Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 89: Nguyên Hoan Hoa Tới Tay


Dưới lòng đất tuy có linh mạch trung phẩm nhưng lại không có một viên linh thạch nào, đoán chừng Lạc Hồng Nhan đã sớm đào hết linh thạch ở đây lên, chỉ để lại một linh mạch duy nhất để nuôi dưỡng Thất Thải Liên. Bây giờ mọi thứ đều có ích với Tiêu Lăng Hàn, nếu Lạc Hồng Nhan biết kết quả này có lẽ nàng vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn sẽ ra tay, không cho hắn cơ hội kéo dài thời gian, làm mất thời cơ tốt nhất của hắn. Nhưng cũng là do nàng quá kiêu ngạo và đánh giá thấp Tiêu Lăng Hàn.

Núi non yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng nước chảy, dường như có đàn cá đang vui đùa trong nước.

Thượng Quan Huyền Ý vừa mới đánh một con Nhu Cốt Thỏ (thỏ xương mềm) trở về, sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, một mỹ nam đang tắm. Hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, mũi ngứa ngáy, hắn đưa tay xoa xoa, máu! Vậy mà mình thực sự đã bị chảy máu mũi!

Tiêu Lăng Hàn có thói ở sạch, nếu có điều kiện chắc chắn sẽ tắm mỗi ngày, tuy Thanh Khiết Thuật, Khư Trần Thuật có thể giải quyết được vấn đề nhưng hắn chỉ cảm thấy mình sạch sẽ sau khi thật sự được rửa bằng nước.

Hai người rời khỏi hang động đã được ba ngày, đương nhiên trước khi rời đi, Tiêu Lăng Hàn đã yêu cầu Mặc Ảnh tiêu diệt toàn bộ mười sáu người, hắn không muốn để lại bất cứ điều gì không may cho bản thân.

Tiêu Lăng Hàn chỉ mặc quần lót vào bờ rồi hong khô đầu tóc, sau đó mới chậm rãi mặc quần áo vào. Khi đến chỗ Thượng Quan Huyền Ý, hắn lớn tiếng hỏi: “Đẹp không?”

Thượng Quan Huyền Ý ngốc nghếch gật đầu, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn, Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười “Ha ha ha ha…” trong lòng rất vui vẻ.

Lúc này Thượng Quan Huyền Ý mới tỉnh lại, hắn sắp chết, hắn sắp chết rồi! Vừa rồi lại bị vẻ đẹp của Tiêu Đại Ma Vương mê hoặc, thật xấu hổ!

Hai người nấu ăn bằng nguyên liệu gần đây có, Thượng Quan Huyền Ý nhìn đậu que xào, linh rau trộn dưa và canh rau trước mặt, tất cả đều là linh rau. Lại nhìn nhìn một nồi thịt kho tàu Nhu Cốt Thỏ và thịt thỏ nướng trước mặt Tiêu Lăng Hàn, ăn rất hào phóng, hương vị đầy đủ, khiến người ta chảy nước miếng. Hắn cử động ngón trỏ cầm chiếc đũa trong tay, vô thức đưa tay tới đĩa thịt thỏ nướng, nhưng mới đi được nửa đường thì đã bị Tiêu Lăng Hàn chặn lại.

"Gần đây ngươi khá nóng tính, không nên ăn cay hoặc nhiều thịt, hiện tại những món ăn này rất thích hợp với ngươi." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa gắp giúp Thượng Quan Huyền Ý một đũa linh rau.

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Ta cũng không biết vì sao mình lại chảy máu mũi? Ta đâu có nóng tính đâu!

Thượng Quan Huyền Ý u oán nhìn Tiêu Lăng Hàn: “Sư huynh, ta vừa mới ăn một viên Thanh Hỏa Đan, cho nên bây giờ lửa giận của ta cũng không còn lớn nữa. Ngươi thấy đấy, ta hiện tại chỉ mới mười hai tuổi, là thời điểm cơ thể phát triển.” Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý vừa cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé của hắn.

Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, quả thực là thời điểm cơ thể phát triển, nhìn hai đĩa thịt thỏ trước mặt, dù sao hắn cũng không ăn hết được. Vì vậy hắn ra tiếng hỏi: "Muốn ăn không?"

Thấy Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, Tiêu Lăng Hàn tiếp tục nói: "Muốn ăn thì có thể nhưng ăn xong dẫn ta đi tìm Nguyên Hoan Hoa. Ta không muốn bỏ lỡ kì khảo hạch* nội viện vì thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài." Tiểu tử này biết rõ địa phương Viên Hoàn là Hoa, nhưng đã lâu không dẫn hắn đi, đại khái là sợ hắn nghi ngờ.

Khảo hạch*: kì kiểm tra, đánh giá năng lực, ..

"Khảo hạch nội viện?"

“Ngươi không biết phải không?”

Nhìn thấy hắn lắc đầu, Tiêu Lăng Hàn hoài nghi không biết có phải tiểu tử này ngay từ đầu đã không muốn vào học viện Hoàng Cực mà bị ép phải đi sao?



"Người là tự nguyện gia nhập Học viện Hoàng Cực đúng không?"

Thượng Quan Huyền Ý bị hỏi không thể hiểu được, vấn đề này cùng việc khảo hạch nội viện không có quan hệ gì đi? Nhưng hắn vẫn gật đầu, đùa cái gì vậy? Nếu hắn không vào học viện Hoàng Cực thì làm sao có được pháp khí phi hành để đến Huyền Thiên đại lục. Truyền Tống Trận của học viện Hoàng Cực yêu cầu linh thạch giá cao ngất trời và tu vi phải đạt tới Nguyên Anh, kiếp trước mình phải mất 50 năm mới đạt đến tu vi Nguyên Anh.

"Vậy tại sao ngươi không xem nội quy của học viện? Điều 35 của nội quy nói rằng nội viện hàng năm sẽ tiến hành khảo hạch, học sinh không thông qua khảo hạch sẽ bị đuổi khỏi nội viện."

"Vậy nếu ngươi ẩn cư hoặc đi làm nhiệm vụ không thể trở về thì sao?"

“Chỉ cần không phải cố ý không tham gia khảo hạch, học viện sẽ không truy cứu.” Nhìn thấy vẻ mặt Thượng Quan Huyền Ý thả lỏng, Tiêu Lăng Hàn tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta tu vi Luyện Khí kỳ lại nhận cấp nhiệm vụ cấp ba, cấp bốn.”

Thượng Quan Huyền Ý tiếp lời :"Cho nên ở trong mắt người khác, hai chúng ta trở thành học sinh cố ý không tham gia khảo hạch?"

" Trả lời chính xác, cho nên ngươi ăn nhanh lên để dẫn ta đi tìm Nguyên Hoàn Hoa."

“Ồ!” Hắn như ý nguyện ăn được thịt thỏ ngon lành nhưng giờ Thượng Quan Huyền Ý lại không nếm được mùi vị gì. Bây giờ hắn không vui chút nào mà đứng dậy, khảo hạch a? Làm sao ta, một người luyện khí sư cấp một gà mờ có thể vượt qua?

Sau khi được Tiêu Lăng Hàn báo trước rằng khảo hạch sẽ diễn ra trong nửa năm nữa, Thượng Quan Huyền Ý quyết định dẫn hắn trực tiếp đến động phủ của luyện đan sư. Hai người dán Ẩn Thân Phù lên người, Tiêu Lăng Hàn ngự kiếm phi hành mang theo Thượng Quan Huyền Ý, tốc độ này có thể nói là nhanh hơn trước rất nhiều.

Ba ngày sau, hai người đi tới lãnh địa của một con yêu thú cấp bốn, lúc này trên người vẫn còn có Ẩn Thân Phù.

