Chương 36.
Mùa thu hoạch lớn
6 giờ rưỡi tối, chiếc xe cảnh sát áp giải Từ Quốc Nguyên đi vào đường cao tốc, tiến về Cục Công an thành phố Phù Tụ. Vừa đến tòa nhà đội điều tra, ông ta đã bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn có một nam giới mặc đồng phục cảnh sát, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú điềm đạm đang ngồi chờ, mười ngón tay đan nhau đặt trên mặt bàn, thấy Từ Quốc Nguyên, người này còn hơi gật đầu với ông, thản nhiên nói: "Chờ ông đã lâu".
Cả người Từ Quốc Nguyên lập tức cứng đờ, đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Thái độ của cảnh sát này đối với ông so với các cảnh sát áp giải dọc đường khách sáo hơn nhiều. Nhưng không biết vì sao, trong vẻ ôn hòa bình thản này, ông lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng bất an.
"Dựa vào video giám sát ở hiện trường cùng lời khai của nhân viên làm việc trong Thành Cẩm Tú, 9 giờ tối ngày 25 tháng 10, ông cùng Triệu Minh Viện thuê phòng ở Thành Cẩm Tú. Đêm đó, ông vẫn luôn ở cùng Triệu Minh Viện. Sáng hôm sau phát hiện Triệu Minh Viện chết thì bỏ trốn. Đối với những thông tin này, ông có muốn thanh minh gì không?"
Vẻ mặt Từ Quốc Nguyên suy sụp, biết chính mình giết người cũng đã cùng đường, cả người ngồi vật trên ghế: "Không có".
"Ban đêm đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Quốc Nguyên lắc lắc đầu, mặt đầy hối hạn: "Hôm đó tôi uống nhiều quá, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi nhớ rõ tôi muốn quan hệ với cô ấy nhưng vì uống quá say nên không cứng được. Tôi thật sự không nhớ đã làm gì cô ấy. Đến khi tỉnh lại, cả người cô ta đã lạnh ngắt. Tôi đờ cả ra, cũng không biết cô ta chết thế nào".
Lâm Tái Xuyên không đưa ra bất kì đánh giá nào với lời khai của đối phương, chỉ hỏi: "Ông cùng Triệu Minh Viện biết nhau thế nào?"
Từ Quốc Nguyên nói: "Cô ta bán dâm. Chúng tôi qua lại thế này cũng khá lâu rồi. Tôi gặp cô ấy trong một quán bar. Sau đó, thường gọi cô ta đến".
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi đổi đổi.
Mặc dù sa lưới và bị nghi ngờ có liên quan đến tội cố ý giết người, Từ Quốc Nguyên cũng hoàn toàn không có ý định khai ra tổ chức.
Có thể bởi vì trong lòng ông ta rõ ràng, nếu để lộ bất kì tin tức nào ở Cục Công an, không chừng ông ta chết càng nhanh.
Lâm Tái Xuyên nói: "Theo đoạn ghi hình của video giám sát, tối hôm đó, ngoài ông, trong phòng còn có hai người khác. Đó là những ai?"
Mặt Từ Quốc Nguyên xuất hiện vẻ hơi do dự, giống như đang cân nhắc xem có nên khai ra bọn họ hay không.
"Từ Quốc Nguyên, vòng xã giao của ông rất dễ kiểm tra. Đối với Cục Công an thành phố, việc tìm ra thông tin hai người kia chỉ là vấn đề thời gian", Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ xuống mặt bàn, "Nhưng hi vọng ông chủ động hợp tác với công tác điều tra của cảnh sát. Khai báo đúng sự thật các đồng phạm, coi như là biểu hiện tự thú sau khi bị bắt giữ chịu án. Ông biết việc này có ý nghĩa gì không?"
