Sắp sang năm mới, Thẩm gia tổng vệ sinh, vợ của Tiểu Ngô sinh con, thế là Tiểu Ngô bị Thẩm Hi đuổi về.
Phương Chính Thanh tràn đầy hào hứng thay bộ quần áo chống bụi, chuẩn bị xách thùng sắt đi xuống dưới lầu lấy nước lau nhà, Thẩm Hi vội buông thùng giấy muốn vứt ở trong tay xuống sau đó giành lấy cái thùng, đổ đầy nước vào thùng, sau đó xách lên lầu hai.
Phương Chính Thanh đẩy anh xuống lầu: “Anh mau đi đi, em dọn dẹp ở trên là được.” Lúc này Thẩm Hi mới lưu luyến rời khỏi, kết quả đi xuống được một nửa, vẫn cảm thấy không yên tâm, lại lên lầu hai trực tiếp kéo cậu xuống.
Phương Chính Thanh xấu hổ, liền đến thư phòng đứng trên ghế dựa thu dọn những thứ không cần, Thẩm Hi vòng đi vòng lại cũng đi qua theo, thấy dáng vẻ lảo đảo trên ghế của Phương Chính Thanh, đen mặ ngay tại chỗ, dứt khoát ôm Phương Chính Thanh ở trên ghế xuống.
Phương Chính Thanh hơi tức giận: “Rốt cuộc em có thể làm cái gì chứ.”
Thẩm Hi nghĩ một lát, ném cho Phương Chính Thanh miếng giẻ lau: “Em lau cái bàn và bình hoa là được rồi.”
Phương Chính Thanh lườm anh.
Thẩm Hi giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bổ sung nói: “Em chỉ cần lau bàn thôi, lỡ như bình hoa bị vỡ, cắt trúng em thì làm sao bây giờ.”
Phương Chính Thanh càng tức hơn, cũng không quay đầu lại mà xách theo giẻ lau đi rồi.
Lúc ăn cơm tối, Phương Chính Thanh vẫn còn nhớ mối thù của Thẩm Hi cơ, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, Thẩm Hi gắp đồ ăn cho cậu, cậu chỉ hừ một tiếng, cũng không ăn.
Lúc này Thẩm Hi mới chậm chạp nhận ra vợ yêu giận dỗi, vì thế buông đũa, ôm Phương Chính Thanh lên đùi mình. Phương Chính Thanh không vui, nhưng sức lực của cậu không lớn như Thẩm Hi.
Thẩm Hi vòng qua eo của Phương Chính Thanh, hỏi: “Chính Thanh, làm sao vậy?”
Phương Chính Thanh quay đầu không nói lời nào.
Thẩm Hi nghĩ tới nghĩ lui, có thể khiến Phương Chính Thanh tức giận, cũng chỉ có thể là chuyện lúc sáng kia, liền hỏi: “Có phải anh không cho em lau bình hoa nên em không vui đúng không?”
Phương Chính Thanh tức cười: “Thẩm Hi, anh đừng đừng giả ngu với em. Có phải anh không xem trọng đúng không, em làm cái gì anh cũng ngăn cản. Nói thế nào em cũng là người đã từng nhập ngũ, tuy bản lĩnh không bằng anh, nhưng cũng chưa đến nỗi bị anh xem thường đến mức này!”
Phương Chính Thanh nói một hồi, vành mắt hơi hồng, Thẩm Hi thấy vậy liền đau lòng, có ý dỗ dành hôn lên đôi mắt của cậu, sau đó lại mổ một cái trên đôi môi màu nhạt của cậu: “Anh chưa bao giờ xem thường em hết, nhưng bởi vì em là vợ của anh, anh không cưng chiều em thì cưng chiều ai đây.”
Mặt của Phương Chính Thanh lập tức đỏ lên, cũng quên luôn tức giận, xấu hổ vùi vào trong lòng ngực của Thẩm Hi, giọng nói oán giận trở thành mềm như bông: “Nhưng em không phải búp bê vải rách nát dễ vỡ, đâu có như anh. Chuyện năm đó cũng thế, em bị thương một chút lại chẳng sao cả, anh thì hay lắm, thiếu chút nữa mất luôn cái mạng vì em.”
Bả vai của Thẩm Hi có một vết sẹo, vì Thẩm Hi cản đạn cho Phương Chính Thanh để lại, khi bác sĩ quân y lấy viên đạn ra cho anh có nói, may mà anh phúc lớn mạng lớn, Diêm Vương không bắt anh.
Thẩm Hi “được được được phải phải phải” dỗ dành vợ yêu, trong lòng lại nghĩ, chỉ bởi vì đã nếm trải đủ loại đau thương từ lúc nhỏ, cho nên anh cực kỳ không muốn Chính Thanh của anh có cơ hội cảm nhận được bất kỳ gì ở trong sự đau thương đó.