【Nơi ngươi nói là ở đâu? 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm hỏi.

【Bên trong hang động của Kim Giáp Bối Tích (thằn lằn bọc thép vàng)】 Thượng Quan Huyền Ý còn nhớ rõ mình kiếp trước có thể thuận lợi đi vào, may mắn lấy được Kim Giáp trên người Kim Giáp Bối Tích, nguyên liệu tốt để luyện khí. Khi đó, Lý gia ở thành Vân Hoàng phái ba Nguyên Anh đi đối phó Kim Giáp Bối Tích. Vì thiếu linh thạch nên ban đầu hắn nghĩ xem có nhặt được thứ gì không, nhưng cuối cùng, hắn alij thực sự đã kiếm được một món lớn.

【 Lá gan càng lúc càng lớn, ngươi đây là đang cố gắng giành lấy thức ăn từ miệng hổ! 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm, nghĩ rằng nếu Mặc Ảnh ra tay với yêu thú cấp bốn thì chỉ trong vài phút là xong, nhưng nếu sau này trở thành thói quen thì hắn tu luyện làm cái qq gì nữa! Không, không thể dựa vào Mặc Ảnh, người ta thường nói, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có mình mới là người đáng tin cậy nhất. Không thể hình thành thói quen như vậy, thói quen trở thành tự nhiên, ở thời điểm mình không gặp nguy hiểm đến tính mạng vần là không nên để Mặc Ảnh ra tay.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ở tại chỗ quan sát Kim Giáp Bối Tích suốt mười ngày, sau khi tìm hiểu thói quen hàng ngày của nó, bọn họ bắt đầu nghĩ biện pháp tránh né nó. Tục ngữ có câu, Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, sau khi phát hiện ra rằng Kim Giáp Bối Tích sẽ ra ngoài tìm thức ăn năm ngày một lần, cả hai quyết định đợi đến lần Kim Giáp Bối Tích rời khỏi hang động tiếp theo rồi mới hành động. .

【Kim Giáp Bối Tích đã rời đi, chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ. 】 Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quan sát được Kim Giáp Bối Tích đã rời khỏi hang động, lập tức gửi tin tức cho Thượng Quan Huyền Ý.

【Tốt】

Thượng Quan Huyền Ý dẫn Tiêu Lăng Hàn đi tới hang động của Kim Giáp Bối Tích, bên trong có một mùi khó chịu, bịt mũi mà vẫn có thể ngửi được. Ngửi được loại mùi này thật sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, Tiêu Lăng Hàn đành phải đóng năm giác quan lại. Thượng Quan Huyền Ý quen cửa quen nẻo mà đi vòng qua một tảng đá lớn, ấn một hòn đá nhô lên phía sau tảng đá, tảng đá lập tức di chuyển ra xa, xuất hiện một cái cửa động có thể chứa một người.

Thượng Quan Huyền Ý dẫn đầu, Tiêu Lăng Hàn đi theo, hai người đi bộ mười phút mới dừng lại.

Trước mặt là bùn đất dày, Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý: “Không có đường sao?”



"Hẳn là có cơ quan nào đó, chúng ta đi tìm đi." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, bắt đầu tìm kiếm bốn phía, mất một lúc lâu, hắn lúc ấy vô tình đụng phải thứ gì đó mới bị truyền tống đến dược viên của luyện đan sư. Lúc đó hắn không hiểu nguyên nhân, hiện tại hắn chỉ có thể thử mọi nơi.

Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy được người này thật sự rất nghiêm túc điều tra. Hắn không thể không cẩn thận kiểm tra, đột nhiên cảm giác như mình giẫm phải thứ gì khác, vừa định nhấc chân rời đi, hắn nhìn thấy trên mặt đất truyền tống ánh sáng lóe lên. Hắn vội vàng nói: “Huyền Ý, lại đây.”

