Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 131


Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Nước đập lên kính chắn gió tạo thành một lớp màng nước dày, sau khi bị cần gạt nước đẩy đi, nó nhanh chóng tụ lại làm cản tầm nhìn. Hạ Hạ ngồi ở ghế phụ có chút lo lắng với tốc độ mãi không chậm lại này có xảy ra tai nạn giao thông không.

Cô không biết Thuỷ Tuyền Ô ở đâu, nhưng cô đoán nó ở rất xa. Chiếc xe lao đi trên nhiều con đường khác nhau mãi không dừng lại. Hạ Hạ muốn hỏi xem có phải là anh đi sai đường rồi hay không, nhưng nhìn người đang lái xe xong cô lại không dám hỏi.

Bên ngoài trời mưa rất to nhưng trong xe lại đặc biệt yên tĩnh, cho đến khi điện thoại reo.

Chu Dần Khôn bắt máy, chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Sau đó chiếc xe lao về phía trước với tốc độ nhanh hơn trước. Con đường dần dần trở nên gập ghềnh, càng đi càng xa, Hạ Hạ nhìn chung quanh, cuối cùng mở miệng hỏi: "Chú út, chúng ta sắp đến nơi chưa?"

Khung cảnh xung quanh có vẻ hoang vắng xa xôi, ngày mưa mây đen kéo đến khiến thời tiết càng thêm quỷ dị.

Có điều, người lái xe dường như không nghe thấy, cũng không trả lời.

Chiếc xe chạy dọc theo con đường đất lầy lội, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà kho bỏ hoang. A Diệu cầm ô bước tới đưa cho Chu Dần Khôn một khẩu súng cảnh sát và một ống tiêm.

Hạ Hạ nhìn chỗ cỏ um tùm và lầy lội trước mặt, có chắc là Thủy Tuyền Ô không vậy?

Lúc này cánh cửa mở ra, phía trên xuất hiện một chiếc ô màu đen, Chu Dần Khôn nói: "Xuống."

Hạ Hạ ngoan ngoãn xuống xe, mưa từ ô rơi xuống trên vai cô, vết ướt giống như những bông hoa nhỏ mới nở. Dưới chiếc ô màu đen, hai bóng người với hình dáng cơ thể rất khác nhau, một người cao lớn thẳng tắp, người còn lại mảnh khảnh nhỏ nhắn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc ghế tồi tàn, được đặt ở đó như thể biết trước sẽ có người đến. Hạ Hạ nhìn lại thì thấy chiếc xe tải màu xám và A Diệu vừa ở đây đã đi đâu mất.

Hạ Hạ quay người lại, đột nhiên bước chân khựng lại.

Cô ngửi thấy mùi thối rữa và máu. Mùi hôi thối giống như xác động vật lâu lâu ngày phân hủy, vào những ngày mưa lại đặc biệt hăng nồng, ở một nơi như thế này mới ngửi thấy mùi hôi thối cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng  mà... mùi máu đến từ đâu?

Ánh mắt cô nhìn xuống đất, có một vũng máu lan từ bên cạnh xuống gầm ghế. Hạ Hạ không hiểu cảm thấy có chút sợ hãi, liền dừng bước lại. Người đàn ông bên cạnh qua áo khoác chạm vào eo cô, đẩy cô vào.

Hạ Hạ bị đẩy loạng choạng, suýt chút nữa dẫm phải vũng máu. Cô kịp thời tránh ra, lần theo vết máu nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Trong góc, có một người đàn ông hấp hối, hai tay bị trói sau lưng. Đầu và mặt anh ta đầy máu, nằm nghiêng trên mặt đất, cơ thể hơi co giật.

Chu Dần Khôn chậm rãi gấp ô lại, đặt sang một bên, thản nhiên hỏi: "Quen nó không?"

Lưng Hạ Hạ cứng ngắc. Người trên mặt đất nghe được âm thanh, khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt, phải mất mấy giây mới nhận ra là cô.

Môi Ngụy Diên mấp máy, anh ta muốn nói không sao, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

Chu Dần Khôn nghịch súng cảnh sát, đi tới trước mặt cô gái, một tay nhéo sau gáy cô: "Tôi muốn hỏi cháu một việc."

