thẳm trong lòng, không ngừng thúc giục cậu cất lời.

Lý Huyền quay đầu lại như cậu mong muốn, trong thoáng chốc Thịnh Mẫn lại quên đi mất những lời cần nói.

Nói cái gì đây, anh tên là gì, chúng ta sẽ gặp lại chứ? Dường như cũng không có ý nghĩa.

Cậu có hơi bất lực nhìn Lý Huyền, quên mất bản thân mới là người cất lời trước, gương mặt lạnh như băng của Lý Huyền, lại rất kiên nhẫn nhìn cậu.

“Tôi…” Thịnh Mẫn mím môi, ánh mắt của cậu phản chiếu khuôn mặt của Lý Huyền, sống mũi cao thẳng và đôi môi có hơi tái nhợt, bờ vai mỏng nhưng vững chắc, cuối cùng nhìn xuống những ngón tay đang cầm chặt bánh lái của anh… Bị gió thổi nên có hơi đỏ.

Cậu cởi áo khoác của mình ra… Đây là do chị sản xuất tặng cậu, chỉ mặc một lần còn rất mới, cậu đưa qua cho Lý Huyền.

Người phía sau nhíu mày như không nhíu mày, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím chặt.

“Không phải là một trao đổi.” Thịnh Mẫn ấp úng giải thích: “Cũng không phải để cảm ơn anh… Tay của anh quá lạnh rồi, tôi cũng đã về tới nhà.”

Câu trước câu sau không ăn khớp nhau, nhưng Lý Huyền nghe hiểu, khóe môi khẽ cong lên, chầm chậm nhận lấy quần áo trên tay của Thịnh Mẫn rồi lại để lên vai của cậu.

“Tôi không lạnh, quen rồi.”

Những giọt sương chưa khô trên lá cây bị gió thổi, rơi xuống đôi gò má của Thịnh Mẫn, giống như một giọt nước mắt vậy.

“Tôi có thể sờ đôi mắt của cậu không?” Lý Huyền như bị ma xui quỷ khiến cất lời nói.

Yêu cầu đột ngột này khiến cho Thịnh Mẫn cảm thấy kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy dáng vẻ Lý Huyền hình như có chút phiền não, thế nên từ từ nhắm mắt lại: “Ừm.”

Tầm nhìn bị cô lập, các giác quan được phóng đại đến mức vô hạn, cậu nghe thấy tiếng hơi thở nhẹ nhẹ của Lý Huyền, cảm thấy được ngón tay lạnh lẽo như băng vẫn mang theo một chút hơi ấm, Thịnh Mẫn không khỏi nín thở.

Nhưng đầu ngón tay của Lý Huyền thật ra không thật sự chạm vào cậu, chỉ nhẹ nhàng phớt ngang hàng mi của cậu, có hơi nhột, mang theo một làn gió nhè nhẹ, giống như một con bươm bướm đang đậu xuống đóa hoa vào mùa xuân vậy.

Thịnh Mẫn im lặng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, rất lâu, mới khẽ nói: “Được rồi chứ?”

Không có ai trả lời.

Cậu chầm chậm mở mắt ra, bươm bướm đã bay mất rồi.

2: Quên lãng

Sau này có một khoảng thời gian rất dài, Thịnh Mẫn mê mẩn mùi hương của bánh hoa hồng, nhưng cậu không đến hẻm Thanh Thủy nữa, một lần cũng không. Các cửa hàng bánh ngọt đắt tiền khác để mua, dường như hương vị cũng không giống.

Ngược lại lại tìm thấy một loại kẹo dẻo hoa hồng mùi vị gần giống, vì vậy thường mua để ăn.

Người nhân viên cười cậu, nói con nít thích ăn đồ ngọt. Ăn thử một viên, cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên.

“Sao lại thích đến như vậy?” Bọn họ hỏi.

“Quên rồi.” Thịnh Mẫn chỉ cười trừ.

Đã quá lâu rồi, những ký ức đó, dần dần cũng trở nên mờ nhạt.

3: Phòng chờ

Vài năm đã trôi qua kể từ khi họ gặp lại nhau, không ai trong bọn họ nhận ra đối phương.

Thịnh Mẫn nhìn thấy một chàng trai đột nhiên xông vào, theo bản năng mà đứng lên, câu đầu tiên hỏi là: “Anh là ai?”

Người trước mắt không trả lời, dáng vẻ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, có lẽ cũng xêm xêm tuổi của mình vừa gầy vừa cao, dưới ánh đèn trong phòng trang điểm, giống như một con sói gầy guộc xông vào nơi xa lạ vậy.