Cảm giác bất an khi vừa vào cửa lúc này cuối cùng đã biến thành hiện thực. Biểu hiện của cảnh sát này trong quá trình thẩm vấn không hề ôn hòa như vẻ bên ngoài. Từ Quốc Nguyên biết ông hoàn toàn không còn con đường nào để chọn, thở dài một hơi, nhún vai khai báo: "Một là cấp dưới ở công ty tôi, tên là Lưu Minh Viễn. Còn một người là bạn tôi, tên là Tần Tử Hạo"
Từ Quốc Nguyên cung cấp địa chỉ của hai người này. Hạ Tranh suốt đêm dẫn người đi bắt giữ hai đồng phạm về chịu án.
Từ Quốc Nguyên thẳng thắn khai báo các vấn đề liên quan đến vụ án Triệu Minh Viện. Gần như là cảnh sát hỏi gì thì nhận đó. Nhưng đối với sự tồn tại của tổ chức và Hình Chiêu lại hoàn toàn im bặt, không hề nhắc tới, kể cả có phải chịu tội cũng phải đem bí mật này vào trong quan tài.
Các thành viên tổ chức đều có một loại trung thành đến từ sợ hãi tuyệt đối.
Một giờ sau, Lưu Minh Viễn và Tần Tử Hạo lần lượt bị dẫn về Cục Công an thành phố, chia cho Lưu Tái Xuyên và Sa Bình Triết thẩm vấn riêng.
Lưu Minh Viễn đang mặc áo ngủ thì bị cảnh sát dẫn đi. Ông ngồi xuống ghế thẩm vấn, vẻ mặt hơi mờ mịt không hiểu ra sao.
Lâm Tái Xuyên theo thường lệ dò hỏi diễn biến của vụ án tối hôm đó.
Lưu Minh Viễn vừa nghe tin Từ Quốc Nguyên ở phòng bên cạnh đã nhận tội cũng thành thật khai báo, "Tối hôm đó, tôi không uống nhiều lắm nên có quan hệ với cô gái kia một lần. Sau đó, đi ngủ. Nghe thấy tiếng động bên cạnh, tôi tưởng ba người bọn họ đang đùa giỡn nên không để ý. Tôi đúng là chỉ quan hệ với cô ấy một lần, sau đó không hề động chạm cô ấy nữa... Tôi không có sở thích chơi đồ chơi này nọ".
"Còn bọn họ làm sao xảy ra mạng người, tôi thật sự không biết" Vẻ mặt ông ta đúng kiểu chấp nhận xui xẻo, biết vậy đã chẳng làm, "Sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, hôm đó tôi nhất định không theo chân bọn họ thuê phòng".
Lâm Tái Xuyên nói: "Bình thường, các anh liên hệ với cô gái đó thế nào?"
Lưu Minh Viễn thành khẩn khai báo: "Tôi không biết. Cơ bản đều là anh Từ gọi chúng tôi đến chơi. Tôi không hề quen biết cô gái kia. Lần đầu gặp cô ta, thấy cô ta đẹp nên mới..."
Nghe lời này, Lâm Tái Xuyên đột nhiên nghĩ đến gì đó, đôi mắt mở to, con ngươi đen nhánh hơi co lại.
Từ Quốc Nguyên hẳn là khách hàng lâu năm của tổ chức. Nhưng người tên Lưu Minh Viễn này nhiều khả năng không biết đến sự tồn tại của tổ chức này. Người này chỉ là được Từ Quốc Nguyên gọi đến "chung vui"!
"Khách hàng" sẽ có ý thức bảo vệ tổ chức. Nhưng người này thì không!
Tổ chức sẽ tìm đến khách hàng như Từ Quốc Nguyên để đe dọa, bịt miệng, đảm bảo ông ta sẽ không hé miệng trước mặt cảnh sát. Nhưng đối với hai người còn lại, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của tổ chức mà nói, tổ chức chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự để lộ trước mặt những người này. Rất có thể, tổ chức chưa từng nói gì với mấy người này!
Đây có thể là một điểm đột phá!
