"Trật tự!" Hôm nay người tới giám thị là Trình Thanh Nghiệp, hắn đi đến trước phòng khảo hạch quát một tiếng. Ngay khi các trưởng lão giám thị đến, họ nhìn thấy các học sinh Phù Viện đang trò chuyện sôi nổi với nhau, họ không biết làm thế nào mà Từ Cảnh Hành cứng nhắc và nghiêm túc như thế lại có thể dạy một đám chim nhỏ sôi nổi, ríu rít như thế này.
Trình Thanh Nghiệp thấy phía dưới không có người nói chuyện, liền nói: “Hôm nay là khảo thời gian hạch hàng năm của Phù Viện, trùng hợp với lúc bí cảnh Tử Linh mở ra, cho nên chúng ta sẽ chọn ra 10 người đứng đầu trong số năm mươi người các ngươi để tham gia khảo hạch kế tiếp, những người lọt vào top 20 trong cuộc khảo hạch kế tiếp sẽ có được một danh nghạch tiến vào bí cảnh Tử Linh. Tất nhiên, nếu các ngươi xếp hạng trong mười người cuối cùng trong kỳ khảo hạch Phù Viện, vậy thì ngượng ngùng, các ngươi phải đi ra ngoại viện."
Mặc dù mọi người đều biết về bí cảnh Tử Linh, nhưng bây giờ Trình Thanh Nghiệp vừa nhắc đến, mọi người đều nóng lòng muốn thử chuẩn bị để lọt vào top 10. Vì vậy, Trình Thanh Nghiệp vừa nói xong, người ở Phù Viện lại bắt đầu nhiệt tình thảo luận.
“Trật tự!” Uy áp Nguyên Anh kỳ vừa được giải phóng, người phía dưới liền im lặng như ve sầu mùa đông.
Trình Thanh Nghiệp rất hài lòng với hiệu quả do mình tạo ra, sau đó tiếp tục nói: "Hôm nay, khảo hạch các ngươi chình là Kim Giáp Phòng Ngự Phù cấp hai. Người xuất sắc sẽ được đánh giá dựa trên ba phương diện: phẩm chất, thời gian vẽ và hiệu quả của phòng ngự phù. Các ngươi đã sẵn sàng chưa. Được rồi, bắt đầu đi!
Trình Thanh Nghiệp vừa dứt lời, phía dưới vang lên tiếng kêu rên, người ta đa số đều giỏi vẽ phù triện tấn công, nhưng rất ít người giỏi vẽ phù phòng thủ. Nhìn thấy cảnh này, Trình Thanh Nghiệp trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, xem ra vẫn là Từ Cảnh Hành biết điểm yếu của đám nhãi ranh ở Phù Viện này!
Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn đưa phù triện đã vẽ xong cho các trưởng lão, sau khi mấy trưởng lão cùng nhau kiểm tra phù triện, liền yêu cầu hắn tiến hành khảo hạch kế tiếp vào ngày hôm sau.
Các học sinh phía dưới nhìn thấy có người đã vẽ được phù triện và được tán thành, nên những người chưa làm đều lo lắng, đột nhiên những lá phù trên vài bàn tự động bốc cháy. Tuy nhiên, tâm tính của hầu hết mọi người đều khá tốt và không bị ảnh hưởng.
Đây không phải chuyện của Tiêu Lăng Hàn, lúc này hắn, Thượng Quan Huyền Ý và Hồ Sâm đang thưởng thức đồ ăn ngon ở Trí Mỹ Trai.
"Tiêu sư đệ, Thượng Quan sư đệ, ta nói cho các ngươi tin tức mới nhất." Hồ Sâm mở ra trận pháp trong phòng, thần bí nói với Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý.
Sau khi nghe được tin tức mới nhất từ Hồ Sâm, cả hai đều tỏ ra thích thú và chăm chú, điều này khiến Hồ Sâm rất tự hào.
Hồ Sâm không hề úp úp mở mở, hắng giọng nói: "Ngươi có biết không? Hôm qua, đệ nhất ác bá của thành Vân Hoàng đã chết, không chỉ hắn chết, cha hắn và ông nội hắn cũng chết."
"Ai là ác bá số một ở thành Vân Hoàng?" Thượng Quan Huyền Ý ra tiếng hỏi, tại sao hắn lại không biết ở thành Vân Hoàng có một nhân vật như vậy?
"Là cháu trai của gia chử Lý gia, một trong mười gia tộc hàng đầu ở thành Vân Hoàng: Lý Minh, hắn là một trong những ác bá ở thành Vân Hoàng. Dựa vào địa vị gia tộc, mà hắn luôn làm xằng bậy, sử dụng quyền lực của mình để ức hiếp người khác. Chỉ cần hắn là người hắn thích, dù là nam hay nữ, dù đã kết hôn hay chưa, đều sẽ bị hắn cướp đi một cách công khai hoặc ngấm ngầm. May mắn thay, Tiêu sư đệ không có đi ra ngoài học viện Hoàng Cực. Nếu ngươi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị hắn nhớ thương. Nhưng bây giờ ngươi không cần phải lo lắng, bởi vì tên đó đã chết. " Vừa nói, Hồ Sâm không quên nhìn vào mặt Tiêu ăng Hàn và nói: " Chậc, chậc, chậc" thật sự là lớn lên tuấn mỹ vô song.
