Bất tri bất giác, Tằng Lê Hân, Tiêu Lăng Hàn cùng Chung Hạo Chu đã đến sảnh nhiệm vụ, ngọc giản thân phận được xử lý tại một cửa sổ nhỏ trong sảnh nhiệm vụ. Trong đại sảnh có rất nhiều học sinh đang làm nhiệm vụ, người ở nội viện đều mặc đồng phục là pháp y màu trắng, nhưng hoa văn trên mỗi thuật pháp viện lại khác nhau.
Trên pháp y Đan Viện có một cáiđan lô; trên pháp y Khí Viện có một cái khí đỉnh; trên pháp y Phù Viện có các loại phù văn khác nhau; trên pháp y của Minh Văn Viện có các khắc văn khác nhau; trên pháp y Trận Viện có một cái trận bàn. Học viện được chia thành kiếm tu và võ tu, vì vậy một số pháp y của họ có hình thanh kiếm hoặc một số chỉ có chữ "Võ" trên đó.
"Sư huynh, xin hãy giúp đỡ, chúng ta đến xử lý ngọc giản thân phận." Chung Hạo Chu nói với nam tu sĩ có tu vi Trúc Cơ kỳ hậu kỳ bên trong cửa sổ.
"Hai trăm viên linh thạch."
Chung Hạo Chu lấy ra ba trăm viên linh thạch và đưa vào. Nam tu sĩ xử lý ngọc giản thân phận lập tức cất những viên linh thạch đi, thái độ trong nháy mắt được cải thiện.
"Vị sư đệ này, ta tên Viên Nhân, ngươi có thể gọi ta Viên sư huynh, sau này nếu gặp khó khăn gì thì cứ đến gặp ta, nhỏ một giọt máu lên ngọc giản này, sau đó đem tên và với thuật pháp viện của ngươi báo cho ta là được." Viên Nhân nhận một trăm của Chung Hạo Chu nên tâm trạng rất tốt. Hắn cũng kiên nhẫn hơn nhiều với Chung Hạo Chu.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy toàn bộ Hoàng Cực học viện đều là bại hoại, bọn họ đều là tham quan! Cái này cần có linh thạch, cái kia cần có linh thạch, sử dụng linh thạch làm việc thực sự rất dễ dàng.
Nhìn vào ngọc giản thân phận màu trắng trong tay, Tiêu Lăng Hàn có chút muốn chửi má nó. Vừa rồi lúc hắn xử lý ngọc giản thân phận, hắn đưa cho Viên Nhân tiền boa là hai trăm viên linh thạch, liền nhận được một tin tức độc quyền.
Hóa ra ngọc giản thân phận của học viện cũng được chia thành các màu, màu trắng là thấp nhất, tiếp theo là màu xanh lá cây, cao quý nhất là màu xanh đậm. Những chiếc ngọc giản màu trắng làm gì cũng tốn nhiều tiền nhất, những chiếc màu xanh lá cây giảm giá 20% và những chiếc màu xanh đậm giảm giá 50%. Những học sinh có ngọc giản màu trắng là học sinh bình thường, những học sinh màu xanh lá cây là đệ tử thân truyền của các trưởng lão trong học viện, còn những học sinh màu xanh đậm là đệ tử thân truyền của viện trưởng học viện. Ngoài ra còn có một ngọc giản miễn phí - màu đen, chỉ có mười người đứng đầu trong bảng Phong Vân mới có thể sở hữu.
Nếu không muốn bại lộ thực lực, hắn chỉ có thể ôm ngọc giản màu trắng này, trong danh sách không có người nào không phải là Trúc Cơ đỉnh. Đáng tiếc, trẻ nhất Sở Mộc Thần cũng đã hai mươi ba tuổi, mình mười bốn tuổi mà đã là Trúc Cơ đỉnh, chỉ có thể chết không biết làm sao.
Buồn bã theo Chung Hạo Chu trở về Phù Viện, Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng tuy mình có hàng triệu viên linh thạch hạ phẩm nhưng theo tiêu chuẩn của học viện Hoàng Cực, hắn sợ trong thời gian ngắn sẽ mất hết!
Chạng vạng,
Tiêu Linh Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý vừa mới đến nơi ở, Ân Thiên Duệ đã vui vẻ đến nhìn bọn họ.
