Sau khi đọc xong hồ sơ của Gia Nguyên, Đinh Châu Anh cảm thấy đầu óc mình ngổn ngang với những suy nghĩ về anh. Cô quyết định ra ngoài để hít thở không khí và suy ngẫm thêm. Hành lang bệnh viện hôm nay vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ của cô vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, bất chợt một bóng dáng từ phía đối diện xuất hiện quá nhanh. Cả hai va vào nhau, khiến Châu Anh mất thăng bằng và suýt ngã. Nhưng trước khi cô kịp ngã xuống, một bàn tay mạnh mẽ đã kịp thời giữ lấy cô.
"Xin lỗi,...cô có sao không?” giọng nói trầm ấm vang lên.
Châu Anh ngẩng đầu lên, đối diện với Minh Đức, đôi mắt sáng đầy sự chân thành. Anh có một gương mặt điển trai, vẻ ngoài thư thái và điềm đạm, nổi bật với vóc dáng cao ráo và nở nụ cười thân thiện. Minh Đức khoảng ba mươi tuổi, với làn da sáng màu và mái tóc gọn gàng, tạo nên một vẻ ngoài phong độ nhưng không quá cầu kỳ.
Gương mặt của anh toát lên sự chững chạc và nghiêm túc, nhưng đôi mắt anh lại sáng và đầy ấm áp. Những nếp nhăn ở khóe mắt cho thấy anh thường xuyên cười, và điều đó tạo ra một cảm giác dễ gần. và ngay cả khi đang vội vàng, vẫn hiện rõ vẻ ấm áp, thân thiện. Châu Anh khẽ cười, hơi xấu hổ vì sự vụng về của mình.
“Không sao đâu, tôi cũng không để ý đường đi.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, cố lấy lại thăng bằng. “Cảm ơn anh.”
Đức buông tay cô ra, ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài và thần thái của cô, anh chợt lướt qua chiếc thẻ danh thiếp mà Châu Anh đang đeo “Đinh Châu Anh? Cô Đinh, thật may quá tôi đang định đi tìm cô đây.” Biểu cảm mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt.
Châu Anh bất ngờ khi nghe anh nói “À đúng rồi, tôi là Đinh Châu Anh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Minh Đức nở nụ cười hiền hòa “Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn cảm ơn bác sĩ vì đã đồng ý điều trị cho cháu tôi...À tôi tên Đỗ Minh Đức, 29 tuổi, mới từ Úc về, rất vui được gặp mặt.” Anh đưa tay về phía cô với thái độ hòa nhã.
Biểu cảm Châu Anh hơi sáng lên với sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò “Đỗ Minh Đức...rất vui được gặp anh, mà...cháu của anh là...Cao Gia Nguyên à?” cô vừa hỏi vừa đáp lại cái bắt tay của anh một cách lịch sự.
"À đúng, Gia Nguyên gọi tôi là cậu út” Minh Đức nhẹ nhàng nói, vẫn nở nụ cười trên môi.
“Thế, thật may quá, hiện tại tôi đang muốn hiểu rõ hơn về tình trạng của anh ấy,...nhưng đọc qua hồ sơ bệnh án thì thật sự không biết nên tìm ai, anh Đức không phiền chứ?” ánh mắt Châu Anh lóe lên sự chân thành và thật lòng muốn tìm hiểu.
Minh Đức mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự trìu mến khi nghĩ về cháu trai mình. “Cao Gia Nguyên trước đây là một người rất đam mê nghệ thuật, cô biết không, thằng bé thích vẽ tranh và thường dành hàng giờ liền trong phòng vẽ. Nhưng kể từ khi gặp phải biến cố, nó dần khép kín và từ bỏ tất cả mọi thứ.”
“Cũng có lúc tôi từng nghĩ...nếu bi kịch không liên tiếp xảy đến với cuộc đời thằng bé, có thể bây giờ gia đình chúng tôi đã có một họa sĩ tài ba rồi cũng nên...haha. Tôi luôn hy vọng một ngày nào đó Gia Nguyên sẽ tìm lại được niềm đam mê của mình.”
“Biết sao được...ông Trời luôn ban phát cho con người chúng ta tia nắng hy vọng...nhưng cuộc đời thằng bé chỉ toàn là những ánh nắng cháy da bỏng thịt...có lẽ vì vậy mà nó chọn cách giấu mình trong bóng râm và không còn thích ánh sáng ngoài đây nữa rồi...”