Hạ Hạ cảm thấy bàn tay trên gáy mình giống như một con rắn độc, quấn quanh cổ cô, nó không cắn nhưng nó khiến cô không thở được, chỉ vài giây sau, toàn thân cô lạnh cóng run rẩy.

"Nhận... nhận ra." Giọng cô run run, đôi mắt đẫm lệ vì hồi hộp và sợ hãi.

Anh lại hỏi: "Các ngươi quen nhau à?"

Hạ Hạ nhìn người trên mặt đất, anh ta không thể cử động, chỉ có thể khẽ lắc đầu.

"...Không quen."

"Ồ, không quen." Khi tay người đàn ông siết chặt, Hạ Hạ buộc phải ngẩng đầu lên: "Vậy tại sao cháu lại khóc?"

Không chỉ là khóc bình thường mà là nước mắt cứ lăn xuống liên tục, nhìn cực kỳ khó chịu.

Chu Dần Khôn lười hỏi lại, buông cô ra, đi về phía người nằm trên mặt đất, nhưng vừa bước tới một bước, cánh tay của anh đột nhiên bị ai đó tóm lấy, anh cúi đầu xuống, còn có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô: "Chú, chú định làm gì?"

Hơn cả hoảng sợ. Ngoài ra còn có sự lo lắng, cảnh giác và đề phòng những gì anh có thể làm với con người đang nằm trên mặt đất.

Chu Dần Khôn tức giận đến bật cười, kéo cô lại về phía người, thô lỗ lấy từ trong túi áo khoác của cô ra thứ gì đó.

Hạ Hạ cúi đầu, là điện thoại di động của cô.

"Không quen?" Người đàn ông mở vỏ sau điện thoại, lấy ra những linh kiện nhỏ có đèn đỏ bên trong, ném xuống đất rồi dẫm nát trước mặt cô: "Không quen nhưng lại định báo tin cho nó à?"

Hạ Hạ nhìn đồ vật bị nghiền nát dưới đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Không, cháu không biết có thứ này trong điện thoại cháu khi nào."

Chu Dần Khôn cười khẩy, giẫm lên vai Ngụy Diên, lập tức có thể nghe thấy tiếng xương gãy: "Còn mày thì sao, có quen không? Nói cho tao biết hai ngươi có quen nhau không."

Xương vai đã gãy, Ngụy Diên đau đến mức sắp tự cắn gãy răng mình, anh ta không trả lời câu hỏi của Chu Dần Khôn mà chỉ nhìn về phía Chu Hạ Hạ: "...Xin lỗi, là tôi— Tôi lợi dụng cô."

"Ồ, cũng cứng miệng quá nhỉ." Chu Dần Khôn quỳ một gối xuống đất, dùng súng gõ nhẹ vào thái dương Ngụy Diên: "Bây giờ mà mày vẫn còn có thời gian lo lắng cho con bé. Mày yên tâm, cho dù con bé có lừa tao, tao cũng sẽ trở về tự giáo dục."

Anh thích thú nhìn vết thương khắp người Ngụy Diên: "Ngược lại là mày, vẫn còn chưa phát hiện ra à?"

"Mày đã nghi ngờ tao từ lâu rồi." Trong miệng Ngụy Diên tràn ngập mùi máu tanh.

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Đáng trách là trách khí chất cảnh sát của mày, lần đầu tiên nhìn thấy mày tao đã biết mày không có khả năng làm chuyện ác. Hơn nữa với trình độ này của mày, nếu phía sau không có người, sao mày dám nói mày có thể xử lý được vấn đề trường đua ngựa?"

"Bọn nó nói mày nghe lời Hà Ngọc Long nhất, nhưng lúc ở chuồng chó, tao đưa ra chủ kiến muốn cùng mày hợp tác làm thuốc phiện, mày thế mà đồng ý luôn chứ không chạy đi hỏi Hà Ngọc Long. Nhìn thì có vẻ như đang bị ép, chỉ có điều thực ra là mày muốn thả con tôm để bắt con cá phải không?"

"Còn về phần con bé."

Chu Dần Khôn kéo Chu Hạ hạ quỳ xuống bên cạnh Ngụy Diên, máu trên mặt đất nhuộm đỏ quần áo cô.