"Huyền Ý, Tiêu đại ca, để ta báo cho các ngươi một tin tốt. Ta đã thành công bái làm môn hạ của viện trưởng của Đan Viện." Ân Thiên Duệ nói ngắt quãng ngay khi bước vào phòng.
" Chúc mừng, chúc mừng cuối cùng ngươi cũng đã đạt được mong muốn của mình."
"Chúc mừng!"
" May mà có các ngươi hỗ trợ, nếu không ta cũng không thể thuận lợi trở thành đệ tử của Hồ Hải Sinh như vậy. Huyền Ý, Tiêu đại ca, cảm ơn các ngươi!"
"Chúng ta đều là bạn bè, không cần khách khí."
"Được rồi, ngươi và chúng ta không còn ở cùng thuật pháp viện, cho nên ngươi phải cẩn thận một chút." Nghĩ tới ánh mắt của Hoắc Mai nhìn Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn nhắc nhở.
"Nhân tiện, không có chuyện gì thì có thể nhờ ca ca đi Đan Viện tìm ngươi, để người khác biết ngươi được bảo vệ, đừng lãng phí cái tài nguyên ca ca này."
Thượng Quan Huyền Ý nhớ tới, kiếp trước luyện đan sư ở Đan Viện không hề nhắm vào Ân Thiên Duệ bởi vì hắn có một kẻ anh trai điên. Nếu có ai xúc phạm Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh bảo đảm ngày hôm sau sẽ đến gặp kẻ đó để thi đấu vào ngày hôm sau và sẽ quấy rầy ngươi cho đến khi ngươi đồng ý đấu với hắn. Huống chi, hắn không phân biệt nam nữ, mặc kệ ngươi là ai, nếu đắc tội Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh sẽ không tha cho ngươi.
Ân Thiên Duệ: "..." Huyền Ý đây chính là nói ca ca của hắn cường đại! ! !
Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý, hắn nhớ tới trong ký ức của Ân Tuyện, hắn biết Ân Thiên Thịnh là một kiếm tu, được mệnh danh là “kiếm tu điên rồ” trong nội viện. Sư phụ của hắn là Nguyên Anh lão tổ và là một trong hai cao thủ của Võ Viện, tên là Lưu Minh Thương. Ngươi cũng cần phải chú ý tới Thi Nhược Lan, hôm nay nàng trước mặt chúng ta thua ngươi, có thể sẽ ra tay với ngươi. Đừng coi thường nàng bởi vì nàng là nữ nhân, ngươi phải thật khi đối với nàng càng cẩn thận."
" Tiêu ca ca, huynh có nhầm không? Ta không có đắc tội nàng, tại sao nàng lại ra tay với ta?" Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn bối rối hỏi, tại sao mọi người đều muốn gây rắc rối với hắn vậy? Điều này khiến Ân Thiên Duệ vô cùng chán nản, hắn chỉ muốn chăm chỉ luyện tập và luyện chế đan dược thôi.
“Ngươi luyện đan giỏi hơn nàng, hơn nữa ngươi cũng mới chỉ đang ở Luyện Khí kỳ. Nàng đương nhiên sẽ hâm mộ, ghen ghét, hận ngươi, cho nên ngươi không thể xem nhẹ được. Phụ nữ một khi mà giở trò ác độc bẩn thỉu thì hơn đàn ông rất nhiều.” Tiêu Lăng Hàn trịnh trọng nói.
Ân Thiên Duệ hiện tại tuy rằng là đệ tử viện trưởng nhưng cũng không dám công khai, Nếu vậy nhất định sẽ có người lén lút, nếu như Ân Thiên Duệ ngoài ý muốn trúng chiêu thì hắn cũng sẽ không biết.
Nghe lời nói của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ càng thêm buồn bực, thậm chí niềm vui được viện trưởng thu làm đệ tử cũng giảm đi hơn một nửa.
"Được rồi, Tiêu đại ca, ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận, cảm ơn ngươi!" Ân Thiên Duệ vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Nhân tiện, đừng vội đưa cái luyện đan tâm đắc cấp năm của ngươi cho sư phụ. Hãy chờ lần sau, sau khi ngươi ra ngoài trở về thì đưa cho hắn."
" Tiêu đại ca, tại sao lại như thế?"