Lời nói của anh tuy nhẹ nhàng nhưng mang một sức nặng vô cùng lớn về những nổi đau mà Gia Nguyên phải gánh chịu. Thoáng một chút buồn trên gương mặt Minh Đức khi anh ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại chọn cách im lặng. Kết thúc bằng cái thở dài nặng trĩu.
Châu Anh nhẹ nhàng đáp lại “Mặt Trời có thể tỏa sáng rực rỡ, nhưng đôi khi nó quá chói mắt có thể khiến chúng ta tìm những nơi bóng râm để chữa lành. Nhưng bóng râm chỉ là trạm dừng chân, không phải điểm kết thúc. Chúng ta cần tiếp tục tiến về phía trước, vì ngoài kia vẫn có những ánh sáng dịu dàng đang chờ đợi. Ánh sáng đó không chỉ của riêng Mặt Trời, nó cũng có thể đến từ một ai đó.”
Châu Anh nói với sự ấm áp chân thành, đôi mắt ánh lên vẻ đồng cảm và hiểu biết sâu sắc. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi không chỉ thể hiện sự an ủi mà còn là một phần của sự khuyến khích. Cô cúi đầu hơi nghiêng, một cử chỉ thể hiện sự chân thành và sự lắng nghe, khiến những lời nói của cô thêm phần thuyết phục.
Đỗ Minh Đức giữ một vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt anh sáng lên sự cảm kích và ngưỡng mộ, ấn tượng với quan điểm sống và thái độ làm việc của Châu Anh.
Anh thở dài nhẹ nhõm, một nụ cười ấm áp nở trên môi, làm cho nếp nhăn ở khóe mắt anh càng rõ hơn. “Cảm ơn Châu Anh. Những lời này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với chúng tôi, đặc biệt là với Gia Nguyên. Tôi hy vọng rằng, dù trong những lúc khó khăn nhất, ánh sáng dịu dàng vẫn có thể tìm được đường đến với thằng bé.”
“À, anh Đức, tôi muốn hỏi thêm về...” Lời nói của Châu Anh bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Minh Đức nhấc máy, giơ tay ra hiệu cho Châu Anh dừng lại một lúc “Alo tôi nghe?” đầu dây bên kia trả lời bằng cường điệu khẩn cấp. "Châu Anh, xin lỗi, có việc gấp tôi phải đi ngay, lần sau tôi mời cô một bữa rồi chúng ta nói tiếp” “Cảm ơn lần nữa!” Minh Đức vội vã rời đi nhưng không quên chào tạm biệt.
Châu Anh gật đầu hiểu ý rồi cũng quay lưng bước đi, cô thầm nghĩ “Đỗ Minh Đức...anh ấy có vẻ như rất quan tâm tới Gia Nguyên, lúc nảy nói chuyện với mình hình như giấu chuyện gì đó...”
“Aisss...những người ở đây cứ mờ mờ ám ám như thế nào ấy...Không được, phải đến hỏi trưởng khoa thôi.”
Châu Anh bước nhanh dọc hành lang bệnh viện, mắt tập trung vào mục tiêu, văn phòng trưởng khoa Hạ Minh. Khi đến gần, cô nhận thấy cánh cửa văn phòng khẽ hé mở, và từ bên trong, tiếng nói của trưởng khoa và một y tá vọng ra. Bị sự tò mò thúc đẩy, cô dừng lại, cố gắng lắng nghe mà không gây ra tiếng động.
“Chúng ta không thể để Đinh Châu Anh biết chuyện đó lúc này được” giọng của trưởng khoa vang lên, nặng nề và có phần lo lắng. “Vấn đề của Gia Nguyên quá phức tạp và nhạy cảm. Cô ấy chưa sẵn sàng để đối mặt với sự thật này, đặc biệt là...”
Y tá Lưu Tuyến đứng bên cạnh trưởng khoa, vẻ mặt nghiêm trọng. “Tôi hiểu rồi, bác sĩ. Tôi sẽ đảm bảo không có thông tin nào bị rò rỉ và sẽ giữ cho cô Đinh không biết về điều này. Nhưng liệu có thể giữ bí mật mãi không?”
