Editor: Linh Khánh
Mắt thấy hai người Hoắc Thiên, Hoắc Địa từng bước một chậm rãi tới gần, hai người Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ làm bộ dáng sợ hãi, tránh ở một góc bên trong run bần bật.
Mà Đỗ Tư Thông liền đứng ở phía trước hai người, dùng thân hình không cao lớn mấy chặt chẽ bảo vệ hai người, mặc kệ nói như thế nào hai vị này xác thật là bị hắn vạ lây, đối với hai người chính là tai bay vạ gió.
Mắt thấy Hoắc Thiên, Hoắc Địa đã tới trước mặt rồi, Thượng Quan Huyền Ý thò ra một cái đầu.
"Tiền bối, chúng ta thương lượng đi, ta cho các ngươi linh thạch, các ngươi thả hai người chúng ta rời đi, được không?"
"Đúng vậy, tiền bối, chúng ta có rất nhiều rất nhiều linh thạch." Ân Thiên Duệ phụ họa cho lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, còn đúng lúc vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, ý tứ không cần nói cũng biết.
Biểu tình hai người Hoắc Thiên, Hoắc Địa giống nhìn đứa ngốc nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ, nghĩ thầm đây là hai nhị thế tổ* do nhà ai bồi dưỡng ra, lại ngây thơ hồn nhiên như vậy.
Nhị thế tổ*: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
"Được, nếu các ngươi chủ động đem các ngươi túi trữ vật giao hết cho chúng ta, chúng ta sẽ tha cho hai người các ngươi rời đi." Hoắc Địa nói xong, còn trên dưới đánh giá Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ một lần, mắt lộ ra ánh sáng.
Hai cái tên nhóc này đều lớn lên không tồi, mặt mày tinh xảo, ngũ quan còn chưa nẩy nở đã bắt đầu hiện ra khuôn mặt anh tuấn, chờ sau khi lớn lên sẽ phong tư trác tuyệt như thế nào nữa chứ! Nếu đem hai người bán đi làm lô đỉnh, linh thạch nhất định sẽ không ít.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý thấy người đàn ông nói xong thì liền đánh mình cùng Ân Thiên Duệ giá một chút, sau đó hai người này đến một bên nhỏ giọng thương lượng cái gì đó.
"Huyền Ý, chúng ta làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Huyền Ý bám vào bên tai Ân Thiên Duệ cùng hắn thì thầm một phen, tức khắc trước mắt Ân Thiên Duệ sáng ngời, cuối cùng đã thấy được một tia hy vọng.
Bên kia hai người Hoắc Thiên cùng Hoắc Địa cũng đã thương lượng tốt, trên mặt treo ý cười tốt đẹp, hướng ba người đến gần.
Đỗ Tư Thông lập tức đứng thẳng thân mình, cảnh giác nhìn hai người trước mặt, ngăn trở tầm mắt không có ý tốt của bọn họ đang nhìn về hai người phía sau mình.
"Nhóc con, chúng ta đã quyết định thả hai người các ngươi rời đi nhưng các ngươi trước tiên phải chờ chúng ta đem hắn giải quyết đã rồi mới được đi."
"Hai vị tiền bối thật là đạo đức tốt, đại nhân đại nghĩa, vậy hai người vẫn còn muốn linh thạch sao?" Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý còn đem túi trữ vật treo bên hông mình ái ngại che lại, như vậy,rõ ràng là sợ bị người ta đoạt đi.
"Từ bỏ." Hoắc Thiên tùy ý xua xua tay, không thèm để ý nói.
"Tiền bối, thật sự không cần sao?" Thượng Quan Huyền Ý không xác định, lại lần nữa hỏi.
"Đương nhiên."...... Chờ bắt hết các ngươi, túi trữ vật đều là của lão tử, linh thạch tất nhiên cũng thuộc về ta rồi.