Đây là ngày thứ ba Thịnh Mẫn vào đoàn phim, một bộ phim kinh dị với chủ đề bệnh viện.

Địa điểm quay phim là một bệnh viện cũ trong thành phố, do nhu cầu quy hoạch lại và nâng cấp thiết bị của chính phủ, tất cả các khoa đã chuyển đến bệnh viện mới từ hai năm trước, nghe nói cuối năm nay, chỗ này sẽ được san bằng, xây một công viên mới.

Bệnh viện này, nơi không có ai đặt chân đến, dường như mang theo một bầu không khí đáng sợ, thêm vào đó là thứ do đoàn làm phim cố tình sắp xếp, khiến nó càng trở nên u ám hơn.

Nam diễn viên nhỏ được chọn lúc đầu là ngôi sao thế hệ thứ hai, được cưng chiều thành thói, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, quay được vài cảnh đã sợ đến mức bật khóc, cứ quậy đòi về nhà, sống chết cũng không chịu bước vào phim trường nửa bước.

Cảnh khóc tình cờ được một phóng viên báo lá cải đến phim trường chụp được, vai diễn cũng không nặng gì lắm, nhất thời không có diễn viên nhỏ nào đồng ý đảm nhận lại cảnh này, nên đạo diễn đã sử dụng Thịnh Mẫn trong cảnh quay cuối cùng, có ấn tượng khá tốt với cậu, nên sau đó lại tìm gặp cậu.

“Không có gì đáng sợ cả, tất cả đều là giả. Tiểu Mẫn, cháu đã quay nhiều cảnh như vậy, cháu cũng biết mà đúng không.” Đạo diễn khuyên cậu: “Đúng rồi, phòng chờ riêng cũng cho cháu dùng, được không, đã chuẩn bị rất nhiều xe tăng đồ chơi, không phải con trai đều thích mấy cái này sao? Tất cả đều là của cháu.”

Thịnh Mẫn muốn nói rằng bản thân không thích đồ chơi xe tăng, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói, chỉ khẽ nói lời cảm ơn với chị.

Trên thực tế, không có những điều kiện này, cậu cũng sẽ làm, cậu cần tiền, mặc dù cũng không phải cậu không sợ bầu không khí ảm đạm, đáng sợ này.

Cũng may là những ngày quay phim họ không gặp những chuyện tâm linh mà họ được nghe kể lại.

Cú sốc đầu tiên, là đến từ chàng trai xa lạ này.

Mới đầu xuân, không khí vừa ấm vừa se lạnh, dưới chiếc áo khoác bo của người đó, là chiếc áo choàng của bệnh viện… Địa điểm mới của bệnh viện thành phố chỉ cách đó hai con phố.

“Anh tìm ai?” Đối phương không nói lời nào, Thịnh Mẫn lại căng thẳng hỏi lần nữa.

Vẫn không trả lời, phòng khách không quá lớn, chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở, bọn họ yên lặng nhìn nhau một lúc trong sự yên tĩnh kỳ lạ này.

“Lạc đường sao?” Thịnh Mẫn thấp giọng hỏi, mơ hồ nhớ tới trước đây đã có người hỏi cậu câu này… Nhưng đầu ngón tay trắng nõn đang nắm lấy mép bàn lộ ra chút sự căng thẳng.

Khi Lý Huyền vừa chạy ra khỏi bệnh viện thì bị phát hiện, người của Lý Minh Cách đang đuổi theo anh, không dễ gì mới thoát được và trốn trong tòa nhà bỏ hoang này, nhưng lại không ngờ lại chạy vào một căn phòng có người.

Anh biết, nếu mình có thể trốn thêm một thời gian nữa sẽ an toàn hơn, nhưng người đối diện trông có vẻ hơi sợ hãi.

“Xin lỗi, tôi đi nhầm.” Lý Huyền nói, giọng có hơi khàn, anh quay người chuẩn bị rời đi, bên ngoài cửa lại có tiếng xào xáo.

“Chàng trai nào chứ… Chưa từng thấy, họ đều là nhân viên của chúng tôi … Này, đừng chụp ảnh bừa bãi. Để các người vào tìm là được rồi. Nghệ sĩ của chúng tôi còn ở đây, có thể để các người tùy tiện chụp ảnh sao…”

Thịnh Mẫn nhận ra giọng nói của trợ lý đạo diễn, và một số người đàn ông đang nói cái gì đó, nghe không giống người trong đoàn. Cậu cũng thấy nét mặt của chàng trai lạ mặt này tái nhợt và căng thẳng ngay lập tức.

“Đợi đã.”

Lựa chọn của trái tim nhanh hơn não một bước, anh vô thức gọi cậu lại, giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Mẫn? Có đó không?”

