Nhưng dù thế nào đi nữa, sự thật hiển nhiên là Chu Hạ Hạ đã bị thương.
Có lẽ là dù anh không dùng quá nhiều sức nhưng nó lại vượt quá sức chịu đựng của cô? Đó là lý do tại sao cô phản kháng rất dữ dội khi anh bế cô từ bãi biển về phòng.
"Còn gì nữa không?" Chu Dần Khôn hỏi: "Hoặc là điều cô muốn nhất."
"Tôi muốn về nhà." Cô gái buột miệng, giọng điệu nghẹn ngào đến cùng cực: "Tôi bị bán, tôi muốn trở về với gia đình, tôi vẫn còn ba mẹ và ông bà ở nhà, họ đều đang đợi tôi về."
Nhà và gia đình.
Người đàn ông khẽ cau mày, chuyện này có gì quan trọng vậy?
Có điều, Chu Hạ Hạ đúng là có quan tâm đến cha mẹ đã khuất của mình. Anh đoán là do vợ chồng Chu Diệu Huy quá tốt với cô? Nếu không thì tại sao cô lại nghĩ về tất cả những điều đó.
Còn có bà của cô. Chỉ cần giữ bà ấy trong tay, khống chế Chu Hạ Hạ là việc vô cùng dễ dàng.
Có lẽ là vì gia đình cô rất quan trọng với cô... nhưng còn anh thì sao, sao anh lại khác với bọn họ.
Sắc mặt Chu Dần Khôn lập tức tối sầm, chỉ có một cách giải thích, đó là ngoài mặt Chu Hạ Hạ gọi anh là chú út, nhưng thực ra cô chưa bao giờ coi anh là người nhà.
Nhưng bây giờ, cô thậm chí còn không gọi anh là chú út nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh không tốt, cô gái đứng trước mặt càng sợ hơn, sợ đến mức không dám lên tiếng. Đúng lúc này, A Diệu đưa điện thoại của Chu Dần Khôn đến: "Anh Khôn, là cô Bạch."
Dưới đó ồn ào quá, Chu Dần Khôn cầm điện thoại quay về phòng.
A Diệu sau đó nhìn cô gái: "Cô có thể đi."
Cô gái không ngờ lại không có chuyện gì xảy ra, cô ta nhìn A Diệu rồi nhìn cánh cửa đóng kín đằng kia, gật đầu, quay người bước xuống lầu.
Đi được hai bước, chợt nhớ đến người đàn ông tóc đỏ, hắn bảo cô ta đi tìm hắn sau khi xong việc, cô ta chạm vào số tiền trên người rồi dừng lại.
Cô ta không muốn đi tìm người đàn ông tóc đỏ, nhưng cô ta cảm thấy có chút may mắn khi đến nơi này. Ở đây có súng và xe tăng, thậm chí đồn cảnh sát còn gửi họ đến đây. Người đàn ông tên "Anh Khôn" mặc dù trông rất đáng sợ nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì tổn thương cô ta, nếu anh có thể giúp cô ta, có lẽ... cô ta có thể về nhà.
Niềm hy vọng dâng lên trong lòng, cô ta cân nhắc rồi ngập ngừng nhìn A Diệu: "Xin lỗi, tôi có thể... ở lại đây không?
A Diệu không ngờ cô ta lại dám đưa ra yêu cầu như vậy, sẽ không có bất kì nhân nhượng nào đối với phụ nữ trong căn cứ vũ trang.
Chỉ sửng sốt một giây rồi dứt khoát trả lời: "Không."
Cô gái nghe vậy, tuyệt vọng cúi đầu, nước mắt trào ra. Dừng một chút, cô ta lại ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ chân thành: "Vậy tôi có thể tạm thời ở lại đây không? Tôi thật sự không muốn bị bọn họ bắt lại... Đợi xong chuyện sẽ lập tức rời đi."
Có tiếng nức nở trong giọng nói của cô ta, A Diệu nhìn khung cảnh hỗn loạn dâm dục bên dưới.
"Theo tôi."
Cô gái đi theo anh ta bước vào một chiếc SUV trống. A Diệu đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái từ phía bên kia. Có anh ta trên xe, người khác sẽ không tới cướp cô gái trên xe. Không gian khép kín vô cùng yên tĩnh, mang lại cảm giác an toàn đã lâu không có. Chẳng mấy chốc, trong xe có tiếng khóc.
A Diệu kinh ngạc nhìn sang, cô gái ôm mặt khóc nức nở. Có những vết bầm tím trên cổ tay nơi bị đánh đòn, còn có những vết hôn trên gáy nơi bị mút một cách tàn nhẫn. Cô ta vừa ngủ vừa khóc, cuộn tròn trên ghế phụ, bất động.