Nhưng mặt Lâm Tái Xuyên hoàn toàn không để lộ cảm xúc gì. Anh chỉ hơi cúi người về phía trước, giọng bình tĩnh, hỏi: "Ngoại trừ Thành Cẩm Tú, Từ Quốc Nguyên còn thường đến những đâu?"
Lưu Minh Viễn quả nhiên không nhận ra điều gì bất thường, khai ra ba cái tên, là câu lạc bộ đêm, quán karaoke và quán bar.
Phó đội trưởng Trịnh Trị Quốc ở phòng theo dõi lập tức đứng bật dậy!
Trong phòng theo dõi, Tín Túc nhướn mày, cười thành tiếng. Một tay cậu chống trên lưng ghế, lười biếng nói: "Lợi hại! Giờ có thể đến xx rồi!"
Cậu nhìn đồng hồ, 11 giờ tối.
Là thời gian mua vui, tìm gái.
Đáy mắt Tín Túc đầy vẻ lạnh lùng, nói không rõ ý gì: "Hiện giờ đến đó, không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn".
Lưu Minh Viễn chưa phản ứng lại lời Lâm Tái Xuyên, cảnh sát bên ngoài đột nhiên như dốc toàn bộ lực lượng, trang bị đầy đủ đi xuống tầng.
Ông mờ mịt nghĩ: Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn Lưu Minh Viễn một cái, sau đó, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn.
Câu lạc bộ đêm, quán bar, quán karaoke, Cục Công an cần chia lực lượng thành ba đường hành động cùng lúc. Nếu không, hang ổ khác có thể thu được thông tin tình báo mà phòng bị trước.
Lực lượng trong đội điều tra hình sự buổi tối không đủ, tất cả các cảnh sát về nhà đều bị gọi trở lại. Thậm chí, Trịnh Trị Quốc còn liên hệ các đồng nghiệp của đội điều tra ma túy bên cạnh, đội điều tra kinh tế giúp bọn họ cùng "phá sập" ba hang ổ này.
Lần hành động này không thông báo đồn công an bên dưới. Mấy câu lạc bộ giải trí loại này có thể tồn tại bình yên vô sự đến lúc này chỉ sợ có quan hệ rất lớn với đồn công an địa phương, nói không chừng còn có mấy "tai mắt" bằng mặt không bằng lòng.
11 giờ rưỡi đêm, mười mấy chiếc xe cảnh sát lặng yên không tiếng động ra khỏi Cục Công an thành phố, nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Từ lúc bắt đầu điều tra được tổ chức kia, bọn họ chờ trận tấn công bất ngờ này đã lâu.
Cảnh sát bố trí đầy đủ lực lượng cho cả ba nơi, sau đó ầm ĩ bao vây các tụ điểm. Lần hành động này là đánh úp bất ngờ. Lúc những người ở đó ý thức được thì đã hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trước khi xông vào phòng câu lạc bộ đêm, Lâm Tái Xuyên hạ lệnh qua bộ đàm: "Động tác và tiếng động nhỏ một chút. Cố gắng không dọa các nữ sinh trong phòng. Ngoại trừ tình huống đặc biệt, không cần dùng vũ lực khống chế bọn họ".
"Rõ!"
Đúng 12 giờ đêm, đèn đuốc trong câu lạc bộ đêm sáng trưng.
"Các đơn vị hành động!"
...
"Ngồi xuống!"
"Tự giác chút đi!"
"Ôm đầu! Không nhúc nhích!"
"Mặc quần vào đi!"
"Chạy mau!"
"Đội trưởng Lâm, một xe này chở không đủ. Làm sao bây giờ?"
"Đi xe của tôi về đi!"
Một giọng nam từ tính vang lên, Tín Túc đưa chìa khóa xe cho đồng sự, "Lát nữa tôi ngồi xe của đội trưởng Lâm là được".