Khi đang hỏi, người bên ngoài đã ấn tay nắm cửa xuống, Thịnh Mẫn thậm chí còn không nghĩ ngợi gì, đi tới chỗ Lý Huyền và dùng lực ấn cửa lại, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh, rồi nhanh chóng khóa cửa lại.

“Chị Tiểu Tô.” Thịnh Mẫn bình tĩnh lại, cố làm cho giọng điệu của bản thân nghe có vẻ bình thường như mọi khi: “Sao vậy… Em đang thay quần áo.”

“Thay xong chưa?”

“Sắp rồi ạ.”

Thịnh Mẫn nhìn trái nhìn phải một cái, có một khoảng cách hẹp giữa tủ và cửa sổ.

Cậu nháy mắt ra hiệu với Lý Huyền, người phía sau nhìn cậu mấy giây rồi bước qua, Thịnh Mẫn nhanh chóng chải tóc, rồi dùng lực xoa mặt, lúc này mới từ từ mở cửa.

“Chị Tiểu Tô.” Cậu che miệng ngáp một cái, có vẻ rất mệt mỏi: “Sao vậy?”

“Ngủ à?”

“Ừm.” Dáng vẻ Thịnh Mẫn có hơi xấu hổ: “Buồn ngủ quá… Chị, có chuyện gì à?”

“Nghe nói có một chàng trai chạy vào đây, định hỏi em có thấy hay không.” Tô Vân nói xong hơi lui về phía sau một chút, phía sau là mấy người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ.

“Chàng trai nào chứ, không thấy… Nãy giờ em đang ngủ.” Thịnh Mẫn vô tội nói.

“Nghe thấy rồi chứ, cũng không nhìn thấy.” Tô Vân sốt ruột quay đầu lại: “Được rồi, được rồi, phía trước còn có một tầng nữa, các người muốn xem không? Xem xong rồi đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng chúng tôi làm việc.”

“Chúng ta vào đó xem thử.” Người đàn ông dẫn đầu nói.

“Chị Tiểu Tô…” Thịnh Mẫn lộ ra vẻ sợ sệt: “Em không quen biết bọn họ, em thực sự không thấy ai hết…”

Mặt mũi cậu từ nhỏ đã rất đẹp, lại còn ngoan ngoãn, nhân viên trong ê kíp đều thích cậu.

“Không sao, không sao, chị biết em là một đứa trẻ ngoan.” Tô Vân vỗ vai cậu, quay mặt lại, nhướng mày lên: “Ông cho rằng mình là cảnh sát đang thụ án sao? Được voi đòi tiên, nói chuyện với nhà sản xuất là giỏi lắm rồi à? Cho các người vào, nhưng không nói rằng các người sẽ được lục soát từng phòng của các diễn viên.. Được rồi, không sao đâu Tiểu Mẫn, không phải lát nữa tới cảnh của em sao, em thu xếp rồi qua nhé.”

“Được, em biết rồi ạ.”

Thịnh Mẫn rụt rè gật đầu, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay người lại đụng phải Lý Huyền… Không biết đối phương đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.

Thịnh Mẫn không chuẩn bị trước, suýt nữa hét lên vì giật mình, nhưng Lý Huyền đã nhanh chóng bịt miệng cậu, ấn lại vào cửa.

Tiếng tranh cãi và phàn nàn vẫn còn vang lên bên ngoài cửa, nói rằng không không tìm được người thì không hoàn thành nhiệm vụ được.

“Thời gian eo hẹp, tìm được người hiến tạng phù hợp lại càng khó hơn…”

“Nhỏ tiếng một chút, đừng nói bậy…”

Thịnh Mẫn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng có vẻ không phải chuyện gì tốt lành, cậu bị Lý Huyền bịt chặt miệng không thể nói gì, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mấy cái, nhìn khóe môi đang mím chặt của đối phương. Cho đến tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa, yết hầu của Lý Huyền khẽ cử động, cuối cùng cũng buông tay.

“Không sao rồi, anh đừng sợ.”

Thịnh Mẫn hít một hơi, điều chỉnh hơi thở lại, lời đầu tiên nói chính là an ủi anh, lại hỏi: “Bọn họ tìm anh à?”

Lý Huyền không trả lời trực tiếp: “Sao cậu lại giúp tôi?”

Thịnh Mẫn nghĩ: “Anh không phải người xấu.”

“Lỡ như thì sao.”

“Tôi cảm thấy không phải… Người đuổi theo anh mới là người xấu.”

“Cậu hiểu rồi đó.”

Thịnh Mẫn mím môi, dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn anh, cậu không nói gì cả, cậu cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu. Đối phương cũng không giống như quen biết cậu, vô cớ nói ra chẳng khác nào bắt chuyện mà không có gì để nói.