Trong phòng, điện thoại di động được ấn xuống nút rảnh tay, Chu Dần Khôn nhắm mắt dựa vào sofa, đôi chân dài gác lên bàn trà.
Giọng nói của Bạch Lệ Quân bên kia có chút cố ý dịu dàng: "Anh Khôn, anh bận à? Khi nào anh rảnh thì chúng ta đi xem váy cưới nhé?"
"Tùy em." Giọng nói người đàn ông lười biếng: "Thời gian do em quyết định."
"Vậy ngày mai! Mặc dù em đã mua cửa hàng đó rồi, muốn ngày nào đến đó đều được, nhưng em muốn gặp anh vào ngày mai."
Chu Dần Khôn nghe những lời này trong lòng chán ngấy, thậm chí mí mắt cũng không thèm nâng lên: "Vậy ngày mai."
Bạch Lệ Quân cười khúc khích hai tiếng, lại hỏi: "Anh Khôn, anh đang ở đâu vậy?"
Người đàn ông mở mắt ra: "Còn muốn báo cáo chuyện này?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, lập tức nói: "Không phải, em không có ý đó, anh Khôn—"
"Còn gì nữa không?" Chu Dần Khôn thiếu kiên nhẫn ngắt lời.
Bạch Lệ Quân không dám nói thêm gì nữa: "Không còn nữa."
Một giây sau điện thoại cúp máy.
Người phụ nữ ở đầu bên kia cũng mặc đồng phục rằn ri, trang điểm tinh tế, vẻ mặt u ám nhìn điện thoại đã cúp máy. Bên đó rất ồn ào, cô ta có thể nghe rõ ràng giọng nói của rất nhiều phụ nữ.
Cô ta lập tức đứng dậy đi đến Văn phòng tình báo quân sự của lực lượng đồng minh Kokang, nhân viên trực ban lập tức đứng dậy chào: "Trung úy Bạch!"
*Trung úy thấp hơn Thượng úy cao hơn Thiếu úy.
"Kêu người điều tra xem hiện tại Chu Dần Khôn đang ở đâu và tối nay anh ta đã gặp ai."
Chu Dần Khôn cúp điện thoại, trở lại với dòng suy nghĩ bị đứt quãng, lật tay tìm số của người nào đó.
Anh ngước mắt nhìn thời gian, đã tám giờ tối, cũng là thời gian cô làm xong bài tập rồi đi ngủ.
Anh nhấn gọi.
*
Biệt thự Bangkok.
Bữa tối hôm nay của Hạ Hạ muộn hơn bình thường một chút, bởi vì cô đã làm xong một nửa bài tập ở trường, để đảm bảo suy nghĩ của cô không bị gián đoạn, cô đã đặc biệt nói với chuyên gia dinh dưỡng Linda là cô sẽ ăn sau.
Khi cô xuống lầu, bữa tối đã bày sẵn trên bàn, Linda mỉm cười nói: "Tôi định lên lầu gọi cô, nhưng mà cô xuống rồi."
Hạ Hạ cũng cười với bà ấy, rửa tay trước rồi ngồi xuống, cô nói lời cảm ơn với Linda. Sau đó nói: "Dì Linda, dì về trước đi, cũng muộn rồi."
Linda không đành lòng nhìn cô một mình: "Tôi cùng cô ăn cơm xong rồi đi."
Hạ Hạ lắc đầu, lịch sự từ chối: "Không cần đâu ạ."
Linda không nói nữa. Đóng cửa lại, biệt thự rộng lớn yên tĩnh, tiếng kéo ghế ăn ra đặc biệt rõ ràng chói tai. Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn đường chiếu vào khiến trong ngoài biệt thự càng thêm trống trải và cô đơn.
Hạ Hạ một mình ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ăn bữa tối thịnh soạn.
Thực ra cô rất chào đón Linda, cũng biết ơn bà ấy rất nhiều nhưng cô không thể để Linda ở lại. Nói cách khác, cô không thể đến quá gần Linda. Càng có nhiều cảm xúc sẽ càng quan tâm, mà càng quan tâm, lại sẽ càng sễ dàng bị đe dọa.
Những bài học trước dạy cô rằng nếu không muốn làm tổn thương những người vô tội thì nên khép lòng lại, kiềm chế sự cảm thông, quan tâm, lo lắng của mình.
Ăn một mình, sống một mình, một mình đối mặt với màn đêm cô đơn cũng không có gì là không tốt.
