Thượng Quan Huyền Ý tủi thân nói: "Khi tỉnh dậy, phát hiện mình bị nhốt trong ngục, ta định dùng Truyền Tống Phù để dịch chuyển ra ngoài. Nhưng vừa động đậy, ta liền phát hiện mình căn bản không thể sử dụng linh lực. Ta không còn cách nào khác đành phải ở lại chờ đợi ngươi đến cứu ta, nhưng đợi hai ngày cũng không thấy ngươi, thay vào đó ta đợi được Hoắc Mai và những người khác. Chất độc trên mặt ta là do nàng gây ra, vết thương trên người ta là do Thi Nhược Lan gây ra." Nói xong, hắn cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia gian xảo.
Nữ nhân là kẻ độc ác nhất, chỉ cần Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một nữ nhân ác độc như thế hẳn là hắn sẽ không thích nữ nhân nữa phải không? Lần này không thể khiến hắn thay đổi ý định, những lần tiếp theo chắc chắn sẽ khiến hắn ghét nữ nhân.
Tiêu Lăng Hàn ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ những người này đều chán sống rồi.
"Huyền Ý, những người khác mà ngươi nhắc đến là ai?"
"Có bốn người lần lượt là Hoắc Mai, Thi Nhược Lan, Thi Nhược Tình, Đỗ Tư Hạng." Thượng Quan Huyền Ý đếm ngón tay.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý làm ra vẻ như học sinh tiểu học cáo trạng với cha mẹ, Tiêu Lăng Hàn hơi nhếch khóe miệng, không nhịn được đưa tay xoa đầu.
"Được, ta hiểu rồi, chuyện này cứ để đó không cần lo, giao những người này cho sư huynh của ngươi xử lý." Tiêu Lăng Hàn trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, trong lòng dâng lên sát ý.
"Mà này, ngươi đã báo danh khảo hạch hàng năm chưa?" Tiêu Lăng Hàn chợt nghĩ, tên này đã bị giam nhiều ngày như vậy chắc sẽ chưa báo danh đúng không?
"A? Đã đến thời gian khảo hạch hàng năm rồi sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của hắn, Tiêu Lăng Hàn không nhịn được đưa tay lên đầu, sờ soạng hai cái, thật quá đáng yêu, làm người ta thích.
"Vậy hiện tại ngươi có thể luyện chế được pháp khí cấp hai không?"
"Có thể, nhưng chỉ có thể luyện chế ra pháp khí cấp hai hạ phẩm." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, thành thật nói.
"Ngươi hiện tại không cần lo lắng về việc báo danh, ngươi có thể ở lại đây mấy ngày này, học cách luyện khí." Tiêu Lăng Hàn đưa cho Thượng Quan Huyền Ý tất cả ngọc giản liên quan đến luyện khí từ cấp một đến cấp bốn trong nhẫn không gian, rồi lại mang cho hắn rất nhiều tài liệu.
Nhìn thấy đồ vật dưới đất, trên mặt Thượng Quan Huyền Ý lộ ra vẻ khó hiểu, chỉ còn mấy ngày nữa là thi rồi, liệu hắn có thể nhồi nhét kịp không?
"Yên tâm, đây là không gian tùy thân của ta. Ở ngoài là một ngày, nhưng trong không gian là một trăm ngày."
Tuy rằng hắn đã đoán được đây là không gian tùy thân của Tiêu Lăng Hàn, nhưng bây giờ hắn chủ động nói ra, khiến Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy có chút ngọt ngào, lại có chút lo lắng. "Ta Thượng Quan Huyền Ý thề, sẽ không tiết lộ chuyện của Tiêu Lăng Hàn cho bất kỳ ai." Thượng Quan Huyền Ý giơ tay lên, nghiêm túc nói.
"Được, ta đương nhiên tin ngươi, ngươi trước tiên luyện chế cái này đi." Tiêu Lăng Hàn từ trong chiếc nhẫn lấy ra Hỗn Thiên Châu đưa cho Thượng Quan Huyền Ý.