Trong sự im lặng, lại có tiếng gõ cửa, lần này là quản lý hiện trường.

“Tiểu Mẫn, cảnh tiếp theo là cảnh của cháu, mau đi hóa trang đi.”

“Được ạ.” Tay Thịnh Mẫn bất giác đè chặt cửa: “Tôi quay lại ngay.”

Người ngoài cửa đáp lại rồi rời đi, Thịnh Mẫn nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói với Lý Huyền: “Tôi sắp quay phim rồi, phải mau chóng qua đó, nếu không sẽ có người hối… Anh cứ ở đây đi, đợi lát nữa tôi ra ngoài, anh khóa cửa lại, bình thường sẽ không có ai vào… Bây giờ đoàn phim đông người, anh ra ngoài rất dễ bị phát hiện, hôm nay quay tổng cộng hai cảnh, đợi quay xong, mọi người đi hết rồi, tôi sẽ đến gọi anh.”

“Cảm ơn.” Yết hầu Lý Huyền khẽ lay động.

Thịnh Mẫn lắc đầu, mở tủ đồ ăn vặt ra: “Anh ăn cơm chưa? Nếu đói thì ăn một chút… Tôi đi trước đây.”

Lý Huyền ừm một tiếng, nhìn thấy Thịnh Mẫn cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn trái nhìn phải rồi mới đi, vẫn không quên quay đầu lại cười với Lý Huyền một cái.

Cửa lại đóng lại rồi.

Bối cảnh quay dường như ở tầng trên, âm thanh của người và tiếng bàn ghế cọ xát vào sàn nhà cứ xuyên qua trần nhà không ngừng.

Có phải cậu bé vừa nãy cũng lên trên rồi không? Rốt cuộc tên là gì ấy nhỉ? Là Mẫn Duệ hay là Thương Mẫn…

Cậu bảo anh đợi cậu, nhưng Lý Huyền không có ý định đợi, bước đến cửa sổ rồi vén rèm nhìn ra bên ngoài, đây là tầng hai, không có hàng rào bảo vệ, bên dưới là một khu vườn bỏ hoang, bức tường cuối cùng cũng đã đổ nát, ra ngoài chắc cũng không khó.

Anh hạ quyết tâm, mở cửa sổ ra nhưng lại dừng lại một chút, quay người liếc nhìn phòng chờ nhỏ.

Quần áo, sách vở, đồ chơi, có rất nhiều thứ, nhưng chúng được xếp rất gọn gàng, chiếc tủ mở ra trông có vẻ hơi lạc quẻ, Lý Huyền có hơi do dự một chút, bước tới định đóng lại thì thấy ở cạnh tủ, có một hộp kẹo trên đó.

Mùi thơm phảng phất dường như mang theo mùi hương xa xăm nào đó, anh vốn không thích đồ ngọt, nhưng lúc này lại không tự chủ được mở một cái ra nếm thử, đầu lưỡi tràn ngập hương hoa hồng.

Nó cứ xuyên thấu vào ký ức, khiến anh nhớ lại cái đêm đó vào mấy năm trước.

Anh không thể không bật cười, một nụ cười thoáng qua.

Hít một hơi thật sâu, anh đóng tủ lại, đi đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống.

4: Lời hứa

Trước khi đẩy cửa ra, Thịnh Mẫn vẫn cố ý dừng lại một lát, khi xác nhận không có ai để ý, thì mới tiến vào.

Căn phòng trống không khiến cho sự dè dặt của cậu giống như một trò cười.

Gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, tấm rèm màu trắng bay phấp phới.

Hình như cũng không có cảm giác thất vọng là mấy.

Suy cho cùng đối phương cũng chưa từng hứa sẽ đợi cậu, cậu chỉ hy vọng rằng anh sẽ bình an thoát thân.

Thịnh Mẫn đứng tại chỗ tầm nửa phút, rồi mở tủ ra lấy một viên kẹo dẻo hoa hồng.

Có người nói đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.

Cậu cảm thấy không có tác dụng lắm.

5: Kẹo và thuốc lá

Cậu không biết rằng, sau này mỗi khi cảm thấy rất mệt thì thỉnh thoảng Lý Huyền cũng sẽ ăn kẹo, nhưng rất ít, một hộp kẹo để đến hết hạn cũng chỉ ăn được phân nửa.

Sau đó lại bắt đầu hút thuốc.

Có khoảng thời gian cổ họng không được tốt, dùng kẹo thay thuốc, thay tới thay lui, cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn.

Thay vào đó, cũng không quá để ý nó bắt đầu từ khi nào.