Sau khi tiến vào nội viện, Sở Mộc Thần dẫn mười người đi vào tòa nhà gỗ, tòa nhà có ba tầng, trông giống như ký túc xá sinh viên hiện đại, mỗi phòng chỉ có năm mươi mét vuông. "Đây chính là chỗ ở tương lai của mọi người về sau, một ngày mất năm mươi linh thạch hạ phẩm."
"Sở sư huynh, huynh cũng sống ở đây sao?" Thi Nhược Lan, nữ tu duy nhất trong mười người hỏi.
"Ta không ở nơi này, ta có động phủ riêng của mình ở Linh Nguyệt Sơn, chỉ cần có linh thạch thì có thể thuê một cái động phủ ở sau núi." Sở Mộc Thần thản nhiên nói, hắn là đệ tử thân truyền của viện trưởng Minh Văn Viện nên hắn có động phủ riêng, không cần tốn linh thạch.
"Tiếp theo, các ngươi chỉ cần chọn nơi ở của mình ở đây, nửa giờ nữa sẽ có quản sự cyuar học viện đến thu thập thạch từ các ngươi và phân phát đồng phục. Tám tòa nhà đầu tiên là nơi ở của nam tu, tòa nhà thứ chín là nơi ở của song hi. Tòa nhà thứ mười là nơi ở của các nữ tu. Bốn người sống trong một phòng. Ngoài cửa mỗi phòng đều có số phòng. Nếu trên số phòng viết tên của bốn người thì có nghĩa là phòng đã đầy." Sở Mộc Thần vừa nói vừa chỉ vào cửa phòng, trông rất nhiều phòng có bốn cái tên.
"Chúc các ngươi may mắn!" Sở Mộc Thần mỉm cười nói với mười người, nói xong liền rời đi.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Sở Mộc Thần trước khi rời đi nở nụ cười hiền lành, hắn luôn có cảm giác nhóm của mình đã bị Sở Mộc Thần lừa gạt, nhất định còn có quy tắc nào đó hắn chưa đề cập tới.
Nhìn thấy Sở Mộc Thần đi xa, những người khác đều đi tìm phòng của mình.
“Chúng ta đi tìm phòng ở nhé?” Thượng Quan Huyền Ý nhìn dãy nhà trước mặt, bối rối nói. Hắn kỳ thực cũng có chút lo lắng, viện trưởng của học viện Hoàng Cực là một tên thương nhân xảo trá, một ngày phải tốn năm mươi linh thạch để ở trong một căn nhà tồi tàn. Kiếp trước hắn đến đây mượn Truyền Tống Trận, tốn 50 năm mới trả được chi phí của Truyền Tống Trận.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhìn căn nhà trước mắt, những căn phòng này thoạt nhìn không đẹp đẽ gì, một ngày giá năm mươi linh thạch, trực tiếp thuê một cái động phủ vẫn tốt hơn. Nhưng mà, ba người bọn họ vừa mới tới, đối với một số quy tắc và cấm kỵ của học viện còn chưa rõ ràng, tùy tiện thuê động phủ có lẽ sẽ không thích hợp. Tốt hơn hết là nên ở lại hỏi thăm tình hình trước rồi mới hành động phù hợp.
Ân Thiên Duệ tội nghiệp nhìn hai người: " Tiêu ca ca, Huyền Ý, hai người có muốn đến lầu tám chọn nhà không?".
Song nhi ở lầu chín, nếu như Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý chọn ở lầu tám, ba người bọn họ sẽ không cách nhau quá xa. Hai người nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý chọn một căn phòng đã có hai người ở, nằm ở tầng một của tòa nhà thứ tám.
Nửa giờ sau,
Một người đàn ông trung niên thấp mập mặc pháp y màu trắng, tu vi Kim Đan trung kỳ đi vào phòng của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn chính là quản sự mà Sở Mộc Thần nhắc tới, sau khi nhìn thấy hai người, hắn liền lấy ra một khối Ký Lưu thạch, trực tiếp hỏi: "Một ngày lấy 50 linh thạch, các ngươi dự định ở lại bao lâu?"
" Vãn bối gặp qua tiền bối, chúng ta mới đến, cũng không quen nơi này, không biết trong nội viện học viện Hoàng Cực có cái gì cấm kỵ không?" Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhét một túi trữ vật vào trong tay quản sự.
Quản sự cầm lấy túi trữ vật của Tiêu Lăng Hàn, dùng thần thức quét qua, bên trong có một trăm viên linh thạch trung phẩm, hài lòng gật đầu, nhìn Tiêu Lăng Hàn bằng ánh mắt tán thưởng. Hắn ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Nếu ngươi lần đầu tới đây, ta sẽ bất đắc dĩ nói cho ngươi biết một số chuyện ở học viện Hoàng Cực cần chú ý.”
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều muốn trợn trắng mắt, đây là bởi vì chúng ta mới tới nơi này sao? Rõ ràng là vì linh thạch, hắn nói dối không chớp mắt!
