Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn thấy Lý Minh này đã biết có gì đó không đúng, xem ra bài học lần trước hắn nhận được quá nhẹ. Trong ngần ấy năm sống, hắn chỉ bị đùa giỡn hai lần ở trước mặt mọi người, và cả hai lần đều là cùng một người. Nhìn những người hầu cận phía sau, lần này thực sự có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Xem ra lần trước được mình dạy cho một bài học, hắn không hề thu liễm bản thân mà người nhà của hắn thậm chí còn giúp hắn trợ Trụ vi ngược, còn tìm tu sĩ Nguyên Anh để bảo vệ hắn.
Tiêu Lăng Hàn hoàn toàn không để ý đến Lý Minh, đi ngang qua hắn, tiến vào Thiên Tinh Các bên cạnh hắn.
"Thiếu gia, người này thật không biết điều. Ngài có muốn Lý Tam dạy cho hắn một bài học không?" Lý Tam có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nói một cách nịnh nọt. Nhìn vào ánh mắt của Lý Minh, hắn nghĩ nếu mình có thể hoàn thành tốt việc của thiếu gia, thiếu gia sẽ ban thưởng tài nguyên tu luyện cho hắn.
"Không được, mỹ nhân cần có khí chất mới ngon! Ngươi ở lại đây, hắn có ra ngoài hay không thì nói cho ta biết." Lý Minh liếm khóe miệng, mỹ nhân vừa rồi thật sự rất đẹp nhưng tính tình cũng rất nóng nảy. . , thật thú vị khi có thể đè dưới thân một mỹ nhân như vậy.
"Thiếu gia yên tâm, Lý Tam nhất định sẽ xứng đáng với sự tin tưởng của thiếu gia." Lý Tam vỗ ngực bảo đảm nói.
Lý Minh nói "Ừm" một tiếng và đi đến quán trà Thiên Hương đối diện.
"Lý huynh, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ta chờ ngươi đã lâu, lần trước ngươi nói nhìn trúng em trai cùng cha khác mẹ của ta, hai ngày nữa ta sẽ đưa cho ngươi." Tằng Ý đi vào trà quán thấy Lý Minh lập tức bước tới rót cho hắn một tách trà, nịnh nọt nói.
“Việc của em trai ngươi hiện tại không cần vội.” Lý Minh xua tay, thản nhiên nói, sau đó nhìn xuống lầu.
"Ồ? Lý huynh có mục tiêu mới sao?" Tằng Ý tim đập thình thịch, nếu Lý Minh coi trọng người khác, vậy chẳng phải Thanh Minh Quả hắn hứa cho mình sẽ không thành sao?
"Ừ, vừa rồi trên đường tới đây nhìn thấy một cái cực phẩm, liếc mắt một cái liền khiến ta ngày đêm không yên, cả đời khó quên." Lý Minh nheo mắt nói, trong mắt tràn đầy dục vọng trần trụi, nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của mỹ nhân. Cơ thể hắn lập tức phản ứng, thật muốn ngay lập tức đè hắn ở dưới thân.
Tằng Ý nhìn vẻ mặt này của Lý Minh, bộ dáng giống như một cái sắc trung quỷ đói*, trong mắt tràn đầy khinh thường, nhưng trên mặt lại có ý nịnh nọt nói: “Người đó có thể được Lý huynh nhìn trúng là phúc khí của hắn.”
Sắc trung quỷ đói*: dùng để chỉ người cực kỳ tham lam nhục dục.
"Ừ, nói không tệ. Ta thích những bằng hữu như ngươi. Chờ ta có được mỹ nhân, ta nhất định sẽ chiêu đãi huynh một bữa thật ngon." Lý Minh nhìn Tằng Ý, hài lòng nói. Hắn thích bộ dáng thức thời của Tằng Ý. Biết sở thích của mình và còn sẽ giúp mình bày mưu tính kế.
Tằng Ý: "..." Ai muốn ăn cơm của ngươi? Ta chỉ muốn Thanh Minh Quả thôi!
"Những người đó không hiểu Lý huynh. Lý huynh tài giỏi, đẹp trai, gia thế hiển hách, tương lai tươi sáng. Những người đó ghen tị với ngươi nên không thích ngươi." Trên mặt Tằng Ý lộ ra vẻ oán giận, tựa hồ rất bất bình cho Lý Minh.
