Ngày Sứ Giả Địa Ngục đến, bầu trời tràn ngập u ám, mây đen sấm chớp kéo nhau đến đùng đùng, giăng kín mịt mù lối đi. Mỗi lối hắn ngang qua đều đem đến điềm chết, mọi sự trên đời đều chùn bước trước uy quyền của hắn.
Lúc đó, Đình Bá đang nấu ăn trong bếp, còn Đình Trường thì học bài ở trong phòng. Bé con cứ lúc lắc cái chân không yên, vòi ba là sau khi học xong dắt cậu bé đi chơi.
Đình Bá xắt trái cây thành những hình dạng đáng yêu, phần ngon ngọt đều dành cho con trai, trong khi những phần nào lạt thì để riêng mình. Đồng thời ông còn hâm sữa nóng cho con, rồi đưa cho thằng bé. Đình Trường được cha chăm sóc kỹ lưỡng nên trắng trẻo mập mạp, trông cực kỳ đáng yêu.
Ngoài kia, sứ giả địa ngục giẫm lên những chồi non trong khu vườn, gương mặt gớm ghiếc ẩn hiện trong vạt áo choàng đen đúa. Hắn tượng trưng cho sự xui xẻo, làm lòng người khó chịu không thôi. Dường như cái danh xưng sứ giả địa ngục không phải dành cho hắn.
Hắn bước vào nhà không báo trước, đối mặt với Đình Bá, màu đen trải dọc nền trời, hơi thở u ám nồng nặc tử khí khiến Đình Bá bất giác lùi bước. Ông cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Sứ giả địa ngục lười biếng nở nụ cười, đáy mắt ẩn hiện sát khí dày đặc.
“Ta là sứ giả địa ngục, người đưa những linh hồn lạc lối đến nơi cần đến.” Hắn đáp, câu trả lời sặc mùi kiêu ngạo.
Đình Bá nheo mắt, ông nhanh chóng chạy đến đóng lại cánh cửa nhằm chặn Đình Trường có thể vào nơi này bất cứ lúc nào. Hôm nay, cuối tuần nên Đình Trường không đi học, vốn ông định dẫn con mình đi chơi, nhưng xem ra khó lòng đạt được ý nguyện.
Kẻ mặc áo choàng đen tiến lại gần ông, dùng đôi mắt dò xét nhìn ông chăm chú. Đình Bá hơi né ra, khó chịu hỏi: “Anh đến đây với mục đích gì?”
“Ta muốn ngươi làm người dẫn dắt linh hồn.” Sứ giả ngắn gọn đáp, gương mặt thờ ơ khiến không khí xung quanh lạnh xuống đôi phần.
“Vì sao tôi phải đồng ý?” Đình Bá ngạc nhiên hỏi, bước chân hơi lùi về sau. Cả người ông đầy cảnh giác nhẹ đặt tay lên con dao làm bếp đang đặt sẵn trên thớt. Ông cảm nhận rõ sự chán ghét của đối phương dành cho mình, dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Sứ giả địa ngục nghe câu trả lời đó, chỉ khục khịch cười. Tiếng cười từ trong vòm ngực phát ra tận cổ họng, rồi trào ra ngoài. Một trận cười như đê vỡ khiến nội tâm Đình Bá lạnh xuống, ngay khi ông định hỏi tiếp thì kẻ mặc áo choàng đen đã ngưng cười, lạnh lùng đáp.
“Ngươi có chắc là ngươi không đồng ý không? Theo ta được biết, con người luôn có cái họ muốn theo đuổi, chẳng lẽ ngươi không có thứ mình muốn? Với cả, quyền năng của ta không cho phép bất kỳ kẻ nào từ chối lời mời của ta mà có thể sống yên ổn.”
Vừa nói xong, hắn lập tức thi triển phép thuật. Một luồng khí lạnh chợt vồ đến đập mạnh vào tay ông khiến con dao rơi ra và bay trở lại kề sát ông Đình Bá.
Con dao làm bếp sắc lạnh, cứa nhẹ một đường làm rách da cổ, máu theo đó rỉ ra. Nỗi sợ hãi bao bọc cả cơ thể khiến ông Đình Bá cứng đờ.
“Sao nào? Có muốn suy nghĩ lại không? Nói ra thứ ngươi muốn vẫn tốt hơn là từ chối đấy.”
