Sở Thời Uyển dừng ở bên cạnh Sở phụ,
liếc mắt nhìn Thẩm Tri Việt đang mỉm cười nhìn nàng.
“A đúng, trước đó nhiều lần nhờ Thẩm đại nhân ra tay giúp đỡ, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, liền mượn tiệc cắm hoa để đáp tạ đôi chút.”
“Tiệc cắm hoa?” Sở phụ trong nháy mắt đau đầu.
Tiểu nha đầu hùng hổ này, cái gì cũng dám đáp ứng, tiệc cắm hoa là nơi gì chứ, có thể tùy tiện đi đến đó ước hẹn sao?
Sở Thời Uyển len lén liếc mắt nhìn lão cha nhà mình.
Không dám hé răng nữa.
Nói thật, hiện tại nàng cũng tiến thoái lưỡng nan.
Lần trước ngày giúp Tống Kim Nghiên đưa thư, nàng vội vàng tiến cung, sau khi Thẩm Tri Việt đáp ứng hỗ trợ, nàng nói thẳng ra tiệc cắm hoa.
Chờ đến khi nàng phản ứng lại, Thẩm Tri Việt đã đồng ý rồi.
Nàng hối hận cũng không kịp, chỉ có thể cắn răng mà làm.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tri Việt vẫn như cũ.
Đối với Sở Thời Uyển nói: “Nếu Sở cô nương đã chuẩn bị thỏa đáng, không bằng hiện tại liền đi?”
Sở phụ hít sâu một hơi.
Muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản.
Cuối cùng không chút để lộ dấu vết mà nháy mắt với tiểu nha đầu nhà mình.
Nhưng còn chưa chờ nàng nhìn qua, Thẩm Tri Việt đối diện lại mở miệng trước:
“Sở đại nhân mắt không thoải mái?”
Sở phụ vội giơ tay lên, xoa xoa mắt, cười khan hai tiếng: “Không sao không sao, chỉ là bị gió thổi một chút, không đáng ngại.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Thẩm Tri Việt, trên mặt không lộ ra chút sơ hở.
“Nếu tiểu nữ cùng Thẩm đại nhân có hẹn, vậy lão phu liền không cùng Thẩm đại nhân trò chuyện nhiều, nhiều lần hỗ trợ, lão phu ở đây trước thay tiểu nữ tạ ơn.”
Thẩm Tri Việt khiêm tốn có lễ mà giơ tay lên, thái độ so với ở trong triều còn hòa ái hơn.
“Sở đại nhân khách khí rồi, bất quá chỉ là việc nhỏ.”
Một lát sau, Sở phụ cười cứng ngắc, tiễn tiểu thư nhà mình cùng Thẩm Tri Việt rời đi.
Sau khi không thấy bóng dáng bọn họ, hắn hất tay áo, bước nhanh về hậu viện, đau đầu mà oán giận với phu nhân nhà mình:
“Tiểu nha đầu nhà mình, sớm muộn gì cũng chọc thủng trời! Con nói chuyện tiến Đông cung còn chưa xong, nó lại cùng Thẩm đại nhân làm ra trò tiệc cắm hoa này.”
Sở mẫu: “...”
Đầu Sở phụ cũng to ra hai vòng, “Trước là Thái tử đương triều, sau là nghĩa tử của đương kim Thánh thượng, nó đúng là chuyên môn tìm hổ mà nhổ lông!”
Muốn khuyên mà không biết khuyên như thế nào Sở mẫu: “...”
Bên kia.
Chu Tước hậu phố, tiệc cắm hoa, Thẩm Tri Việt bẻ một cành mẫu đơn đưa cho Sở Thời Uyển, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Sở phụ, hắn thuận miệng hỏi:
“Sở cô nương gần đây có đang bàn chuyện hôn sự không?”
Sở Thời Uyển nhận lấy hoa, đầu ngón tay gạt gạt cánh hoa, đối với vấn đề hắn đột nhiên hỏi có chút ngoài ý muốn.
“Không có a.”
“Vậy Sở cô nương có người trong lòng chưa?”
Sở Thời Uyển vẫn lắc đầu, “Không có, ta hiện tại chỉ mong Thính Vãn sớm ngày ra khỏi hoàng cung, chuyện hôn nhân không vội, dù sao trong nhà cũng không thúc giục, về sau hãy nói.”
Tiệc cắm hoa đến một nửa, trời trong xanh bỗng nhiên nổi gió lớn, tiếp theo mấy tiếng sấm ầm ầm vang lên, trời trong xanh thoáng chốc âm u xuống.
Gió thổi qua, không khí oi bức trong không trung bị thổi tan.
Không bao lâu, hạt mưa to như hạt đậu, từ trên trời rơi xuống lộp bộp.
Tiệc cắm hoa vốn náo nhiệt, bị trận mưa to này làm gián đoạn.
Tiểu đồng đi theo phía sau Thẩm Tri Việt cùng Sở Thời Uyển, lập tức đem ô mang theo đưa tới.
Thẩm Tri Việt bung dù, trước tiên đưa cho Sở Thời Uyển, che cho nàng khỏi nước mưa không ngừng rơi xuống, sau đó mới mở thêm một chiếc ô giấy dầu nữa, dẫn nàng tạm thời đến tửu lâu gần đó trú mưa.
Trận mưa này đến quá nhanh, nhìn ra xa, trên đường toàn là người đi đường vội vã tránh mưa.
Đến tửu lâu, Thẩm Tri Việt thu ô, phủi phủi nước mưa dính trên tay áo, định muốn gọi tiểu nhị chuẩn bị trà nóng, vừa ngẩng đầu, lại thấy Sở Thời Uyển vẻ mặt khẩn trương cởi túi thơm bên hông xuống, dùng tay áo lau.
Thẩm Tri Việt nhìn kỹ một chút, cười hỏi:
“Túi thơm này của Sở cô nương, là từ đâu mà có?”
“Cái này a?” Sở Thời Uyển giơ túi thơm lên, mày mắt sáng ngời, ngữ khí kiêu ngạo lại vui sướng, “Là Ninh Thư công chúa đưa cho ta.”