Trưởng khoa thở dài, ánh mắt ông nhìn về phía cửa sổ, như đang cân nhắc.
“Chúng ta cần thời gian. Nếu Châu Anh biết sớm quá, có thể gây ra phản ứng không lường trước được, Silvergate lại mất đi một Thạc sĩ đó. Hiện tại, hãy làm theo kế hoạch và chờ thời điểm thích hợp.”
“Tôi không chỉ lo lắng về tình trạng của Gia Nguyên. Có một yếu tố khác cũng quan trọng không kém, sự an toàn của Châu Anh, coi như bốn năm qua sóng yên biển lặng, nhưng không ai biết trước tương lai đâu, tôi cần cô để mắt đến một chút.”
Châu Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Những từ ngữ và giọng điệu của trưởng khoa mang lại cảm giác như một cái gì đó nghiêm trọng đang được che giấu. Cô đứng yên tại chỗ, nỗi nghi ngờ và lo lắng tràn ngập trong lòng. Châu Anh biết mình cần phải làm rõ điều gì đang xảy ra, nhưng cũng hiểu rằng không phải lúc này.
Cô quay lại và cố gắng bình tĩnh, cảm giác như có một bức màn bí ẩn đang che phủ sự thật về Gia Nguyên. Quyết định không đối mặt ngay lập tức với trưởng khoa, Châu Anh lặng lẽ rời khỏi hành lang, quyết tâm sẽ tìm cách khám phá những bí mật còn ẩn giấu sau cánh cửa đó.
Cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí cô. Những lời của trưởng khoa và y tá như đang lởn vởn trong đầu, khiến cô cảm thấy như có một lớp màn bí mật dày đặc đang bao phủ tình trạng của Gia Nguyên.
"Điều gì quan trọng đến mức không được để lộ sơ hở..., bốn năm trước? Gia Nguyên đã từng gây ra chuyện gì à...còn sự an toàn của mình, tại sao phải chú ý? Aaa...Đinh Châu Anh, xem ra mày phải tự đi tìm sự thật rồi.”
Cô đứng dậy, đi qua lại trong phòng một lúc để cố gắng làm dịu cảm giác căng thẳng. Quyết định sẽ hỏi trưởng khoa ngay khi có cơ hội, nhưng biết rằng mình cần phải chuẩn bị tốt để không làm lộ vẻ hoài nghi.
Chiều xuống, hành lang bệnh viện trở nên vắng lặng và có phần yên ắng. Châu Anh mang theo khay thuốc, bước về phòng bệnh của Gia Nguyên. Cô gõ cửa trước khi mở và bước vào, ánh mắt ánh lên sự nhẹ nhàng và tập trung.
Gia Nguyên nằm trên giường, quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn về phía cô khi cô bước vào. Châu Anh đặt khay thuốc xuống bàn bên cạnh giường và lấy một viên thuốc ra.
“Tôi trở lại rồi đây, uống thuốc thôi.”
Gia Nguyên quay mặt về phía cô, ánh mắt hơi lờ đờ, nhưng không nói gì. Châu Anh nhẹ nhàng rót nước vào cốc và đưa cho anh.
“Uống rồi sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Gia Nguyên nhận cốc nước và viên thuốc, nhưng không có vẻ cảm kích rõ ràng. Anh uống thuốc một cách lặng lẽ, rồi đặt cốc xuống.
“Anh có thấy không khỏe chỗ nào không? Hay là có cần tôi giúp gì không? Nếu có thì cứ nói, Châu Anh luôn ở đây giúp anh.”
Gia Nguyên ngồi trên giường bệnh, ánh mắt anh nhìn vào không gian vắng lặng của căn phòng. Anh đưa tay lên và bắt đầu xoa gáy một cách tự động, như một thói quen đã ăn sâu vào trong anh.
"Có, phiền cô đứng dậy đóng cửa rồi ra ngoài.” Gia Nguyên nghiêng đầu nhẹ nhìn Châu Anh.
“Hmm...hiểu rồi, chắc là họ sợ tôi sẽ chết cóng dưới cái lạnh của anh...Haizz Châu Anh không thích đóng cửa đâu, như vậy thì tối lắm.” Cô nở một nụ cười công nghiệp đáp lại anh.