"Nếu bây giờ ngươi đưa nó cho sư phụ của ngươi, sư phụ của ngươi chắc chắn sẽ cho rằng ngươi đã sẵn sàng bái hắn làm thầy. Nếu hắn không có hứng thú với ngươi, ngươi sẽ lấy luyện đan tâm đắc của ngươi làm điều kiện để yêu cầu hắn tiếp nhận." Hiện tại các ngươi đều không quen biết đối phương. Nếu ngươi không muốn sư phụ của ngươi nghĩ rằng ngươi là một người mưu mô, thì ngươi có thể đợi cho đến khi ngươi rèn luyện trở về thì đưa nó cho hắn. Đến lúc đó ngươi có thể nói rằng đó là một cơ duyên mà ngươi tình cờ có được và sử dụng nó để hiếu kính hắn. Nếu như vậy hắn hẳn là sẽ rất vui. " Tiêu Lăng Hàn giải thích, nghĩ thầm Ân Thiên Duệ đã đủ ngu ngốc để cạnh tranh với Thượng Quan Huyền Ý, hắn không biết Mạc Vô Nhai làm sao lại yêu được tên nhóc này.
Thượng Quan Huyền Ý:...Ngươi không phải đang nói chuyện với Ân Thiên Duệ sao? Vừa rồi Ma Vương Tiêu đã nhìn tôi làm gì? Sự ghê tởm trong mắt anh ấy có ý nghĩa gì?
"Được rồi, ta hiểu rồi." Ân Thiên Duệ cảm thấy mình rất may mắn, hôm nay thời điểm lúc bái sư nhìn thấy xung quanh có mấy vị sư huynh, sư tỷ nên hắn cũng không lấy hộp cơ quan ra.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, ba người nhìn nhau, không biết đó có thể là ai? Nếu là người ở ký túc xá, chắc chắn sẽ không gõ cửa.
Thượng Quan Huyền Ý mở cửa, đứng trước mặt hắn là hai nam tu và nữ tu xa lạ.
“Hai vị sư huynh, sư tỷ, chúng ta không biết các ngươi đến có việc gì?”
"Xin chào sư đệ, chúng ta tới gặp Ân sư đệ, ta là ngũ sư tỷ của hắn, người bên cạnh ta là tứ sư huynh của hắn." Nữ tu giải thích.
Nam tu khẽ gật đầu.
“Thì ra là sư huynh sư tỷ của Thiên Duệ, mời hai vị vào.” Thượng Quan Huyền Ý lễ phép mời hai người vào phòng.
"Tứ sư huynh và Ngũ sư tỷ, sao các ngươi lại tới đây?" Ân Thiên Duệ nhìn hai người đi vào, đứng dậy chào hỏi.
"Sư phụ sợ ngươi không tìm được hắn, liền phái chúng ta tới đón ngươi."
"Cảm ơn sư huynh sư tỷ đã vất vả. Ta chỉ đến tạm biệt bạn bè, đang chuẩn bị rời đi đây." Ân Thiên Duệ cảm kích nói, nếu hắn mà đi một mình, hắn thực sự là không tìm thấy. Không thể không nói sự an bài của sư phụ rất chu đáo, làm trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
"Hai sư đệ này là bạn của ngươi sao? Quả thực bọn họ cũng là những thiên tài trẻ tuổi giống như ngươi."
"Ừ, vâng, để ta giới thiệu cho Tứ sư huynh và Ngũ sư tỷ. Hai người này là bạn tri kỷ của ta. Đó là Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Tiêu đại ca, Huyền Ý đây là tứ sư huynh của Đoạn Thiên Thương, vị này là Ngũ sư tỷ Quách Dung Dung." Ân Thiên Duệ lần lượt giới thiệu cho cả hai bên.
"Ta gặp qua Đoạn sư huynh cùng Quách sư tỷ." Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đồng thời nói.
Đoạn Thiên Chương không thích nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.
"Hai vị sư đệ các ngươi không cần khách khí, ta cảm ơn các ngươi dọc đường đã chăm sóc Tiểu Lục." Quách Dung Dung đã từng nghe Ân Thiên Duệ kể về trải nghiệm chung trong chuyến hành trình trước đây, trong lòng rất khâm phục sư đệ của mình vì trí tuệ và lòng dũng cảm vô song khi còn trẻ. Sư phụ nói rằng Tiểu Lục có dị hỏa, rất tài năng trong việc luyện đan, sau này sẽ tiến xa hơn bọn họ. Tuy rằng có chút đố kỵ, nhưng thứ cơ duyên này quan trọng chính là duyên phận, Thứ đã thuộc về mình ắt sẽ là của mình, thứ không thuộc về mình có cố muốn cũng chẳng được.!