"Sư huynh, hạt châu này là cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò nhìn hạt châu màu đen trong tay.
"Hạt châu này tên là Hồn Thiên Châu, nó có thể che dấu được vận khí của một người, bảo vệ linh hồn của người sở hữu nó. Có hạt châu này, cho dù có cường giả muốn lấy đi thân thể của ngươi, cũng sẽ không thành công." Tiêu Lăng Hàn giải thích, hắn không muốn cơ thể này bị thay đổi, Thượng Quan Huyền Ý bây giờ rất đáng yêu, mặc dù có một lão quái vật sống trong đó nhưng hắn vẫn có một tính cách đáng yêu và đáng yêu như cũ.
"Vậy nhất định là rất trân quý phải không?" Thượng Quan Huyền Ý cảnh giác liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, vì sao Tiêu Đại Ma Vương đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy, tựa hồ không có cần báo đáp cái gì? Chắc chắn không có âm mưu gì chứ?? Không phải là sẽ cộng thêm một trăm năm làm tùy tùng nữa đấy chứ?
Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Huyền Ý, liếc mắt một cái là có thể biết tiểu tử này đang nghĩ gì, nhất định đang cho rằng hắn có ý xấu. Hắn thản nhiên nói: "May mắn gần đây linh thạch không thiếu, ta không thể sử dụng, nếu để như vậy sẽ lãng phí tài nguyên."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý rốt cuộc cũng buông lo lắng trong lòng. Hắn vừa mới nói, Tiêu Đại Ma Vương sao có thể tốt bụng như vậy, hóa ra thứ này đối với hắn vô dụng. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ, nếu vật này đem bán đấu giá, có lẽ sẽ có giá cao ngất trời, ít nhất lần này Tiêu Đại Ma Vương không có đòi hắn linh thạch.
Nghĩ rằng lần này Thượng Quan Huyền Ý bị tổn thất lớn như vậy vì không thể sử dụng linh lực, Tiêu Lăng Hàn lấy ra Nhiếp Hồn Linh đưa cho Thượng Quan Huyền Ý. "Cái này ngươi cũng luyện hóa đi." Nhiếp Hồn Linh này là được Vũ Tân Dân sử dụng lúc trước, nhưng hắn chỉ phát huy một phần nhỏ tác dụng của Nhiếp Hồn Linh, Nhiếp Hồn Linh này là một cái Linh Khí.
"Oa, chuông đẹp quá!" Nhận lấy chiếc chuông Tiêu Lăng Hàm đưa tới, Thượng Quan Huyền Ý vừa nhìn đã thích, cầm trong tay yêu thích đến không buông tay.
Tiêu Lăng Hàn gieo trồng Thất Thải Liên tại một nơi cách xa phòng luyện khí, để Thượng Quan Huyền Ý có thể luyện khí ở đó. Hắn không muốn lần sau khi bước vào, Thất Thải Liên ngoài ý muốn bị Thượng Quan Huyền Ý làm hại, đó sẽ là một tổn thất rất lớn.
Sau khi giao nhiệm vụ cho Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn dán Ẩn Thân Phù, lặng lẽ đi đến Khí Viện.
Hắn tìm được đạo sư làm việc đăng kí báo danh, âm thầm bổ sung tên Thượng Quan Huyền Ý, đạo sư này chỉ là tu vi Kim Đan trung kỳ, Tiêu Lăng Hàn cũng không lo lắng bị phát hiện. Bây giờ hắn đã có được thực lực của Kim Đan đỉnh, hắn miễn cưỡng có thể vẽ ra phù triện cấp bốn hạ phẩm. Chỉ cần tu vi chưa đạt đến Hóa Thần kỳ, hắn sẽ không thể bị nhìn thấy khi dùng Ẩn Thân Phù.
Sáng sớm hôm sau...