"Hey, khung cửa sổ này tuyệt thật nha, nhìn ra thấy hẳn một bức tường to đùng.” Châu Anh bước đến phía cửa sổ sau của căn phòng, bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy bức tường cách đó khoảng hai mét chắn gần như toàn bộ tầm nhìn.
“Này, cô đừng tự ý đi lung tung có được không?” Gia Nguyên cau mày quan sát Châu Anh.
“Hơ...tổn thương đấy” cô lẩm bẩm một mình rồi đẩy mạnh hai cánh cửa sổ đang mở hờ “Đấy, như thế này có phải sáng hơn không, trời chiều cũng đẹp lắm này, anh có thể ra đây ngắm cảnh...à...cũng không có gì để ngắm nhỉ.”
“Không sao, mở cửa chính ra ngoài cũng được mà, Gia Nguyên có muốn ra vườn chơi không?” Châu Anh hướng ánh mắt long lanh về phía anh.
“Chuyên gia tâm lý đều nói nhiều như vậy à?” thái độ Gia Nguyên nhìn cô như chất vấn xen lẫn mỉa mai.
“...” Châu Anh hít một hơi thật sâu bước về phía giường, đặt tay lên vai anh vỗ nhẹ vài cái “Tôi không chỉ biết nói, tôi còn biết làm nữa, cắt tóc lên sẽ dễ chịu hơn.” Cô nghiêng đầu chăm chú vào mái tóc dài phủ qua tai của anh. “Tin tôi đi và anh nên thích nghi với sự ồn ào này dần dần.”
“Tôi sẽ không ra ngoài đâu.” Gia Nguyên xoa gáy, hơi tránh né sự đụng chạm của Châu Anh.
“Anh không cần ra ngoài, tôi cắt cho anh! nghề tay trái của tôi đấy nhé, ừ thì có thể sẽ không xuất sắc như ở ngoài nhưng mà cũng không đến nổi tệ, ít ra nó sẽ tốt hơn bây giờ.” Châu Anh muốn tạo sự thoải mái khi giao tiếp để Gia Nguyên cởi bỏ lớp phòng bị cứng nhắc của bản thân.
“Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý?” anh nhướng mày nhẹ tỏ vẻ thách thức.
“Mmm...Tôi thao túng giỏi lắm đấy, may mắn thì sao, à mà Cậu Út của anh làm nghề gì vậy?” Châu Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Gia Nguyên.
“Cậu Út? Sao cô biết?” Gia Nguyên ngạc nhiên hỏi.
“Lúc trưa tình cờ gặp rồi nói chuyện thôi, trông chững chạc thật, đang định hỏi thêm thì anh ấy bận việc nên đi trước rồi.” Châu Anh lần đầu thấy biểu cảm ngạc nhiên của anh, cô cứ nghĩ gương mặt này chỉ có một từ *lạnh*.
“...Cậu là một giáo sư chuyên ngành kinh tế xuất sắc, nổi trội trong hầu hết mọi lĩnh vực. Mỗi khi xuất hiện thì luôn thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh.” Ánh mắt Gia Nguyên nhìn xa xăm dường như không xác định được điểm dừng. Anh luôn ngưỡng mộ Cậu Út của mình, từ trước khi những biến cố cuộc đời xảy ra đến thời điểm hiện tại.
Châu Anh chăm chú lắng nghe Gia Nguyên nói, vẫn muốn anh nói nhiều hơn nữa, cô sẵn sàng ở lại bất cứ lúc nào để giúp anh mở lòng hơn.
"Tôi cũng cảm nhận được dù chỉ mới gặp lần đầu."
----------------------------
/18 giờ 30 phút/
“Châu Anh, tan làm rồi, em nên về sớm đi, tối đi đường nguy hiểm lắm” giọng nói bất ngờ của y tá Lưu Tuyến cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
(Lưu Tuyến 34 tuổi, là một y tá lâu năm trong bệnh viện, người đã gắn bó với nơi này suốt nhiều năm. Với kinh nghiệm dày dặn, cô là người luôn nắm bắt được tình trạng của bệnh nhân chỉ qua vài biểu hiện nhỏ. Lưu Tuyến có tính cách cẩn thận, tỉ mỉ và chu đáo, không chỉ là người thực hiện công việc y tế mà còn là người lắng nghe và chia sẻ với bệnh nhân, mang lại cảm giác an toàn cho họ.)