Cảnh sát kia lập tức hai mắt sáng ngời! Xe SUV của Tín Túc rất lớn, có thể chở được nhiều người!
"Yêu cậu nhất! Chụt chụt!"
Tín Túc nhét hai tay vào túi quần, thong thả đi đến bên cạnh Lâm Tái Xuyên, hai mắt nheo lại, nhìn mấy người đàn ông cởi trần ôm đầu ngồi xổm phía xa xa, giọng cảm thán: "Được mùa nhỉ".
Lâm Tái Xuyên nghe giọng nói quen thuộc, nhìn lên thì bất ngờ thấy Tín Túc.
Người này thế mà còn chưa về đi ngủ.
Đã hơn 2 giờ sáng rồi.
"Đêm dài, đường xa, tôi đến đưa áo khoác cho anh". Tín Túc vừa ôn hòa, vừa ngả ngớn cười với anh, đưa áo gió cầm trên tay cho Lâm Tái Xuyên.
Lúc này, Lâm Tái Xuyên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Phần lớn áo khoác đồng phục cảnh sát đều được nhường cho mấy nữ sinh khoác trên người.
"Cảm ơn."
Lâm Tái Xuyên nhận áo khoác gió, mặc lên người. Trên áo như thể còn mang theo mùi hương mát lạnh.
Tín Túc hỏi: "Thu hoạch thế nào? Hình như nghe nói còn có nhân vật quan trọng?"
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi nặng nề, không hề mang vẻ vui mừng vì thắng lợi của hành động lần này như các cảnh sát khác. Anh nhỏ giọng nói với Tín Túc: "Tổng cộng ba nơi bắt giữ 53 nghi phạm. Có hơn 30 nữ sinh, trong đó, có 17 trẻ vị thành niên".
Tín Túc hơi trầm ngâm, nói: "Những người này không nhất định đều có quan hệ với tổ chức kia. Có một ít hẳn là hành vi mua bán dâm bình thường, không may bị Cục Công an quăng lưới bắt trúng".
Dừng một chút, cậu lại nói: "Nhưng những người phát sinh quan hệ với 17 trẻ vị thành niên ở ba nơi này, sợ là một người cũng không thoát".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, trên mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi. Anh nói nhỏ: "Chờ xử lý xong hiện trường bên này, tôi quay lại Cục Công an bố trí người tiến hành thẩm vấn xuyên đêm. Kể cả bọn họ có không dám nói ra Hình Chiêu, nhất định sẽ có manh mối khác".
Tín Túc hỏi: "Hơn ba mươi nữ sinh kia, anh định xử lý thế nào?"
"Những người tự nguyện bán dâm, không có liên quan đến vụ án xử lý phạt tiền và tạm giam theo quy định an ninh trật tự. Nếu là người bị hại của vụ án, tôi sẽ tạm thời bố trí chỗ ở tại Cục Công an thành phố cho họ. Hành động lần này thành công không chừng sẽ giúp họ có thêm dũng khí mở miệng".
Tín Túc gật gật đầu, "Chở nhiều người về như vậy, Cục Công an thành phố có đủ phòng thẩm vấn cho bọn họ ngồi không?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Luôn có chỗ chuẩn bị cho họ".
Tín Túc nghe vậy cười một tiếng, sau đó trầm mặc một lúc, lại nói: "Chỉ sợ mới chỉ là bắt đầu".
Mặt trăng khuyết gầy nhỏ, xuyên qua những đám mây, hắt ra ánh sáng mờ ảo, chiếu lên Tín Túc khiến gương mặt cậu nhuộm một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, lành lạnh yêu dị. Cậu trầm giọng nói: "Lần này phá hủy bốn sào huyệt của bọn họ. Người sau lưng chắc hẳn đứng ngồi không yên. Không chừng sẽ sớm có động tác".
"Ừm. Tôi hiểu". Giọng Lâm Tái Xuyên vững vàng, trầm tĩnh.
Hết chương 36