Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 153


Sáng chủ nhật, lúc Hạ Hạ tỉnh dậy, cô theo thói quen nhìn đồng hồ, mười giờ sáng.

Vì đêm qua ngủ muộn nên cô lại lật người, nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô chợt mở mắt ngồi dậy, nhìn đèn trên bàn học vẫn còn sáng.

Rõ ràng tối qua cô đã thức dậy làm bài tập... tại sao bây giờ lại ngủ trên giường? Quay đầu nhìn sang bên cạnh, đèn đầu giường đã tắt, bức ảnh cũng bị úp xuống. Cô vô thức đưa tay đỡ tấm ảnh dậy, lại chợt nghĩ đến chuyện tối qua, cô khựng lại, hơi cụp mắt xuống thu tay lại.

Cùng lúc đó, Chu Dần Khôn đã hạ cánh an toàn*.

*Bản raw là Dũng cảm/quả quyết hạ cánh mà người dịch sửa nhé.

Ngô Nỗ lần này đích thân tới đón. A Diệu lái xe phía trước, Ngô Nỗ ngồi phía sau: "Khôn, cậu đi cả một ngày rưỡi, bỏ lỡ mất náo nhiệt rồi. Đoàn xe dân quân của nhà họ Lâm tông vào xe quân sự của quân Đồng minh nhà họ Bạch, hai gia tộc bắt đầu đánh nhau trước cửa quân đội, sau đó Bạch Minh Đàn đem người quét sạch ba sòng bạc của Lâm Hiền Hạc, một loạt hàng lậu bất ngờ bị phát hiện, cả ba sòng bạc đều buộc phải đóng cửa, gây thiệt hại ít nhất cũng phải hàng chục triệu đồng."

Chu Dần Khôn xem thường: "Cũng chỉ là xích mích nhỏ mà thôi, không đáng kể."

"Đúng vậy. Lâm gia nghi ngờ Bạch gia phái người tới rạch mặt Lâm Hoài Du, càng khó tìm ra hung thủ, bọn họ lại càng nghi ngờ nhà họ Bạch, rốt cuộc thì ai mà chả biết tính tình của Bạch Lệ Quân, vừa truyền ra tin tức cô ta muốn gả cho cậu, Lâm gia liền mời cậu đến, Lâm Hoài Du còn nhận được hoa thứ mà Bạch Lệ Quân còn chưa được nhận, ai mà tin được cô ta sẽ không trả thù?"

"Nhưng Bạch Minh Đàn lại tự đánh giá mình quá cao, không hạ được cái tôi xuống để giải thích với nhà họ Lâm, Lâm Hiền Hạc không nhẫn nại được nữa nên đã ra tay, sự hỗn loạn trước cổng quân đội chính là một cái tát thẳng vào mặt Bạch Minh Đàn, cuối cùng vì không ngăn cản được nên chỉ có thể phong toả chỗ ở của nhà họ Lâm."

Ngô Nỗ kết luận: "Nhưng mà nhìn chung thì tổn thất của hai bên cũng không lớn, chỉ có là nhà họ Bạch mất mặt, nhà họ Lâm mất tiền mà thôi. Cũng chưa đến lúc công khai chiến tranh."

"Nói cách khác thì, thiếu một lý do để xảy ra chiến tranh." Chu Dần Khôn nghịch nghịch bật lửa: "Đứa con trai yêu quý của Lâm Hiền Hạc hiện tại đang làm gì?"

"Còn có thể làm gì, mỗi ngày không đánh bạc thì là đang chơi gái, hai ngày nay quan sát, hắn đã quan hệ với một người phụ nữ nước ngoài, ngày nào cũng ở trong khách sạn, thậm chí còn không bước chân ra ngoài." Ngô Nỗ nói: "Tại sao hai đứa con nhà họ Lâm lại khác nhau như vậy, Lâm Hoài Du từ nhỏ đã học tập tốt, một mình ra nước ngoài du học, Lâm Hoài Minh cả ngày nằm dưới sự kiểm soát của cha hắn nhưng đức tính thì lại thành ra vậy."

