Diệp Ninh Uyển nói.
"Bởi vì tôi thật sự rất muốn cho người phụ nữ đó một cái tát!"
Giang Ứng Lân há hốc miệng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Diệp Ninh Uyển cũng không quan tâm phản ứng của anh ta, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Qua không biết bao lâu, phía sau mới truyền đến một câu nói khó khăn của Giang Ứng Lân.
"Quả nhiên là cô."
Khóe miệng Diệp Ninh Uyển giật giật, nhất thời không biết Giang Ứng Lân đang mắng mình hay đang khen mình nữa?
Diệp Ninh Uyển đi một mạch đến phòng ngủ, tay vừa đặt lên nắm cửa, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Giang Ứng Lân vẫn luôn theo sát phía sau, nhướng mày.
"Anh làm gì vậy?"
Giang Ứng Lân chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Diệp Ninh Uyển.
"Tôi đưa cô về mà."
Diệp Ninh Uyển chống một tay lên khung cửa, bực bội nói.
"Vậy bây giờ anh đã đưa đến nơi rồi, anh có thể đi được rồi."
Nói xong, Diệp Ninh Uyển đẩy cửa phòng ngủ ra.
Giang Ứng Lân đưa tay ra.
"Này..."
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa không chút lưu tình của Diệp Ninh Uyển.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm suýt chút nữa đập vào mũi Giang Ứng Lân.
Anh ta ôm mũi, gõ mạnh lên cánh cửa đóng chặt, hét lên với Diệp Ninh Uyển bên trong.
"Diệp Ninh Uyển, cô ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi! Đừng gây thêm phiền phức cho Cửu gia!"
Diệp Ninh Uyển đứng trong phòng ngủ, quay đầu liếc nhìn, trợn trắng mắt nghĩ, từ bao giờ mà cô gây thêm phiền phức chứ?
...
Trong căn phòng giam tối đen như mực, bốn phía đều là tường, không gian chật hẹp có mùi m.á.u tanh thoang thoảng lẫn với mùi ẩm mốc.
Bùi Phượng Chi lặng lẽ ngồi trong phòng giam, anh nhắm mắt lại, trên mặt là vẻ bình tĩnh ung dung, tràng hạt trong tay được anh nhẹ nhàng lần từng viên, tần suất rất chậm.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau anh kẽo kẹt mở ra.
Một tia sáng chiếu vào căn phòng giam tối tăm yên tĩnh, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một bóng người bước vào.
"Phượng Chi à."