“Ra rồi!” Lý Minh đột nhiên đứng dậy, vội vàng đi xuống lầu.
Tằng Ý vẫn đứng nguyên tại chỗ bối rối: "Xảy ra chuyện gì vậy? Lý huynh, đợi ta với!" Tằng Ý cũng vội vàng đuổi theo.
Tiêu Lăng Hàn mua đồ ở Thiên Tinh Các, đang muốn quay về học viện, vừa tới cửa đã bị chặn lại.
"Vị công tử này dừng bước, thiếu gia của chúng ta mời ngươi." Lý Tam đứng ở trước mặt Tiêu Lăng Hàn, khách khí nói.
Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn người cản đường mình. Ở cửa quán trà đối diện, bóng dáng biến thái của Lý Minh đã xuất hiện, hôm nay hắn mang theo một tu sĩ Nguyên Anh, nên có thể sẽ không giành được lợi thế khi đối đầu với hắn. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là chạy, tùy thời có thể thu thập Lý Minh, nhưng không cần đắc tội Lý gia.
"Đây là thiếu gia của nhà các ngươi?" Tiêu Lăng Hàn hỏi, chỉ chéo về hướng ngược lại.
"Đúng, đó là thiếu gia của ta..." Lý Tam quay đầu lại, thấy đúng là thiếu gia của mình, gật đầu đáp lại, nhưng hắn chỉ nói được một nửa, khi quay người lại, thiếu niên đã không còn nữa.
"Lý Tam, người đâu?" Giọng nói của Lý Minh vang lên từ phía sau.
Lý Tam sắp khóc không ra nước mắt, run rẩy nói: "Không thấy, vừa rồi hắn đang ở trước mặt ta, khi ta quay lại thì hắn đã biến mất. Ta sẽ đi tìm hắn ngay."
Lý Minh hung hăng đá mạnh Lý Tam một cái, " Phế vật!"
Lý Tam bị Lý Minh đá ngã thẳng xuống đất, sắc mặt tái nhợt, những lão nhân như bọn họ là người hiểu rõ tính tình của thiếu gia nhất. Những người đi theo thiếu gia trước đây cứ ba đến năm ngày lại được thay thế, hắn đã đủ thận trọng mới có thể tồn tại cho đến bây giờ.
"Ngươi còn nằm trên mặt đất làm cái gì? Làm sao không nhanh đi tìm đi!" Lý Minh nhìn Lý Tam đang ngơ ngác trên mặt đất, tức giận hét lên.
"Vâng vâng, thiếu gia, ta lập tức đi tìm hắn, ta nhất định sẽ giúp người tìm được hắn." Lý Tam nói xong nhanh chóng đứng dậy đi vào trong đám người.
Tằng Ý nhìn thấy điều này, không khỏi cảm thấy mừng thầm, thật là trời cũng giúp ta!
" Lý huynh, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cái tên Lý Tam phế vật này, thế mà làm mất người rồi!"
"Người kia thật không biết điều, Lý huynh thân phận tốt như vậy, người kia không biết tốt xấu, căn bản là có mắt không nhìn thấy thái sơn! Ở thành Vân Hoàng này, sớm muộn gì đều sẽ là của Lý huynh, nên huynh không cần quá lo lắng." Tằng Ý tâng bốc, nhìn sắc mặt Lý Minh khá hơn, hắn biết mình đang làm đúng.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe được Lý Minh nói: "Đúng rồi, cái em trai ngươi nói..."
"Lý ca, ngươi yên tâm, ta lập tức quay về thu xếp!" Tằng Ý lập tức hiểu ý, vỗ ngực bảo đảm nói.
Mà bên này, Tiêu Lăng Hàn đã thoát khỏi dây dưa của Lý Tam, trực tiếp dán lên mình một lá Phong Phù, nhanh chóng trở về học viện. Hắn nhớ kĩ cái Lý Minh này, sông núi đã kết hạ*, hắn hết lần này đến lần khác đánh chủ ý lên mình. Tuy rằng không muốn đắc tội Lý gia, nhưng nếu để lại tai họa sẽ càng có nhiều người đau khổ, lần sau có cơ hội hắn nhất định sẽ diệt trừ người này.