"Khi mày nhìn thấy con bé vào đêm hôm ấy, mày đã nhìn chằm chằm vào con bé, tới bữa tối lại đến con bé nhìn chằm chằm mày. Tao tò mò, liệu trên đời thực sự có sự trùng hợp khi mà mày là người con bé quen hay không."

"Nhưng vấn đề chính nằm ở chỗ là." Chu Dần Khôn đưa nòng súng hướng xuống dưới, ấn vào bụng Ngụy Diên, nơi này bị đâm thủng do tấm kính vỡ của ô tô, họng súng đẩy miếng kính vào từng chút một: "Nếu mày không biết con bé, tại sao mày phải tránh ánh mắt con bé? Nhưng nếu mày biết thì tại sao phải giấu? Trừ khi là mày không muốn nói hoặc không thể nói. "

Tấm kính xuyên qua da thịt phát ra âm thanh nhớp nháp, Ngụy Diên đau đớn rên rỉ, trên cổ nổi lên gân xanh.

"A Diên, nếu muốn tránh bị nghi ngờ, từ lúc tao vào đồn cảnh sát thì mày nên giết tao đi. Nhưng mày lại không làm, rõ ràng là mày biết tao làm chuyện phạm pháp, không phải sao. Chẳng qua là mày muốn tao lên kế thừa, sau đó như bắt ba ba trọng rọ, gom cả Trần gia lại một thể, đúng không."

Bóng tối trước mặt ngày một nghiêm trọng, Ngụy Diên mất máu quá nhiều.

Khoảnh khắc tiếp theo, tấm kính dường như dừng lại. Ngụy Diên mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người đứng giữa hắn và Chu Dần Khôn. Bàn tay trắng nõn nắm chặt miếng kính, máu liên tục từ ngón tay chảy ra.

"Làm ơn đừng hành hạ anh ấy nữa." Hạ Hạ cúi đầu cầu xin: "Chú út, chúng ta quay về Thái Lan đi."

"Sao lại khẩn trương như vậy?" Người đàn ông nắm lấy tay cô siết chặt, cơn đau thấu tim ập đến, vai cô gái run lên, sau đó cô kinh hãi nhìn miếng kinh đang từ từ rút ra.

Một lúc lâu, trong cơ thể Ngụy Diên lập tức phun ra nhiều máu hơn.

Mà Chu Dần Khôn lại nói: "Trước hết giải quyết xong việc đi đã."

Vừa nói vừa vén vạt áo của Ngụy Diên lên; "Hai ngày nay tao cũng đã suy nghĩ kỹ, cảnh sát chìm sợ nhất là gì? Không phải là tra tấn thể xác."

Anh ném khẩu súng sang một bên, lấy ra một ống tiêm nhỏ, rút nắp kim tiêm ra.

Đôi mắt Ngụy Diên đột nhiên mở to, anh ta nhận ra thứ trong tay Chu Dần Khôn. Cơ thể vốn không thể cử động được nữa bắt đầu vùng vẫy theo bản năng. Cây kim đã kề sát háng, Hạ Hạ lập tức nhớ đến Quách Tiểu Lập, đứa trẻ trong trung tâm cai nghiện ma túy.

Cô lập tức ném miếng kính ra, vội vàng nắm lấy cổ tay Chu Dần Khôn: "Không, anh ấy sẽ chết đấy!"

"Chết sao?" Chu Dần Khôn mỉm cười: "Cảnh sát không sợ chết."

Anh dùng tay kéo Ngụy Diên đang giãy dụa ấn vào góc tường: "Điều họ sợ nhất chính là tất cả những gì họ làm đều vô nghĩa. Ví dụ như hai ngày sau, thi thể của mày được tìm thấy, khám nghiệm tử thi cho thấy mày kỳ thực là một loại côn trùng độc*, chín năm làm việc vất vả đều bị chiếc ống tiêm nhỏ này xóa sạch. Mày nghĩ cái gì sẽ được khắc trên bia mộ của mày, một đặc vụ chìm phản bội hay một sĩ quan cảnh sát nghiện ma túy?"

*Côn trùng độc: người nghiện ma túy.

"Ôi, tao nghĩ thế này thì phù hợp hơn." Mũi kim xuyên qua cơ thể Ngụy Diên, Chu Dần Khôn gằn từng chữ: "Là nỗi nhục của lực lượng cảnh sát."