"Ngươi nhìn đi đâu đấy?" Tiêu Lăng Hàn cảm giác được Hồ Sâm nhìn không thèm giấu diếm ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Hồ Sâm một cái.
Hồ Sâm lập tức nhìn đồ ăn trên bàn, ôi, khí thế của Tiêu sư đệ quá mạnh, tu vi Trúc Cơ trung kỳ của mình không thể áp chế được! Rõ ràng Tiêu sư đệ mới chỉ đang là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng tại sao lại tạo được uy áp lớn cho mình như vậy?
"Thì ra người như vậy đã chết, hắn chết rất tốt!" Nghe được Hồ Sâm lời nói, Thượng Quan Huyền Ý lập tức vỗ tay hoan hô.
"Đó là một cái chết tốt đẹp! Nhưng điều kỳ lạ nhất là không ai biết thi thể của Lý gia sau khi chết đã ở đâu. Họ đã tìm kiếm khắp nơi trong Lý gia nhưng không tìm thấy gì. Nếu không phải thấy đèn hồn của họ đã tắt, ta đoán là sẽ không ai biết bọn họ đã chết”.
"Thời buổi này, chỉ có yêu thú mới giết người ăn thịt!" Thượng Quan Huyền Ý nói đến đây, đột nhiên dừng lại, không viết nên tin hay không nhìn hai người còn lại.
Vẻ mặt Tiêu Lăng Hàn không có chút thay đổi, hắn vẫn chậm rãi uống rượu trong cốc.
Nhưng mà, Hồ Sâm hai mắt sáng lên, vỗ đùi.
“Thì ra là thế này, những người Lý gia đó vẫn treo tiền thưởng cho thi thể của đám người Lý Minh! Dù sao cũng không có ai nghĩ tới Lý gia bị yêu thú ăn thịt. Hiện tại vẫn còn có rất nhiều người cùng nhau đi tìm thi thể. Một thi thể trị giá 100.000 viên linh thạch hạ phẩm, nhưng Thượng Quan sư đệ, ngươi thông minh hơn!" Hồ Sâm giơ ngón tay cái lên, tự đáy lòng nói, sao lúc trước hắn không có nghĩ đến điểm này chứ?
Thượng Quan Huyền Ý xấu hổ cười cười, chỉ là hắn kiếp trước nhìn thấy rất nhiều yêu thú ăn thịt người, cho nên chỉ tùy tiện nói ra, có phải hay không cũng không biết đâu?
Tiêu Lăng Hàn: ... Đúng là chân tướng rồi, bởi vì những người đó đã vào trong bụng Mặc Ảnh!
“Hồ ca, ngươi có biết Chung Hạo Thành không?” Thượng Quan Huyền Ý rót cho Hồ Sâm một chén rượu, vẻ nịnh nọt hỏi.
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, không nói gì.
"Ngươi đang nói tới Chung Hạo Thành ở Phù Viện?"
"Ừ, chính là hắn!"
“Hắn là con trai của người đứng đầu Chung gia, một trong mười gia tộc đứng đầu thành Vân Hoàng, hắn rất nổi tiếng. Trước đây hắn đã đính hôn, nhưng không biết vì lý do gì mà hôn ước đã bị hủy bỏ một thời gian. Trước đây hắn là nhân vật nổi tiếng nhất học viện Hoàng Cực của chúng ta, nếu gả cho hắn, rất có thể sẽ trở thành phu nhân đời kế tiếp của Chung gia, không biết có bao nhiêu nữ tu và song nhi muốn lên thuyền của hắn đâu.” Hồ Sâm hưng phấn nói, không biết còn tưởng rằng hắn cũng muốn lên con thuyền tồi tàn kia của Chung Hạo Thành.
Thượng Quan Huyền Ý nghe được lời Hồ Sâm nói, hắn vô cùng buồn bực, hắn cũng muốn tranh thủ thời gian giết chết Chung Hạo Thành mà không để=ai để ý! Nhưng gia tộc đằng sau gia hỏa này lại có vấn đề, nếu không cẩn thận sẽ gặp rắc rối, cách tốt nhất chính là để hắn chết trong bí cảnh hoặc khi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hồ Sâm đang nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng có chút kinh hãi, không khỏi hỏi: " Thượng Quan sư đệ, ngươi không phải bị Chung Hạo Thành hấp dẫn đấy chứ?"
Thượng Quan Huyền Ý lập tức trợn mắt nhìn Hồ Sâm, nhìn thoáng qua Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn không có phản ứng gì, liền nói: “Ta chướng mắt tên cặn bã đó!”