Khi hai người tỉnh lại, họ không còn ở nơi ban đầu nữa mà ở trong một vườn linh thảo.

Nhìn thấy trước mắt nhiều linh dược như vậy, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.

"Đây là Nguyên Hoan Hoa, đây là Thanh Tâm Tam Diệp Thảo, đây là Huyết Linh Thảo còn có này cây là Thanh Lam Thảo, bên này còn có Hỏa Diệp Lan, Phi Vũ Thảo, U Phong Lan, Bạc Vũ Hoa, Tím Lan Diệp, v.v. Huyền Ý, lần này chúng ta thật sự đã phát tài rồi." Ngửi được mùi thơm đặc biệt của linh thảo, Tiêu Lăng Hàn toàn thân cảm thấy thoải mái. Bởi vì hắn có quá nhiều linh căn, nếu chỉ đả tọa mấy trăm năm cũng không thể thăng tiến đến Nguyên Anh. Trừ phi tu luyện linh mạch, tốc độ có thể rất nhanh, chỉ sợ linh khí sẽ bị chính mình hấp thu như vòng xoáy, người khác kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Ở đây hiện tại có rất nhiều linh dược, khi mình luyện chế những linh dược này thành đan dược, tu vi của mình ít nhất cũng sẽ đạt đến Kim Đan đỉnh.

Thượng Quan Huyền Ý hiếm khi thấy Tiêu Đại Ma Vương vui vẻ như vậy nên có chút kỳ quái hỏi: "Không phải chỉ là một ít linh thảo thôi sao? Ngươi vui vẻ như vậy sao?"

Mẹ kiếp, tiểu tử này đang nói cái gì vậy, nói cái gì mà không phải chỉ là một loại linh thảo sao? Mình thực sự muốn cho hắn một cái quần để đội cho bớt nhục. "Ngươi biết gì không? Linh dược ở đây đã có hàng nghìn năm tuổi, nếu bán bất kì một thứ nào cũng có thể bán được hàng trăm nghìn viên linh thạch, nếu luyện chế thành đan dược thì bán với giá hàng trăm triệu cũng không thành vấn đề”.

"Thật sự có giá trị như vậy sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên!" Tiêu Lăng Hàn thản nhiên trả lời, linh dược có niên đại cao rất đắt tiền, đây đều là bảo bối đó!

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý mới biết mình không biết nhìn hàng gì cả, kiếp trước quả thực đã bán rẻ. Khi nào có thời gian phải đi đánh tên mua linh thảo của mình đời trước một trận mới được, ức hiếp người khác quá đáng.

"Huyền Ý, ngươi trước tiên đi thu thập linh dược đã thành thục, chờ ta luyện chế xong đan dược sẽ đưa cho ngươi."

“Được.” Nếu Tiêu Đại Ma Vương luyện chế đan dược đưa cho hắn, chẳng phải hắn sẽ kiếm được sao?

Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chồng hộp ngọc đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, hai người bắt đầu hái linh thảo. Tiêu Lăng Hàn sử dụng pháp thuật hệ thổ, đem một ít linh thảo non nớt cùng với rễ và đất di chuyển vào trong không gian Long Ngọc.

Hai giờ sau, hai người trở lại hang Kim Giáp Bối Tích.

"Ta sẽ kích hoạt Truyền Tống Phù ngay khi ta ra ngoài. Ngươi phải giữ chặt. Nếu ngươi bị tụt lại phía sau, ta sẽ không quay lại để cứu ngươi đâu." Tiêu Lăng Hàn dặn dò Thượng Quan Huyền Ý khi đến gần lối ra.

"Đã biết!"

“Ầm” một tiếng, tảng đá lớn dịch chuyển ra xa, Tiêu Lăng Hàn là người đầu tiên đi ra, vừa đi ra đã bốn mắt nhìn nhau với đôi mắt to như chuông đồng của Kim Giáp Bối Tích.

-------------- End chương 89: -----------