Sông núi đã kết hạ*: hai bên đã kết thù
Vừa ra khỏi chỗ ngoặt, mắt thấy hắn sắp đụng phải một người, Tiêu Lăng Hàn bước tới, xoay người lại, người đó đã ở phía bên kia. Và nơi hắn vừa đứng có một thiếu niên ngã nằm bò trên mặt đất, khuôn mặt thiếu niên mi thanh mục tú và có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Thiếu niên ngẩng đầu, ai oán nhìn Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt bình tĩnh đang đứng ở một bên, hắn đã tính toán rõ ràng, nếu lúc này lao ra ngoài, nhất định sẽ lao vào vòng tay của người trước mặt. Ai biết người này lại có thể nhanh nhẹn như vậy, có thể tránh được khoảng cách nhỏ như vậy.
"Này! Vị sư huynh kia, ngươi có thể đỡ ta dậy được không?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên vang lên, bày ra vẻ mặt đáng thương.
Nếu là nam nhân bình thường, nhất định sẽ cảm thấy thương hại, song nhi này bộ dáng yếu đuối bất lực, điều này sẽ khơi dậy dục vọng bảo vệ của nam nhân, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại không thèm nhìn thiếu niên trên mặt đất, đi về phía Phù Viện. Hắn đã cảm thấy chán với kiểu lừa đảo ăn vạ này khi còn ở Trái đất rồi. Chút đạo hạnh này mà cũng muốn âm mưu hại hắn, cũng không thèm nhìn dung mạo của chính mình, lớn lên khó coi như vậy, căn bản là không có tư cách!
Thiếu niên bị sốc khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn nhắm mắt làm ngơ với mình.
"Chậc, ngươi là ai? Ngươi nhìn như quân tử, ôn nhuận như ngọc, vậy mà lại không có khí chất quân tử chút nào, ta nguyền rủa ngươi cả đời độc thân!" Thiếu niên đối với phương hướng Tiêu Lăng Hàn biến mất nói.
"Này, đây không phải là Bạch Liên Kiệt sao? Như thế nào? Xuất sư bất lợi? Cuối cùng có người chướng mắt thứ hồ ly tinh như người rồi à!"
Bạch Liên Kiệt nghe xong sắc mặt thay đổi, hung hăng quay đầu lại nhìn người đi tới, dùng giọng không mặn không nhạt nói: "Dù thế nào đi nữa, ta vẫn tốt hơn một người bị vị hôn phu chán ghét và nhất quyết hủy hôn ước." !"
"Ngươi... Nếu ngươi không phải quyến rũ Thành ca, hắn sao có thể hủy hôn ước với ta?" Người tới chỉ vào Bạch Liên Kiệt tức giận nói.
Bạch Liên Kiệt nhìn Bạch Liên Xuất từ trên xuống dưới một phen, chán ghét nói: "Bạch Liên Xuất, ngươi cũng không nhìn vào gương. Với hành động thô lỗ và vẻ ngoài xấu xí của ngươi, nam nhân nào sẽ coi trọng ngươi chứ?" Thấy Bạch Liên Xuất bị chính mình tức giận đến không nhẹ, trong lòng thật là đắc ý.
Họ đều là con song nhi của Bạch gia, anh em cùng cha khác mẹ, tuy mình là con ruột nhưng đãi ngộ của họ không tốt bằng Bạch Liên Xuất – con vợ lẽ. Tất cả là do Bạch Liên Xuất đã đính hôn với Chung Hạo Thành, con vợ cả của Chung gia trong mười đại gia tộc. Thế nhưng hôn ước của hắn cuối cùng lại bị mình phá hỏng, nếu là con vợ lẽ nên có bộ dáng con vợ lẽ!
"Coi như không phải ta thì cũng sẽ có người khác. Sớm muộn gì Chung Hạo Thành cũng sẽ cùng ngươi giải trừ hôn sự với ngươi, ta chỉ là đẩy nhanh quá trình mà thôi." Bạch Liên Kiệt vỗ vỗ bụi đất trên người, vén tóc lên. Tên ngốc Bạch Liên Xuất này không xứng làm đối thủ của hắn, hắn chỉ là một đồ vật không thể lên mặt bàn mà thôi! Lạnh lẽo “hừ” một tiếng, ngẩng đầu kiêu ngạo rời đi.