“Chị Tuyến, em định về ngay đây, chị cũng về sớm đi ạ.” Châu Anh quay sang trả lời Lưu Tuyến.
"Hôm nay đến ca chị trực, em cứ về đi, đừng ở lại quá trễ, khu này nhiều trộm cắp lắm.” Lưu Tuyến nhấn mạnh việc Châu Anh nên về ngay, ánh mắt hơi nán lại nơi Gia Nguyên đang ngồi.
“Thế em về trước”
“Châu Anh về đây, anh nên suy nghĩ lại về việc cắt tóc, tôi cắt đẹp lắm đấy.” Trước khi đi cô không quên chào tạm biệt và để lại lời nhắn cuối cùng với Gia Nguyên, dù biết anh sẽ không bao giờ trả lời.
Gia Nguyên lặng lẽ nhìn theo Châu Anh khi cô đứng dậy, khép lại chiếc áo khoác trắng và chuẩn bị rời đi. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào, phản chiếu lên đôi vai mảnh mai của cô.
Khi bóng dáng Châu Anh đã khuất xa nơi tối tâm lạnh lẽo này, Gia Nguyên đưa tay ra sau gáy xoa nhẹ, anh cất giọng “Chị Tuyến...câu ‘nguy hiểm lắm’...là nói những kẻ xấu ngoài kia hay nói tôi vậy.” Môi anh nhếch thành một nụ cười nhẹ đầy bất lực.
Lưu Tuyến thở dài ngoảnh đầu nhìn về phía xa xăm “Gia Nguyên...cậu cũng biết là Châu Anh mới đến, không nên để cô ấy biết quá nhiều, cậu cũng không muốn chuyện tồi tệ đó xảy ra lần nữa mà...phải không.”
Gia Nguyên trừng mắt nhìn Lưu Tuyến “Tôi không quan tâm các người nghĩ gì, Châu Anh cũng không phải ngoại lệ, sợ cô ấy sẽ bỏ đi à? Sau này khi biết ra sự thật chị có chắc là cô ấy vẫn sẽ ở lại không? Nếu vậy cứ nói ngay từ đầu, để tất cả mọi người đều ghê sợ tôi đi, không ai dám đến gần Cao Gia Nguyên này nữa thì sẽ không có ai gặp nguy hiểm nữa.”
"Gia Nguyên, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, Châu Anh là người nhiệt huyết, có tài, cô ấy sẽ giúp được cậu phần nào.” Lưu Tuyến trấn an anh khi nhận ra sự căng thẳng từ biến cố cũ.
"RA NGOÀI” Gia Nguyên đứng phắt dậy, Không một chút do dự, anh nắm lấy tay nắm cửa đẩy mạnh. Tiếng đóng cửa vang lên như một tiếng súng nổ, lan rộng khắp căn phòng, chấn động cả không gian tĩnh lặng.
Lưu Tuyến lắc đầu thở dài quay lưng bỏ đi về phía phòng trực.
Gia Nguyên quay trở lại giường, anh ném mình xuống, nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm lên trần. Mỗi cử động của anh đều chứa đựng sự mệt mỏi và kiệt sức. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, tạo ra những vệt sáng mờ nhạt trên ga trải giường, nhưng không đủ để làm dịu bầu không khí nặng nề trong phòng.
Anh đặt tay lên trán, cảm giác kiệt sức tràn ngập “Đinh Châu Anh...liệu cô có giống như họ...những người luôn tỏ ra ghê sợ tôi?”
Màn đêm buông xuống, đồng hồ cứ tích tắc từng hồi rồi dừng lại ở 23 giờ 30 phút.
Gia Nguyên nằm im trên giường, cảm giác mệt mỏi kéo dài khiến anh không thể chợp mắt. Trong đầu anh, những tiếng thì thầm từ quá khứ cứ lởn vởn như những bóng ma. Bốn năm trước, tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, hai cô y tá bước vào kiểm tra thường lệ. Họ nghĩ anh đang ngủ, nên trò chuyện với nhau mà không hề để ý đến sự hiện diện của anh.
"Cô có nghe gì chưa? Ông bố của cậu ta là một sát nhân máu lạnh, ra tay giết vợ của mình đấy" một trong hai cô thì thầm.