Cô gái ăn từng miếng một, cố gắng nghĩ đến những thứ khác để chống chọi với màn đêm dài cô đơn.
Bây giờ cô có ba việc phải làm.
Đầu tiên là tiếp tục học. Đến cuối năm lớp 10 trung học... chậm nhất là cuối năm 11 trung học, cô phải rời khỏi đây và đi du học. Cho nên trước đó, cô không được bỏ lỡ bất kỳ sự chuẩn bị cần thực hiện nào như tham gia lớp dự bị ngoại ngữ quốc tế của trường, thường xuyên trao đổi với giáo viên tại văn phòng trao đổi nước ngoài, duy trì điểm số ở trường.... Lúc này, việc đến trường là thứ duy nhất giúp cô gạt bỏ mọi suy nghĩ xao lãng, khiến trái tim cô cảm thấy an tâm, mang lại cho cô cảm giác an toàn và tự chủ. Vì vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng không thể từ bỏ nó.
Thứ hai là cô cần tiền. Chu Dần Khôn nói anh sẽ trả lại một phần tài sản thừa kế của ba cô cho cô, nhưng bây giờ cô lại có chút lo lắng rằng anh sẽ nuốt lời. Khi nào thì cô nên đề cập đến nó và làm thế nào để có thể nhận lại tiền một cách suôn sẻ? Cô nhất thời không nghĩ ra được giải pháp phù hợp.
Hạ Hạ nhấp một ngụm nước xoài, vị ngọt làm dịu đi sự căng thẳng trong đầu cô.
Cuối cùng là cố gắng không chọc giận Chu Dần Khôn nhiều nhất có thể. Chịu đựng, nhượng bộ, cho đến khi anh hết hứng thú và chủ động để cô rời đi.
Nghĩ đến đây, đầu lưỡi vốn dĩ được bao bọc bởi vị ngọt lại cảm thấy hơi đắng. Chờ đợi trong bàng hoàng luôn là điều khiến con người ta hao tổn sức lực và ý chí nhất, khi nào thì cô mới được tự do?
Có thể là một tháng, hoặc có thể là phải đợi đến một năm sau.
Bát cơm dần dần chạm tới đáy, Hạ Hạ đặt đũa xuống. Sau đó nghĩ lại, ngay cả chị Tạp Na, một người có ngoại hình và tính cách không chê vào đâu được, vậy mà chỉ có thể ở bên Chu Dần Khôn vỏn vẹn một năm, mà cô đã chọc giận anh rất nhiều lần, anh nói chuyện với cô luôn thiếu kiên nhẫn, có thể anh đã sớm chán cô rồi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô đứng dậy thu dọn bát đĩa bưng vào bếp, tự chữa lành bản thân bằng cách đi rửa bát. Tiếng nước trong bếp ầm ầm, Hạ Hạ chuyên tâm rửa đến nỗi không để ý đến tiếng điện thoại rung ù ù trên bàn bên ngoài.
Sau khi rửa bát tắt nước xong, Hạ Hạ lau khô bát đĩa và đặt chúng trở lại vị trí cũ, lúc này chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sửng sốt một lúc, tưởng mình nghe nhầm. Tay vẫn còn ướt bước đến cửa, lại nghe thêm hai tiếng "dong dong" rõ ràng.
Hạ Hạ không hiểu sao lại nhớ tới trải nghiệm lần trước bị đột nhập và bắt giữ trong căn hộ, tim cô đập thình thịch, cô bước đi rất nhẹ chạy tới khóa cửa lại.
Người bên ngoài nghe thấy bên trong có động tĩnh nhẹ, tiếng gõ cửa dừng lại: "Cô Hạ Hạ?"
Là một giọng nam rất trẻ, Hạ Hạ xuyên qua cửa hỏi: "Ai vậy? Có chuyện gì à?"
"Anh Khôn bảo cô trả lời điện thoại."
Trả lời điện thoại?
Hạ Hạ nhìn lại bàn ăn, ánh sáng màn hình điện thoại đặt trên vừa tắt.
"Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, bên ngoài không có tiếng động nào nữa. Hạ Hạ vừa bước tới cầm điện thoại lên thì nó lại rung lên.
Chiếc điện thoại ban đầu bị mất ở Hong Kong, chiếc hiện tại trông giống hệt chiếc ban đầu, nhưng bên trong chỉ còn lại một số. Cô cầm điện thoại lên, hơi cau mày.
Công bằng mà nói, vừa rồi cô thực sự không nghe thấy, nhưng dù có nghe thấy thì cô cũng không muốn trả lời.