Nhìn thấy Bạch Liên Kiệt rời đi, Bạch Liên cảm thấy đau lòng, sờ sờ vết sẹo trên mặt hắn. Đúng, Bạch Liên Kiệt nói không sai, cho dù không phải hắn cũng sẽ có người khác, hắn dung mạo xấu xí sao có thể sánh bằng Chung Hạo Thành anh tuấn được?
Sau khi hai người rời đi, tại chỗ xuất hiện một bóng người, người này chính là Tiêu Lăng Hàn. Sau khi xem miễn phí một bộ phim truyền hình về mối thù anh em, Tiêu Lăng Hàn đành phải thở dài, con người đều là sinh vật thị giác, chỉ cần không bị mù, mười người thì chín người sẽ chọn Bạch Liên Kiệt.
Nhưng mà loại bạch liên hoa như Bạch Liên Kiệt, Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm giác bầu trời sấm sét vang dội, hắn chỉ có thể tránh xa người như vậy. Vẫn là Thượng Quan Huyền Ý ngốc nghếch đáng yêu, Tiêu Lăng Hàn lắc đầu nguầy nguậy, tự hỏi tại sao mình lại nghĩ đến tên gia hỏa kia.
"Này, Tiêu sư đệ, hóa ra ngươi cũng là học viên của Phù Viện."
Một thanh âm kinh ngạc vang bên cạnh lên Tiêu Lăng Hàn, hắn quay người nhìn xung quanh, hóa ra là Thịnh Tân Thủy, người đã ở cùng phòng khi hắn mới đến nội viện.
"Thịnh sư huynh!"
“Ừ, ngươi chĩnh là một trong ba học viên mới của Phù Viện phải không?” Thịnh Tân Thủy đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Hàn, nhưng hắn nghiêng người né tránh, xấu hổ thu tay lại.
"Ừ, nếu là người mới tới thì chắc là ta!" Tiêu Lăng Hàn tựa hồ không chú ý tới xấu hổ của Thịnh Tân Thủy, gật đầu đáp. Hắn chưa bao giờ thích người khác chạm vào mình, vừa rồi đó chỉ là hành động trong tiềm thức.
"Ta nghe bọn họ nói có một người mới chỉ đi tới Phù Viện một lần, không ngờ người đó chính là ngươi."
Tiêu Lăng Hàn nghĩ hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên không có khả năng đi tới Phù Viện, sau đó hỏi: "Không biết viện trưởng có ở đây không?"
"Có, chờ chút nữa có tiết học của hắn. Ngươi cũng muốn tham gia sao?"
"Ừ."
Tiêu Lăng Hàn cùng Thịnh Tân Thủy đi đến một phòng học ở phía sau Phù Viện, phòng học này chuyên dạy các học viên cách vẽ ấn bùa cấp hai, lúc này có hơn 20 người ngồi bên trong.
“Tiêu sư đệ, nhanh lên, ở đây còn có một chỗ ngồi.” Thịnh Tân Thủy tiếp đón Tiêu Lăng Hàn, nhìn thấy phía trước có hai chỗ ngồi, liền ngồi xuống.
"Quỷ nghèo từ đâu tới? Ngươi có điểm không? Vậy mà dám tới phía trước ngồi? Trước mặt có người..." Nam tử chưa kịp nói xong đã bị kéo lại bởi người bên cạnh, theo ánh mắt của người nọ, hắn nhìn thấy hai người khí vũ bất phàm từ ngoài của tiến vào.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, hóa ra là quen biết, một người là Tằng Lê Hân không thích hắn, người còn lại nhìn có chút giống Tằng Lê Hân, hẳn là anh trai hắn hay gì đó. Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn không quan tâm lắm và nhìn đi chỗ khác.
Nhưng Thịnh Tân Thủy giật mình, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho người tới. Hắn lợi dụng tình thế muốn đưa tay kéo Tiêu Lăng Hàn rời khỏi vị trí của mình, nhưng Tiêu Lăng Hàn đã chú ý tới ý định của hắn, trực tiếp thả ra lá chắn bảo vệ Trúc Cơ sơ kỳ, ngăn cản Thịnh Tân Thủy chạm vào hắn.
“Ta không thích người khác chạm vào ta.” Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Thịnh Tân Thủy rồi quay đi.
Vị trí này khá tốt, Tiêu Lăng Hàn không có ý định từ bỏ, Thịnh Tân Thủy muốn từ bỏ vị trí của mình, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng giống như hắn.
--------- End chương 101: ----------