"Vậy thật tốt quá, nơi này của ta còn có một ngàn viên linh thạch trung cấp, may mắn được bảo vệ rồi." Thượng Quan Huyền Ý một bộ thiên chân vô tà* nói, nói xong trên mặt còn lộ ra biểu tình may mắn.
Thiên chân vô tà*: ngây thơ, khờ dại.
Thời điểm Hoắc Thiên cùng Hoắc Địa đối diện nghe thấy Thượng Quan Huyền Ý nói ra một ngàn linh thạch trung cấp, hô hấp rõ ràng đều tăng thêm một phần, ánh mắt lộ ra tham lam. Hôm nay là cái ngày lành gì, không ngờ tới đuổi giết Đỗ Tư Thông còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
"A, Tiêu ca ca sao huynh tới rồi?"
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía sau hai người.
Hai người thuận thế quay đầu nhìn về phía sau mình.
Bên này Thượng Quan Huyền Ý đã lấy ra phù triện một phen, cái gì mà Xuân Phong Mưa Phùn Phù, Tầm Tã Mưa To Phù, Vạn Tiễn Xuyên Tim Phù, toàn một đống phù lung tung rối loạn. Mấy cái này đều là do Tiêu Lăng Hàn không có việc gì, tùy ý sáng tác, không có lực sát thương gì nhưng hiệu quả chỉnh người tuyệt đối là tốt nhất.
Mà Ân Thiên Duệ lấy ra vài cái bình sứ, bên trong lấy ra đan dược đủ mọi màu sắc, đều là hắn tự nghĩ ra độc nhất vô nhị, mấy loại đan dược này kết hợp với nhau sẽ có hiệu quả gì thì chính hắn cũng không biết.
Hai người Hoắc Thiên cùng Hoắc Địa quay đầu nhìn về phía sau, Đm, phía sau không có người nào cả, hai người liền biết mình đây là bị lừa, lập tức quay đầu hung ác nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Lại không có nghĩ đến chờ đợi bọn họ chính là một đống phù triện nổ mạnh cùng với các bột phấn màu đầy trời. Nói là muộn thì đó là mau, hai người Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ phối hợp ăn ý. Hai người ném xong đồ vật trong tay, đã bị Đỗ Tư Thông trái phải mỗi bên túm một người, nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Thượng Quan Huyền Ý lại nhanh chóng lấy ra mấy lá Tật Phong Phù dán ở trên người ba người.
"Nhường đường, nhường đường."
"Xin lỗi, nhường đường một chút."
Đỗ Tư Thông lôi kéo hai người Ân Thiên Duệ hướng một đường bay nhanh.
Qua một phút hai cái thân ảnh chật vật từ ngõ nhỏ vọt tới trên đường, hai người này đúng là Hoắc Thiên cùng Hoắc Địa.
Hai người vừa xuất hiện đã bị người đi đường đi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hiện tại cả người hai người chẳng những ướt đẫm, quần áo còn rách tung toé, trên mặt còn vừa xanh vừa tím, đủ mọi màu sắc. Nhìn thấy Đỗ Tư Thông đã mang theo hai thiếu niên biến mất ở cuối đường phố.
Hai người đều hận ngứa răng, trong lòng đều tức giận, nhìn thấy người xung quanh vung tay múa chân đối với mình còn nói ra nói vào nữa, tức giận đến mức gần như là không nhịn được muốn ra tay giáo huấn những người này. Nhưng lý trí vẫn còn, nơi này không phải Hoắc gia, cũng không phải thành Vân Hoàng, nơi này không có người biết bọn họ, nếu không cẩn thận đắc tội tiền bối Kim Đan kỳ, chẳng những nhiệm vụ hai người không hoàn thành mà còn sẽ đem mạng mình để lại ở thành Vũ Hội.
Đỗ Tư Thông mang theo hai người trực tiếp trở về chỗ mà Vũ Tân Lâm thuê, sau khi tiến vào sân ba người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thượng Quan Huyền Ý đặt mông ngồi ở trên ghế đá trong viện, Ân Thiên Duệ cũng như thế. Đỗ Tư Thông đánh giá nơi này một chút, phát hiện linh khí nơi này rất nồng đậm, so với quán trọ mình ở hoàn toàn như là trời với đất.