“Thứ nhất: Học viện hàng năm đều tổ chức xếp hạng, mười người xếp hạng cuối cùng của nội viện sẽ bị đưa ra ngoại viện, ngược lại, nếu những người ở ngoại viện xếp hạng trong top 10 thì có thể vào nội viện. Thứ hai: Khu này rất không an toàn. Người có tiền thì đều thuê động phủ của mình để ở, học viện cung cấp chỗ ở cho những người có năng lực. Thứ ba: Đừng tốt bụng như vậy, người tốt bình thường không sống được lâu. Thứ tư: Học viện Hoàng Cực không quan tâm đến lai lịch của ai cả, chỉ cần ngươi có năng lực thì sẽ có thể trở thành cao thủ. Thứ năm: Đừng giết người trong học viện, còn nếu có việc gì thì lên lôi đài giải quyết. Điểm quan trọng nhất là, đừng gây rắc rối nếu bạn không có linh thạch! Người quản sự hài lòng nhìn khuôn mặt phấn khích của hai thiếu niên trước mặt và cảm thấy không biết hai người này có thể ở nội viện bao lâu, thực lực thấp như vậy, đừng để chưa gì ngày mai đã bị đá khỏi nội viện.
"Tiền bối có biết động phủ thuê ở đâu không?"
“Tạm thời đừng nghĩ tới chuyện đó, ngươi phải ở đây một tháng mới có thể thuê được động phủ. Hoặc nếu được đại viện trưởng nhận làm đệ tử thân truyền thì cũng có thể chuyển đến động phủ.” " Quản sự kinh ngạc nhìn hai người, ánh mắt có vẻ rất hài lòng, nhớ lại rằng năm đó mình cũng đã như thế này.
Phải sống ở đây hơn một tháng, theo lời quản sự vừa nói, sống ở đây không an toàn. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy học viện Hoàng Cực là một cái hang sói, bọn họ vô cùng nghi ngờ liệu mình có đến nhầm chỗ hay không.
"Được rồi, ngươi dự định ở lại một tháng sao? Ở lại một tháng, sẽ là một ngàn năm trăm linh thạch."
Quản sự đứng dậy chỉnh lại quần áo, hiển nhiên là đang muốn rời đi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mỗi người phải lấy ra 1.500 viên linh thạch đưa cho quản sự.
Quản sự cầm lấy linh thạch ném cho mỗi người một túi trữ vật, xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra có điều gì đó chưa giải thích, quay lại nói với hai người: “Ngày mai buổi sáng, nhớ tập trung ở cổng nội viện học viện Hoàng Cực." Nói xong, hắn không nhìn hai người nữa, trong nháy mắt biến mất trước mặt bọn họ.
"Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!"
“Tiêu sư huynh!” Thượng Quan Huyền Ý mở ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Tiêu sư huynh?" Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, cười như không cười nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
"Ừ, Tiêu sư huynh, đây là học viện Hoàng Cực, mọi người đều gọi như vậy." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn, tựa hồ chỉ là tuân theo quy củ mà thôi. Hắn đã sớm không muốn gọi là Tiêu ca ca, Tiêu Đại Ma Vương chỉ biết lợi dụng hắn, hiện tại đã tiến vào học viện, có cơ hội quang minh chính đại mà thoát khỏi cái tên này, hắn tất nhiên muốn nắm bắt cơ hội này.
" Ngươi vui là được rồi!" Tiêu Lăng Hàn liếc hắn một cái, giả vờ vô tội! Tên nhóc này tưởng rằng mình không biết sao, mỗi lần gọi hắn là Tiêu ca ca thì chữ “ ca ca” nghiến răng nghiến lợi, lúc này chắc chắn là trong lòng hắn đang nguyền rủa mình.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền ý mỗi người đều cầm túi trữ vật của mình, khi mở ra thì thấy hai bộ pháp y màu trắng cấp hai, một bản đồ, một lọ Tích Cốc Đan và một cuốn sách nhỏ có tên là " Nội quy học viện Hoàng Cực".
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, thấy rằng mọi thứ đều cần có linh thạch. Chiến đấu trên lôi đài cũng cần có linh thạch, phá hoại tài sản công cộng cần có linh thạch, Tu Luyện Tháp cần có linh thạch, Trọng Lực Thất (phòng trọng lực) cần có linh thạch, Tàng Thư Lâu ( thư viện ) cần có linh thạch, thuốc luyện thể cần có linh thạch, v.v. Mười trang đầu tiên đều nói về cách lấy được linh thạch và trang thứ mười một là về cách kiếm tiền. Bạn có thể kiếm điểm bằng cách nhận nhiệm vụ trong học viện, điểm có thể đổi lấy linh thạch và linh dược, điểm có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong học viện. Một viên đan dược chỉ có giá mười điểm, nếu dùng linh thạch trả giá thì sẽ phải trả mười hai viên linh thạch.
Hai người đang đọc nội quy thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Ngước mắt lên, ngoài cửa đã có một người đàn ông vạm vỡ, một mình chặn ánh sáng ngoài cửa. Hắn khoanh tay, lỗ mũi hướng lên trời, sải bước đi vào, đưa tay ra trước mặt Tiêu Lăng Hàn, phun ra hai chữ. "Mang nó đi!"