Hôm nay là buổi khảo hạch học sinh của Đan Viện, để tổ chức thi công bằng, địa điểm thi được đặt ở quảng trường của học viện, quảng trường này có thể chứa 100.000 người, tổng số người của học viện không đến 20.000 .
Tiêu Lăng Hàn chậm rãi đi tới quảng trường vừa đúng lúc cách cuộc thi còn năm phút. Hắn là học sinh của Phù Viện, mỗi thuật pháp viên trong học viện đều có vị trí riêng. Hôm nay chỉ có hơn một trăm người có mặt ở Phù Viện, một số vẫn đang bế quan, một số đã ra ngoài tu luyện vẫn chưa trở về.
Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn tới xem người Đan Viện khảo hạch là vì hôm qua Ân Thiên Duệ đã phát tin cho hắn, nếu không hắn sẽ cũng không rảnh người mà đi nhìn người khác luyện đan. Hắn ngẫu nhiên tìm một chiếc ghế trống gần phía trước và ngồi xuống, nhưng hắn vừa ngồi xuống, những người phía sau bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
"Người này là ai?"
"Hắn sao dám chiếm vị trí của Chung sư huynh?"
"Ừ, quá ngu ngốc."
"Ta đoán sau này hắn sẽ phải từ bỏ vị trí của mình trong tuyệt vọng."
"..."
"Suỵt, đừng nói nữa, Chung sư huynh tới."
Tiêu Lăng Hàn khó hiểu, tại sao chỗ ngồi của hắn mỗi lần ngồi đều là chỗ ngồi riêng của người khác, hắn xui xẻo quá chăng?
Đột nhiên, một bóng người chặn tầm mắt của Tiêu Lăng Hàn, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử cao lớn đang đứng trước mặt mình. Hắn có nước da màu đồng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, nét mặt trong trẻo và thâm thúy như tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp, đôi mắt băng giá đen sâu thẳm, mái tóc đen dài xõa tung ở trên vai.
Nam tử chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn cũng lười ngẩng đầu nhìn hắn, không chỉ cổ đau nhức, còn mệt mỏi. Chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Lăng Hàn cũng đoán được đây chính là Chung sư huynh được mọi người nhắc đến vừa rồi.
Chung Hạo Thành lúc này đến quảng trường tham dự khảo hạch hàng năm, trước đây mỗi lần hắn đến đều sẽ có một ghế trống dành cho hắn ở vị trí tương tự, hắn đã quen với việc này nhiều năm qua. Không ngờ hôm nay hắn đến cùng lúc với lần trước, chỗ ngồi của hắn đã có người ngồi. Điều này khiến hắn, vốn luôn kiêu ngạo, cảm thấy có chút bất mãn, không biết là ai dám không muốn sống ngồi vào vị trí của mình.
Khi nhìn thấy người ở vị trí của mình, rõ ràng là sửng sốt, không ngờ là một thiếu niên, hơn nữa lại đẹp như vậy. Điều này làm cho hắn, vốn hung hổ đến tìm phiền phức, bỗng nhiên mất đi một ít nhuệ khí, hắn thích người đẹp, bất kể giới tính, chỉ cần lớn lên hợp ý hắn, hắn sẽ bao dung hơn vài phần với người đó.
Vì người ngồi vào chỗ của hắn là một thiếu niên tuấn tú nên Chung Hạo Thành đương nhiên sẽ không yêu cầu hắn nhường chỗ.
Chung Hạo Thành quay đầu nhìn về phía người khác đang ngồi bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt áp bách của Chung Hạo Thành, người này lập tức lúng túng nói: "Chung sư huynh, nếu không phiền, ngươi có thể ngồi ở chỗ này. chợt nhớ ra mình còn có việc khác phải làm."
Chung Hạo Thành nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng sau đó gật đầu với nam tử, nam tử như được đại xá vội vàng chạy nhanh đi.