"Chúng ta là bạn bè, quan tâm lẫn nhau, Quách sư tỷ không cần phải nói lời cảm ơn." Tiêu Lăng Hàn nhìn ra hai vị sư huynh sư tỷ của Ân Thiên Duệ đều thân thiện, không kiêu ngạo, hắn cũng không vì bọn họ tu vi thấp mà coi thường bọn họ. Hắn sâu sắc cảm thấy Ân Thiên Duệ thật may mắn!
"Nếu sau này hai sư đệ cần ta giúp đỡ, các ngươi có thể đến Đan Viện tìm chúng ta. Đây là ngọc giản của ta." Quách Dung Dung từ trong nhẫn không gian lấy ra hai miếng ngọc bội, đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
"Vậy thì cảm ơn trước, Quách sư tỷ."
"Ừ, cũng đã muộn rồi, Ân sư đệ, ngươi còn có việc gì làm sao?"
"Không cần, mời Tứ sư huynh và Ngũ sư tỷ dẫn đường." Ân Thiên Duệ quay người tạm biệt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, sau đó cùng Quách Dung Dung và Đoạn Thiên Chương rời đi.
"Ồ, tiểu tử Thiên Duệ này thật may mắn, hắn mới ở nơi quỷ quái này sống có một ngày mà đã có thể vào trong động phủ sống." Thượng Quan Huyền Ý hâm mộ nói, hắn cũng muốn sống trong động phủ. Linh khí của động phủ nồng đậm hơn ở đây, hơn nữa cũng an toàn hơn.
"Ghen tị cũng vô ích thôi, nếu ngươi có bản lĩnh, hãy để viện trưởng Khí Viện nhận ngươi làm đệ tử thân truyền của hắn, sau đó ngươi có thể sống trong động phủ rồi." Tiêu Lăng Hàn trợn mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, tiểu tử này vẫn luôn là đầy ý nghĩ kỳ lạ.
"Hừ! Đừng coi thường người khác nữa. Hôm nay đạo sư của ta khen ta rất có tài trong việc luyện khí."
"Nếu như ngươi có năng lực khiến viện trưởng tiếp nhận ngươi. Như vậy ta thật sự sẽ xem trọng ngươi. Nếu ngươi lấy được động phủ, ta có thể cùng ngươi đi hưởng thụ một chút cảm giác động phủ miễn phí." Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nói, trong lòng thầm nghĩ, Thượng Quan Huyền Ý là vận khí chi tử, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể tệ hơn Ân Thiên Duệ phải không? Nhưng theo ký ức của Ân Tuyên, Ân Thiên Duệ về cơ bản là con ruột của Thiên Đạo, còn Thượng Quan Huyền Ý là con nuôi của hắn, cách đối xử này thực sự khó nói. Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn đồng cảm liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý một cái.
Vẻ mặt đó của Tiêu Đại Ma Vương là sao? Lòng thương xót cho chính mình? Mình ở Khí Viện tốt hơn nhiều so với hắn ở Phù Viện! Các sư huynh, sư tỷ và đạo sư của Khí Viện đều rất nhiệt tình, không giống như Phù Viện, nghe sư huynh nói rằng viện trưởng Phù Viện là một người cổ hủ, mặt đối với ai cũng không có sắc thái nào, như thể ai đó đang mắc nợ hắn.
"Ngươi cho rằng viện trưởng dễ gặp như vậy sao? Viện trưởng Khí Viện của chúng ta đang luyện chế pháp khí cấp bốn, làm sao có thời gian chiêu mộ đệ tử? Mặt khác, Phù Viện của ngươi, ta nghe nói hôm nay viện trưởng Phù Viện sẽ đích thân tiến hành khảo hạch, sao ngươi không trở về bái sư phụ đi?" Kỳ thật Thượng Quan Huyền Ý cũng rất buồn bực, các sư huynh sư tỷ của hắn đều nói hắn rất có tài, nhưng viện trưởng Khí Viện đang ở bế quan nếu không có lẽ đã trở thành sư phụ của hắn.
-------------- End chương 80: --------------