"Hôm nay là ta liên luỵ hai vị đạo hữu, không biết hai vị xưng hô như thế nào? Nếu sau này có cơ hội Đỗ Tư Thông ta chắc chắn báo đáp hai vị."
Đỗ Tư Thông nói xong còn đứng dậy trịnh trọng hướng hai người hành lễ.
"Không cần, không cần, Đỗ tiền bối không cần khách khí như thế, ta tên là Ân Thiên Duệ, ngươi gọi ta Thiên Duệ là được."
Một bên Thượng Quan Huyền Ý còn thở phì phì, bộ dáng không muốn phản ứng ngươi, còn không phải là ngươi liên luỵ chúng ta sao? Hôm nay thiếu chút nữa liền toi luôn ở thành Vũ Hội. Bọn họ còn chưa có đi thành Vân Hoàng đâu, tự dưng liền đắc tội một trong mười gia tộc lớn. Chuyện này nếu như bị Tiêu Đại Ma Vương biết được, không chừng sẽ quở trách chính mình thậm tệ.
Ân Thiên Duệ báo tên của mình trong chốc lát, thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn không thèm phản ứng lại, dùng khuỷu tay chạm chạm hắn, đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Thượng Quan Huyền Ý vẫn không tình nguyện nói tên của mình.
Đỗ Tư Thông thấy không khí rõ ràng không tốt, chính mình cũng cảm thấy rất xấu hổ, là do mình hôm nay làm việc quá lỗ mãng, liên lụy tới hai người, trong lòng cũng có chút áy náy.
"Nếu hai vị đạo hữu đã an toàn, vậy tại hạ liền cáo từ trước! Đúng rồi, người hôm nay muốn giết ta là hai gia phó của Hoắc gia thuộc thành Vân Hoàng, về sau hai vị đạo hữu nếu thấy người Hoắc gia tốt nhất vẫn nên để tâm một chút."
Thượng Quan Huyền Ý đương nhiên là biết Hoắc gia, chính là bởi vì biết cho nên hắn mới tức giận như vậy, đời trước mình biết mười gia tộc lớn của Vân Hoàng Thành này chính là đại biểu cái gì!
Tục ngữ nói, lệnh vua thua lệ làng! Hắn kiếp trước tu luyện đến Nguyên Anh kỳ cũng không dám đi khiêu khích người của mười gia tộc lớn. Người không có thế lực, không có linh thạch, không có bối cảnh, không có chỗ dựa ở thành Vân Hoàng thì chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người.
Ân Thiên Duệ nghe Đỗ Tư Thông vừa nói như vậy, cả người hắn đều không tốt. Hắn không nghĩ tới hai người hôm nay muốn giết Đỗ Tư Thông kia vậy mà lại là mười gia tộc lớn đứng đầu của thành Vân Hoàng. Hiện tại đã biết, sắc mặt hắn đen kịt một mảnh, so với mười gia tộc lớn của thành Vân Hoàng, gia tộc của mình so ra đều kém. Gia tộc của anh họ tuy rằng cũng thuộc mười gia tộc lớn đứng đầu của thành Vân Hoàng nhưng hiện tại chưa lập gia đình, cũng chưa gả. Mạc gia cũng không có khả năng vì một người ngoài như hắn đắc tội gia tộc Hoắc gia.
Đỗ Tư Thông rõ ràng cảm giác được sau khi hắn nói ra không khí càng trầm trọng.
"Thứ lỗi vì không thể tiễn xa được, Đỗ tiền bối đi thong thả!" Ân Thiên Duệ vẫn miễn cưỡng cười cười, trong lòng thở dài một hơi.
Đang lúc Đỗ Tư Thông chuẩn bị rời đi, cửa phòng bên phía tây bỗng mở ra.
------------- End chương 41: --------------