Hình ảnh người vợ hiền hậu lướt qua tâm trí ông Đình Bá. Ông nheo mắt, nỗi nhớ nhung tuôn trào như suối, hình ảnh người phụ nữ ấy vẫn luôn day dứt hồn ông đến vậy, khiến ông không bao giờ quên được. Một nụ cười bẽn lẽn, một gò má ửng hồng, người ấy là tất cả những gì mà ông có, là chấp niệm cả đời của ông. Ông mím môi, rất lâu sau mới đáp được.
“Vợ tôi…”
“Hửm?” Sứ giả địa ngục ngân dài câu nói, dường như đang lấy làm thích thú trước sự yếu đuối vô năng của nhân loại. Hắn tiến lại gần, làm bộ như lắng tai nghe ngóng.
“Tôi muốn gặp lại vợ tôi sau khi chết… Có được không?” Ông ngẩng đầu, chạm mắt với hắn.
Kẻ mặc áo choàng đen hơi khó chịu, bởi ông ghét cay ghét đắng những đôi mắt tràn đầy hy vọng này, nó cứ sáng lấp lánh, trong veo tới ngưỡng khó lòng bị vấy bẩn. Phàm là thứ gì đẹp đẽ cũng cần bị phá huỷ. Hắn thầm nghĩ, bàn tay nhịn xuống cảm giác muốn móc con mắt kia ra.
“Ồ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Tôi biết… Tôi muốn gặp lại vợ mình.” Đình Bá hít một hơi, cố gắng nói ra điều mình mong muốn.
Sứ giả khẽ cười, ra lời đề nghị: “Vậy nếu ngươi chấp nhận làm người dẫn dắt linh hồn, ta sẽ đồng ý với điều kiện của ngươi.”
“Vậy tôi có thể gặp vợ mình bây giờ luôn sao?” Đình Bá phấn khích, nom giống một đứa trẻ sắp có được thứ mình muốn.
Sứ giả địa ngục liếc ra đằng sau ông, nơi đó có linh hồn của người phụ nữ đang liên tục lắc đầu và muốn nói điều gì đó.
Hắn ta nhếch môi, cười giễu đáp: “Phải đợi sau khi ngươi chết đi mới được.”
Ông Đình Bá không có lựa chọn nào khác, dao kề ở cổ, hắn không cho phép từ chối. Sứ giả địa ngục hài lòng, ngay lập tức cùng ông lập khế ước.
Tên sứ giả vươn tay, gió khắp nơi tụ về thành một làn khói đen, bao trùm lấy tầm nhìn trước mắt của Đình Bá. Ông khó khăn mở mắt. Từ trong lòng bàn tay sần sùi của sứ giả hiện ra một tờ khế ước mỏng dánh, với những vệt mực màu đỏ sẫm cùng chất giấy úa vàng tưởng chừng như sắp hỏng đến nơi.
Ông cố gắng để có thể tiếp cận được tờ giấy đó gần hơn, để có thể đọc hiểu được nội dung ghi trên giấy, nhưng vô ích, ông không thể thấy rõ được gì trong làm gió này cả.
Tên sứ giả địa ngục cũng có vẻ không thích ông lắm, bởi tờ khế ước đã hiện ra nãy giờ, nhưng gió vẫn cứ ồ ạt tấn công tầm nhìn của ông. Rõ ràng hắn chẳng có một chút thiện ý nào với người mà hắn đang muốn lập giao ước.
“Này… gió có thể ngừng không?” Ông khó chịu hỏi, tuy nhiên gió vẫn cứ tiếp tục quấy nhiễu ông. Đến khi Đình Bá trừng mắt và bắt đầu mất kiên nhẫn thì cơn gió cuối cùng cũng lắng xuống.
Ông lắng tai nghe chỉ dẫn tiếp theo của sứ giả. Tên sứ giả cười khằng khặc, tiếng cười vang vọng chẳng khác gì tiếng sắt rỉ sét.
Đình Bá tiến lại gần khế ước, từ trong mặt giấy tràn ra một mũi tên nhọn, đâm vào ngón tay của ông. Máu từ ngón tay nhiễu giọt xuống chỗ ký tên, bản khế ước sáng lên, bầu trời theo đó cũng quang đãng trở lại.
“Khế ước đã được lập. Từ giờ trở đi, ngươi là người dẫn dắt linh hồn tiếp theo.”