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bạn cùng phòng trở về, còn chưa kịp đến chào hỏi thì đã thấy hắn đưa tay ra trước mặt mình. Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông to lớn, hắn là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cốt linh đã 32 tuổi, nhìn một cái là biết người đàn ông này nhất định là một thể tu. Tiêu Lăng Hàn tiện tay đem nội quy giao vào tay hắn.
Người đàn ông to lớn nhìn cuốn sách nội quy trong tay, cau mày, hắn muốn chính là linh thạch cùng tiền bảo kê, tiểu tử này vì cái gì lại cho hắn nội quy? Hắn không hài lòng nói: “ Trước tiên đưa hai vạn đây.”
Tiêu Lăng Hàn: ...Ừm, đây là muốn mình đưa linh thạch cho hắn sao?
Tiêu Lăng Hàn trong đầu đầy những vạch đen( ̄_ ̄|||), hắn vừa đọc nội quy của học viện cũng biết, mọi thứ trong học viện Hoàng Cực đều cần có linh thạch. Hắn còn đang suy nghĩ sau này làm sao kiếm được linh thạch, người bạn cùng phòng này vừa bước vào liền dám đòi hắn, đúng là chán sống mà!
Vì vậy, thái độ của hắn càng kiêu ngạo hơn, lạnh lùng nói: "Không được!"
Thượng Quan Huyền Ý ở một bên không khỏi cười trộm, thầm nghĩ tên ngu xuẩn này dám ra tay với Tiêu Đại Ma Vương để lấy linh thạch, có lẽ hắn cho rằng mạng sống của mình quá dài.
Người đàn ông to lớn kiên trì đưa tay ra, nói: “ Đưa túi trữ vật cho ta kiểm tra.”
"Ngươi từ bệnh viện tâm thần đến phải không?" Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt chán ghét nói, tên to con này có phải bị bệnh tâm thần không? Túi trữ vật là vật riêng tư và cá nhân của mỗi người, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác?
"Đây không phải bệnh viện tâm thần, đây là học viện Hoàng Cực!" Người đàn ông to lớn tự bào chữa.
Tiêu Lăng Hàn ôm trán suy nghĩ, tại sao mình phải giao tiếp với một kẻ tâm thần? Vì vậy, Tiêu Lăng Hàn không có đáp lại lời của hắn, giẫm lên ghế, sau đó trực tiếp đấm vào mặt hắn, lại một cước đá hắn ngã xuống đất, sàn nhà rung chuyển. Bằng thần thức, hắn nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập xung quanh mình, hắn vừa vận chuyển phong linh lực trên tay phải, cánh cửa phòng liền đóng lại.
Đại hán* ngã xuống đất, một tay che mặt, một tay chỉ Tiêu Lăng Hàn: "Ngươi... Ngươi cũng là tu sĩ luyện thể sao?"
Đại hán*: người đàn ông to cao lực lưỡng.
Nhìn ngón tay chỉ vào mình, Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, từng bước một đi về phía hắn.
Đại hán sợ hãi liên tục lùi về phía sau: "Ngươi định làm gì?"
Tiêu Lăng Hàn duỗi ra bàn tay trắng nõn như ngọc, trực tiếp đánh gãy ngón tay của hắn.
"Aaaaaaaaaa...ah...!!!!" Người đàn ông hét lên.
Tiêu Lăng Hàn mặt không cảm xúc nói: “Ta rất ghét nhất là người khác chỉ tay vào ta, nếu ta tức giận, ta sẽ chặt tay bọn họ.”
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của đại hán, trong lòng thầm nghĩ, đắc tội ai không đắc tội mà lại đi đắc tội Tiêu Đại Ma Vương, Ôi! Tên ngốc to con này nên biết ơn vì mình vẫn còn sống. Nghĩ tới mười người lần trước cùng ở chung phòng, phỏng chừng đều đã chết ở bí cảnh, Tiêu Đại Ma Vương thật sự rất tàn nhẫn!
Đại hán lúc này trong mắt sợ hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn, cuối cùng cũng có tân nhân tới phòng hắn, hắn chỉ muốn thu phí bảo kê mà thôi. Ai mà ngờ được một kẻ độc ác lại đếm, không những khiến hắn không kiếm được một viên linh thạch nào mà còn bị đánh gãy một ngón tay.
“Từ giờ trở đi, ngươi ở trước mặt người ngoài là lão đại, nhất định phải bảo vệ hai chúng ta.” Tiêu Lăng Hàn chỉ vào mình và Thượng Quan Huyền Ý, tiếp tục nói: “Khi không có người ngoài, ta là lão đại. hiểu không?”
Đại hán gật đầu liên tục, tỏ ra đã hiểu, hắn hiểu rất rõ tên này chỉ muốn giả lợn ăn thịt hổ mà thôi. Điều này tốt, hắn chắc chắn sẽ không phải là người duy nhất xui xẻo. Nghĩ tới đây, đại hán cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Một lúc sau, một người khác trong phòng cũng quay lại.
------------- End chương 77: -------------