"Phải đấy. Người ta bảo cậu ta bị điên cũng phải thôi. Có ai sống trong gia đình đó mà không bị ảnh hưởng chứ?" cô kia đáp lại, giọng đầy lo ngại.
Những lời nói này như mũi kim đâm sâu vào tâm trí của Gia Nguyên. Cơn hoảng loạn bắt đầu trào dâng trong lòng anh, dạ dày anh quặn thắt. Những âm thanh trong đầu bắt đầu trở nên hỗn loạn, rồi đột nhiên, anh cảm thấy mình như bị tách ra khỏi thực tại. Tất cả những gì anh nghe thấy chỉ là tiếng đập thình thịch của trái tim và những tiếng hét vang lên trong đầu.
Ký ức của anh trở nên mờ nhạt, nhưng điều duy nhất còn lại là một khung cảnh đầy máu me. Hình ảnh của vũng máu đỏ tươi lan ra trên sàn, đôi tay anh dính đầy máu, nhưng không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ trở nên mờ mịt, và rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trong một căn phòng khác, không còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có ánh mắt kinh hoàng và ghê sợ của những người xung quanh nhìn anh, như thể anh là một con quái vật. Các y tá và bác sĩ đều tránh xa anh, không ai dám lại gần. Gia Nguyên cảm thấy như mình bị đẩy vào một hố sâu không đáy, không lối thoát. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bóp nghẹt tâm trí anh, khiến anh không biết mình đã làm gì, chỉ biết rằng có điều gì đó khủng khiếp vừa xảy ra, và anh chính là kẻ gây ra.
"Cũng không rõ nữa, Thanh Hương cậu có nghĩ giống mình không? Tại sao họ lại muốn giấu mình, còn sợ gặp nguy hiểm nữa.” Giọng nói của Châu Anh vang lên trên sofa khi đang nói chuyện điện thoại với Vũ Thanh Hương. (Bạn thân từ cấp ba của Châu Anh).
“Chỉ mới ngày đầu thôi, sao rắc rối vậy, làm gì mà cứ mờ mờ ám ám, Cao Gia Nguyên à...này Châu Anh...không phải là...giết người đó chứ?” Giọng nói Thanh Hương từ đầu dây bên kia đáp lại .
“Thanh Hương! Cậu đọc trinh thám nhiều quá à...”
“Này, mình không nói bừa đâu, nếu chỉ là một bệnh nhân bình thường thì tại sao anh ta phải sống trong căn phòng đó,...còn nữa, những cái xích lớn mà cậu thấy thì sao? Không gì là không thể.”
“...” Châu Anh sững người một lúc, nhưng cố trấn an bản thân “...Vũ Thanh Hương, không nói chuyện với cậu nữa, đi ngủ đây.” Cô tắt điện thoại rồi ngồi thẩn thờ trên sofa để những nghĩ của bản thân tự trôi dạt.
Những hình ảnh từ hôm nay cứ chập chờn trong đầu cô, những ánh mắt đau đớn, những lời nói của các bệnh nhân và cả những câu chuyện chưa trọn vẹn. Châu Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua đi cảm giác nặng nề trong lồng ngực. Cô nhớ đến ánh mắt của Gia Nguyên, ánh mắt u ám mà cô không thể quên. Bên trong vẻ ngoài bình thản của anh, cô biết có một nỗi đau sâu kín đang dày vò.
Châu Anh mở mắt, nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Dù ở đây yên bình, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về Gia Nguyên. Cô tự hỏi liệu những điều Thanh Hương vừa nói có hoàn toàn vô lí không.
Cô với tay lấy chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn, bật nó lên và chờ đợi màn hình sáng lên trong sự im lặng bao trùm.
Mở chiếc máy tính, cô nhanh chóng truy cập vào hồ sơ bệnh án của Gia Nguyên. Những dòng chữ hiện lên trước mắt: tên, tuổi, tình trạng sức khỏe, và những ghi chú từ các lần điều trị trước. Châu Anh cảm thấy tim mình nặng trĩu khi đọc lại những thông tin quen thuộc, từng dòng từng chữ như khắc sâu vào tâm trí cô.
“Bốn năm trước, gì vậy...sao đến khúc này lại bỏ trống rồi...aaa khó hiểu quá đi, Cao Gia Nguyên, anh rốt cuộc là người như thế nào?”