"Đây không phải là vấn đề ngươi có chướng mắt hay không, ngươi còn chưa đủ tuổi kết hôn đúng không? Ngươi còn trẻ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện tình cảm rồi? Thượng Quan sư đệ, ngươi không thể làm như vậy. Chúng ta là những người tu đạo thì phải chú ý đến việc theo đuổi đại đạo. Những tình tình ái ái đó sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của chúng ta." Hồ Sâm tha thiết thuyết phục hắn như một người cha già.
"Dừng lại, dừng lại, Hồ huynh, ta đã học được rồi, ta còn trẻ, một lòng hướng đạo, xin đừng hủy hoại đạo tâm của ta." Thượng Quan Huyền Ý lập tức chắp hai tay lại, tư thế như thể một lòng hướng Phật.
Hồ Sâm thấy thế, lại gần Thượng Quan Huyền Ý, thấp giọng hỏi: " Thượng Quan sư đệ là Phật tu sao? Đại lục Hoàng Cực đã nhiều năm không có Phật tu." Vừa nói, Hồ Sâm vừa nhìn Thượng Quan Huyền Ý với sự ngưỡng mộ, hắn tựa hồ nhìn thấy Phật quang lóe lên phía sau Thượng Quan Huyền Ý.
"Khụ khụ khụ..." Thượng Quan Huyền Ý bị một câu của Hồ Sâm làm cho sặc sụa, đây hoàn toàn là một cái hiểu lầm đẹp đẽ.
Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ lưng Thượng Quan Huyền Ý, tên này ăn một bữa cơm cũng bị nghẹn, may là hắn không uống rượu, nếu không hắn sẽ rất khó chịu.
" Thượng Quan sư đệ, ngươi không cần khẩn trương như vậy, giữ bí mật, ta hiểu!" Kỳ thực, ở đại lục Hoàng Cực trước đây đã từng có Phật tu, nhưng rồi một ngày, những Phật tu đều bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, ta nghe nói như vậy họ đã đắc tội một nhân vật quan trọng nào đó, sau này Phật tu trở thành điều cấm kỵ ở đại lục Hoàng Cực.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều không biết Hồ Sâm đang suy nghĩ cái gì, nói xong lời này liền làm động tác bịt miệng lại. Chuyện này Thượng Quan Huyền Ý không phải người đại lục Hoàng Cực nên không biết chuyện này cũng là bình thường, Tiêu Lăng Hàn người đại lục Hoàng Cực gà mờ, không có người nói cho hắn biết, hắn cũng không biết. Vì vậy, hai người cảm thấy hành vi của Hồ Sâm có chút khó giải thích.
Đột nhiên, ngọc giản truyền âm của Hồ Sâm sáng lên, hắn lấy nó ra và thấy người phát tin tức là vị hôn thê Trần Linh Linh của hắn.
Sau khi đọc xong nội dung trong ngọc giản, Hồ Sâm nói với Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý một cách áy náy: “Hai vị sư đệ, vị hôn thê của ta vừa phát tin tức muốn gặp ta có chút việc nên ta đi trước. Ta có tin tức gì mới lần sau sẽ kể lại cho các ngươi.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý ho khan một tiếng, lập tức lời lẽ chính đáng nói: "Hồ sư huynh, bộ dáng này của ngươi không được, đạo sĩ chúng ta chú trọng theo đuổi đại đạo, những cái tình tình ái ái đó sẽ ảnh hưởng đạo tâm của chúng ta!"
"A?" Hồ Sâm vẻ mặt nghi hoặc, là tình huống như thế nào? Vì sao những lời này lại quen thuộc như vậy?
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, gia hỏa này biết vận dụng những gì đã học, dùng nó để nói móc Hồ Sâm, hắn xua xua tay với Hồ Sâm, lập tức ra tiếng nói. " Không có việc gì, không có việc gì. Hồ sư huynh, nếu có việc gì thì cứ rời đi trước đi!"
"Ồ, được rồi, ta đi đây. Hẹn gặp lại hai vị sư đệ!" Nói xong, Hồ Sâm mở trận pháp rời khỏi phòng.
Thượng Quan Huyền Ý thấy người đi rồi, bất mãn nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Thượng Quan Huyền Ý đeo mặt nạ, mặc dù Tiêu Lăng Hàn không thấy được biểu tình của hắn, nhưng không cần nghĩ cũng biết tên này nhất định lại tức giận, hai má phồng lên.
"Hồ Sâm là người chuyện gì cũng biết trong học viện này, sau này chúng ta vẫn cần hắn, vị hôn thê chính là điều cấm kỵ của hắn." Tiêu Lăng Hàn giải thích, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn không vui nên đành phải nói: " Hôm nay ngươi được phép uống một bầu rượu. !”
Thượng Quan Huyền Ý nghe vậy lập tức tươi cười, cầm bầu rượu trên bàn rót cho mình một ly, hận không thể cầm cốc lên nhấp một ngụm.
"A! Cảm giác thật tuyệt! Chính là vị này đây."
Sau một ngụm, hắn không thể dừng lại, uống hết cốc này đến cốc khác, khiến mí mắt Tiêu Lăng Hàn giật giật.
Liệu gia hỏa này mình có phải tự cõng về không?
--------- End chương 111: ----------