Để Tôi Được Gặp Em

Chương 75


Thật ra cái này không giống một nụ hôn lắm, ít nhất là ngay từ đầu đã không phải.

Khi Lý Huyền hôn người ta giống như một loại động vật hung hãn, tàn bạo nào đó, sói hoặc có lẽ là con báo. Cục cằn, lại không có phép tắc, chỉ chốc lát cũng không chịu rời khỏi môi cậu.

Mới đầu như là cắn xé, Thịnh Mẫn bị hôn tới hơi đau nhức. Giữa những ngón tay quấn quýt soát ra một tầng mồ hôi thật mỏng, Lý Huyền dựa theo bản năng thăm dò tới khóe môi của cậu.

Anh mặc kệ mình đang làm cái gì nhưng nhất định phải có được, bàn tay đã từ cổ Thịnh Mẫn dời đến thắt lưng, dùng sức bóp chặt cậu, không cho phép lùi lại phía sau, thật ra là lui cũng không được. Thật ra giữa những động tác hung ác của anh, Lý Huyền nhận ra chút mùi vị ấm ức, đáy lòng mềm nhũn, lập tức thả lỏng răng môi.

Ngay sau đó Lý Huyền được toại nguyện thưởng thức vị ngọt đầu lưỡi của cậu, lúc trước cậu thật sự không biết bản thân lại ngọt như vậy. Đầu lưỡi mềm mại của Thịnh Mẫn chính là kẹo ngọt vừa ý duy nhất mà bản thân anh đã tìm kiếm hai mươi hai năm qua.

Nụ hôn này so với dự tính còn kéo dài hơn, Lý Huyền vội vã lại nóng nảy như vậy, nhưng cũng rất kiên nhẫn, không buông thả một ngóc ngách nào. Chính vì vậy ngay cả hô hấp mà hai người cũng quên, đến lúc sắp thở không nổi, rốt cuộc Lý Huyền mới lưu luyến không thôi mà buông ra. Giống như còn ngại chưa đủ, ánh mắt vẫn rơi ở trên môi của cậu.

Tạm thời đều không nói chuyện, trong khoảnh khắc yên tĩnh này chỉ có duy nhất nhịp tim là đập như trống.

Thân thể vẫn còn dính sát nhau, eo cũng bị tay anh nắm. Thịnh Mẫn thử nhích ra một chút, Lý Huyền lập tức dịch sát tới gần.

“Buông ra cái đã.” Thịnh Mẫn khôi phục lại hơi thở, rủ mắt xuống, thương lượng với anh.

“Không.” Anh vừa hung ác vừa không nói lý mà từ chối.

Lý Huyền dùng hết sức, Thịnh Mẫn không muốn phân cao thấp với anh, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, một lúc sau, mới nhỏ giọng hỏi: “Anh nghĩ kỹ chưa?”

“Anh không nghĩ… Anh chỉ nghĩ tới em.” Lý Huyền nhìn chằm chằm cậu, vừa bối rối lại thêm không dằn nổi lòng mình mà bộc bạch: “Mỗi ngày anh đều nghĩ về em, xương cốt đều đau nhức.”

Cái này thật sự không giống như lời anh sẽ nói, nhưng hết lần này tới lần khác những lời mà anh nói tuy lộ ra vẻ yếu ớt nhưng đã lộ ra sự chắc chắn. Lời nói còn chưa dứt, lại không nhịn được mà hôn tới lần nữa.

Thịnh Mẫn thật sự choáng váng, vô thức đ.ẩy ngực anh ra, nhưng Lý Huyền chỉ nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi, chơi xấu, Thịnh Mẫn lại để anh tùy tiện đạt được mong muốn.

Lần này có lẽ vì khá hài lòng, sau khi tách ra còn thỏa mãn liếm môi một cái. Nhìn làn môi bị hôn tới đỏ và khuôn mặt tái nhợt dần hồng nhuận của Thịnh Mẫn, bờ môi không tự giác lại vẽ lên đường cong.

Thịnh Mẫn bỗng nhiên hơi bực bội, nói không rõ là vì giận Lý Huyền hay là giận vì mình không có lập trường, cậu dùng sức đẩy một cái, trốn ra khỏi ngực anh, áo sơ mi cọ một vòng xám trên tường, ngước mắt nhìn Lý Huyền, hô hấp vẫn còn phập phồng.

Dưới ánh mắt mang theo hơi thở chỉ trích nhè nhẹ của cậu, rốt cuộc Lý Huyền cũng ý thức được, mình đến tỏ tình muộn còn chưa có được đáp lại… Nếu vậy coi như xong rồi.

Nhất thời luống cuống, ý cười ngừng lại trên mặt, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức tóm được tay Thịnh Mẫn. Thịnh Mẫn nhích nhẹ, lập tức bị anh tóm lấy đặt lên tim, nhìn chằm chằm sườn mặt Thịnh Mẫn, hầu kết nhấp nhô, một hồi lâu mới nặn ra một câu: “Có được không?”