Cảnh tượng này khiến đám học sinh đang chuẩn bị xem kịch chấn động, Chung sư huynh từ khi nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc họ không còn thời gian để lo lắng nữa, vì bài khảo hạch của Đan Viện đã bắt đầu.
Tiêu Lăng Hàn nhìn xem khu vực luyện đan trung tâm, buổi sáng có tổng cộng năm mươi người tham gia khảo hạch, trong đó có Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ luôn có chút bất an, hắn luôn cảm thấy hôm nay mình luyện đan sẽ nổ lò, cảm giác này thật khó hiểu. Hắn vốn là muốn Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn cùng nhau đến cổ vũ, tăng cường dũng khí cho hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý thật sự đã bế quan, nhưng Tiêu Lăng Hàn có thể đến đã là tốt rồi.
Hôm nay nội dung khảo hạch của Đan Viện là luyện chế ra Hồi Linh Đan cấp hai, chỉ cần học sinh trong nội viện thì đều có thể luyện chế được, vì là khảo hạch nên người chiến thắng tất nhiên sẽ là dựa vào cấp bậc và số lượng đan dược. Trong số năm mươi người có mặt, chỉ có Ân Thiên Duệ là có tu vi Luyện Khí kỳ, điều này khiến hắn trở nên rất đặc biệt. Người theo dõi hắn cũng không ít, phải biết, ở đại lục Hoàng Cực chưa từng có người nào vượt cấp luyện đan.
Sau khi nhìn các trưởng lão ngồi trên đài cao, Ân Thiên Duệ tập trung suy nghĩ và làm theo phương pháp do sư phụ dạy, đầu tiên hắn khởi động trận pháp, sau đó kiểm tra lò luyện đan, cuối cùng kiểm tra đan dược. Chỉ khi không còn vấn đề nữa, bắt đầu luyện đan. Để công bằng, mọi người đều dùng đá lửa để luyện đan.
Bởi vì Tiêu Lăng Hàn cho Linh Hồn Thủy, Ân Thiên Duệ không ngừng luyện hóa, hiện tại thần thức của hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù không cần sử dụng dị hỏa cũng có thể luyện chế đan dược vượt cấp.
Tiêu Lăng Hàn đang nghiêm túc nhìn Ân Thiên Thụy luyện chế đan dược, đột nhiên một tiếng "Ầm" vang lên, lò luyện đan nổ tung. Tiêu Lăng Hàn cau mày, đây rõ ràng là người cố ý gây sự với Ân Thiên Duệ, linh thảo và lò luyện đan không có vấn đề gì, nhưng trận pháp dưới lò luyện đan có vấn đề. Hôm nay cho dù Ân Thiên Duệ có luyện chế bao nhiêu lò đan đi nữa thì lò cũng sẽ nổ tung, hiển nhiên là kẻ âm mưu tính kế Ân Thiên Duệ.biết rất rõ quá trình luyện chế đan, cho nên mới có thể gian lận ở trên trận pháp.
Nửa giờ sau, quả nhiên lò luyện đan Ân Thiên Duệ lại nổ tung, bị đuổi ra nội viện chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại mọi người đang tranh giành danh ngạch của bí cảnh, hai mươi người đứng đầu mỗi thuật pháp viện đều có thể lấy được ngọc bài tiến vào bí cảnh.
Tiêu Lăng Hàn tối hôm qua mới biết được tin tức, hóa ra Tử Linh bí cảnh ngàn năm mới mở ra một lần, ba tháng nữa sẽ mở ra. Mỗi thuật pháp viện có hai mươi danh ngạch, ngoại trừ Võ Viện đông người nên có hai trăm danh ngạch.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sắc bén, nếu chúng muốn cho nổ lò thì cùng nhau nổ lò chung đi! Tiêu Lăng Hàn dựa vào thần thức của mình là Hợp Thể kỳ, lặng lẽ lẻn vào bên dưới lò luyện đan, một lúc sau, toàn bộ quảng trường tràn ngập tiếng nổ "bùm... bùm...".
------- End chương 105: -------