“Cái gì được hay không?” Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói: “Em sao?”

Lý Huyền chậm rãi tiến tới chống trán mình lên trán của cậu: “Em dĩ nhiên là tốt rồi… Anh nói là anh, là chúng ta.”

Thịnh Mẫn im lặng chốc lát, mặc cho anh dính sát với mình. Những sợi tóc con lòa xòa trước gò má, dưới lòng bàn tay là nhịp tim của Lý Huyền, mỗi một nhịp đậm đều thuận theo vân tay và mạch đập mà truyền vào lòng Thịnh Mẫn.

Sao lại đập nhanh như vậy?

Bàn tay Lý Huyền đặt trên lưng cậu không tự giác lại vuốt ve, một tay khác qua người cậu, dùng tư thế thận trộng lại như ôm phải một vật trân quý, dễ nát.

Anh đang căng thẳng.

Ý thức được điểm này, chút giận dữ trong lòng Thịnh Mẫn lập tức theo đó mà tan ra, trong lòng mềm nhũn, rốt cuộc là Lý Huyền cướp mất trái tim cậu hay cậu mới là người cướp mất trái tim Lý Huyền?

Không thể không rủ đôi mắt để che giấu đi sự lỗ mãng của mình, Lý Huyền lập tức dựng lên sự cảnh giác, gọi tên cậu như thăm dò.

“Ưm.” Thịnh Mẫn trầm thấp lên tiếng.

Lý Huyền cảm thấy mình còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong chốc lát lại không tìm ra từ ngữ, tất cả suy nghĩ trên đường đến đây đều đã quên sạch, chỉ còn lại tiếng gọi tên cậu: “Thịnh Mẫn.”

Hai chữ ngắn ngủi này dường như chú ngữ đã biến mất từ lâu, anh bị sa vào nhưng cũng vì vậy mà kéo luôn người kia theo cùng.

Thịnh Mẫn im lặng thở dài, chậm rãi ôm cổ anh, giương mắt chống lại ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Được.”

Lần này người sửng sốt đổi lại thành Lý Huyền, nhưng ánh mắt Thịnh Mẫn, không hề tránh né nữa.

“Em có muốn nghĩ thêm chút nữa không?” Hỏi ra ngay cả Lý Huyền cũng thấy ngớ ngẩn, giống như rơi vào giấc mơ, trong mơ cũng chưa có kiểu mơ màng như này.

“Không muốn.” Thịnh Mẫn lắc đầu. Nhìn chằm chằm anh thật lâu, nhẹ giọng cười cười. Ghé sát lên môi anh: “Em nói được. Anh muốn thế nào cũng được… Em đã từng đồng ý với anh.”

Cái chạm này so với vừa rồi không coi là hôn, nhưng bên tai Lý Huyền vẫn nóng lên, ở cổ hoàn toàn đỏ thành một vùng. Dường như anh chưa từng vụng về như vậy, lại cam tâm tình nguyện bại lộ tất cả nhược điểm trước mặt Thịnh Mẫn.

Tay chân cũng không biết đặt thế này, theo lý thuyết cũng không nên loạn thành như vậy, tấm lòng Thịnh Mẫn cũng đã sớm bày ra rõ ràng trước mặt anh. Nhưng “anh…” cả buổi vẫn không nói ra được câu hoàn chỉnh.

Thế là Thịnh Mẫn mới nói.

“Em yêu anh.”

Cậu chủ động ôm lại Lý Huyền, dịu dàng và thẳng thắn: “Vậy thì ở cùng nhau đi. Chỉ cần anh chịu.”

Trọn vẹn nửa phút hoặc có thể là lâu hơn, Lý Huyền bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tấm lưng đơn bạc của cậu, vô cùng dùng sức, giống như muốn áp Thịnh Mẫn vào trong xương cốt, biến cậu trở thành vật sở hữu riêng.

Thân thể nóng bỏng như thế, dù cách một tầng quần áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của làn da, bươm bướm bén lửa, đã đốt người còn làm gì keo kiệt? Thì ra chính là ý tứ này sao?

Nhịp tim Lý Huyền vẫn rất nhanh, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh.

Như này thì tốt, như này là tốt nhất. Thịnh Mẫn muốn. Cảm giác bối rối và căng thẳng, dù chỉ một giây cậu cũng không muốn Lý Huyền trải qua, cho nên ngay cả chờ đợi cũng không muốn nên đã thay anh lược bớt. Không nhất định phải có câu trả lời, như vậy cho dù Lý Huyền muốn kết quả gì, cậu cũng bằng lòng cho anh.

Từ lúc còn niên thiếu, diễn qua nhiều loại tình yêu văn vở như thế, cũng dày vò, chìm nổi bên trong vô số lời thoại phim nam nữ si tình, giả vờ giả vịt, tình yêu chính là cuộc thi, là trò xiếc đoán tâm.

Lúc ấy Thịnh Mẫn không hiểu, tình yêu của Lý Huyền cũng không thể dạy dỗ cậu.

Thắng bại vẫn luôn là thứ thiếu thốn nhất. Trong trận chiến này chỉ có hai người tồn tại, nếu như cậu là trọng tài, cậu sẽ cho anh thật nhiều quan tâm, nếu bọn họ là đối thủ, cậu sẽ dẫn đầu cúi đầu xưng thần.

Thịnh Mẫn không thèm làm bên thắng, chỉ cần Lý Huyền vĩnh viễn đạt được vòng nguyệt quế. Cậu có thể làm người qua đường vỗ tay cho anh, cũng có thể làm chiến lợi phẩm của anh.

Cái ôm này kéo dài thật lâu, hoặc là chỉ trong giây lát, bọn họ rơi vào khoảng vũ trụ mà người kia tạo ra, thời gian như thay đổi cách tính. Trong nháy mắt thì ra cũng dài như vĩnh viễn.

Mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ sự yên lặng. Lý Huyền không động đậy, là Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Nghe đi.”

Lý Huyền bất đắc dĩ thả cậu ra, ấn nút trả lời: “Alo?”

“Cậu ở đâu rồi?” Tề Bạc Nguyên đã gọi tới lần thứ ba rồi, khi có người nhận cũng còn chưa phản ứng kịp, nghe Lý Huyền alo hai tiếng mới nhớ tới mà nói chuyện: “Cậu còn về không?”

“Về đâu?”

Tề Bạc Nguyên bị câu hỏi thẳng thắng vô tư của anh chọc mà muốn mơ màng: “Về công ty đó… Không phải còn họp sao? Rốt cuộc là nửa tiếng sau họp tiếp hay hủy bỏ đây?”

“Nửa tiếng nữa có lẽ không được rồi.” Lý Huyền rủ mắt xuống nhìn đồng hồ: “Cậu chủ trì cuộc họp trước đi, tình huống cơ bản chắc cậu cũng quen hơn tôi mà.”

“Bản nâng cấp tháng sau thì sao? Bản thiết kế đều là do cậu viết đấy.”

“Cái đó chờ tôi về rồi nói.”

“Được rồi…”

Tề Bạc Nguyên đại khái còn muốn hỏi gì đó, Lý Huyền nói một câu như thế, rồi cúp điện thoại, hơi áy náy cười với Thịnh Mẫn.

“Phải về công ty à?” Thịnh Mẫn không ngần ngại mà hỏi.

Lý Huyền gật đầu, cuộc gọi của Tề Bạc Nguyên đã giúp anh tìm lại chút lý trí, anh cứ vậy mà kéo tay Thịnh Mẫn chạy đi, thế mà có thể yên tĩnh đến bây giờ cũng coi như là một kỳ tích, tằng hắng một tiếng: “Dương Nhứ không tìm em chứ?”

“Điện thoại vẫn còn ở chế độ máy bay.”

Vừa đổi cài đặt xong, một đống nhắc nhở đỏ về tin tức chưa đọc lập tức nhảy lên, hơn phân nửa đều đến từ Dương Nhứ.

Thịnh Mẫn trước tiên ấn mở Weibo xem tình huống thế nào, quả nhiên trong siêu thoại đã náo muốn lật trời, cũng may Lý Huyền đeo khẩu trang, mặc dù hình ảnh nhiều nhưng không chụp được mặt.

Chỉ là fan hâm mộ đã tỉ mỉ so sánh thông qua dáng người, khóa chặt bóng dáng ở hoạt động trước, lại giống hệt nhau.

“Tan đi tan đi, là trợ lý. Mấy hoạt động kia đều từng xuất hiện qua…”

“Dáng người thế này thật sự là trợ lý sao?… Ai có chụp được mặt không? Tôi có người bạn muốn xem…”

“Chỗ này có nè. Hình ảnh.igp.”

“Đây là Dương Nhứ, kém xa nghìn dặm, mù à…”

“Có ảnh chụp rõ ràng hơn không? Hoặc là đeo khẩu trang hoặc dính hình vẽ sân bay… Chị gái nào đứng ở chỗ tệ hại thế này?”

“Không có việc gì làm hay sao mà toàn chụp trợ lý thế kia? Phí thêm chút sức đặt máy ở nơi trống trải hơn để chụp không được hả?”



Càng có nhiều bình luận vẫn đang mắng chửi quản lý và fan cuồng, đủ loại hành động không theo lẽ thường đã bị dán lên những hàng chữ thật to.

Mà đoạn hình ảnh bọn họ cùng nhau chạy đã phát tới phát lui hơn trăm lần, đứng top bình luận bên dưới lại đến từ một người qua đường.

“Cái này giống như một trận chạy trốn nha.”