Chu Dần Khôn nhìn hắn một cái: "Tối nay để hai đứa nhỏ làm việc đi, xử lý gọn gàng một chút."

"Đừng lo." vừa nói Ngô Nỗ vừa nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: "Mới đi tìm phụ nữ?"

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Làm sao?"

"Còn có thể làm sao, trông như kiểu vừa mới bước xuống giường vậy, kỹ thuật rất tốt hả? Nhìn cậu có vẻ khá sung sướng."

Nghe Ngỗ Nỗ nói xong, A Diệu tin chắc anh ta không phải là người duy nhất cảm giác được như vậy nữa. Sáng nay nhìn thấy anh Khôn, anh ta có thể cảm nhận rõ tâm trạng anh Khôn đang rất tốt. Mặc dù biết tốt qua anh Khôn đã làm gì, nhưng nhớ lại trải nghiệm không vui ở đảo Monnock lần trước, anh ta không nghĩ lý do anh Khôn có tâm trạng tốt là nhờ Chu Hạ Hạ. Nhưng mà bây giờ... anh ta cũng không chắc nữa.

"Lo việc kinh doanh của mình trước đi." Chu Dần Khôn uể oải nói: "Khi nào thì bắt đầu."

"Vẫn chưa quyết định, phải xem tối nay hai đứa nhỏ làm thế nào đã."

Chu Dần Khôn cau mày nhìn Ngô Nỗ, cuối cùng cũng không nói gì.

*

1 giờ 30 sáng, khách sạn Đế Nguyên.

Tầng cao nhất của khách sạn là tầng 16, toàn bộ tầng trên cùng đều là của Lâm Hoài Minh, con trai của nhà họ Lâm chiếm giữ.

Bên ngoài căn phòng đều là dân quân, trong phòng khách sạn rộng lớn đang ầm ầm vang lên tiếng nhạc, một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, dáng người duyên dáng đang uốn éo nhảy múa như một con rắn nước, trên người chỉ còn lại một cái áo, rộng thùng thình đến mức chẳng khác nào đã cởi hết, để lộ gần hết bộ ngực khiến người đàn ông trên sofa chảy cả nước miếng ra sàn.

Ngồi trên ghế sofa cởi đồ lót là con trai út Lâm Hoài Minh của Lâm Hiền Hạc.

*Sửa nhá, tại em với anh trong tiếng Trung nó giống nhau, mấy chương trước mình dịch nhầm, xin lỗi mọi người.

Âm nhạc trong phòng khách át đi mọi âm thanh nho nhỏ, không ai bên ngoài nghe được thứ âm thanh phát ra từ trong phòng tắm, sau đó một bóng đen từ trên nóc nhà lăn xuống, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Tám phút trước, lúc 1 giờ 22 phút tại cổng Quân khu 101 của lực lượng Đồng minh Kokang.

Xe đi qua cổng, đi qua đèn đường thứ ba, trước khi tiến tới đèn đường thứ tư, một bóng đen nhanh chóng lao ra từ gầm xe lăn xuống bãi cỏ ven đường, mọi hành động diễn ra trong vòng chưa đầy hai giây. Chiếc xe đi ngang qua, tiếng còi báo hiệu trong quân khu vang lên, bóng người ẩn trong bụi cỏ cẩn thận ngẩng đầu lên, lợi dụng chuyển giao phòng thủ và bàn giao ca, trong bóng tối hắn chạy về phía sở chỉ huy quân khu.

Sở chỉ huy có bốn tầng, hắn trèo từ lan can bên lên tầng hai, súng nạp đạn. Nhưng giây tiếp theo hắn lại phát hiện cửa ra vào và cửa sổ của Văn phòng Phó chỉ huy đều đóng chặt – Bạch Minh Đàn không có ở bên trong.

Lúc này luân chuyển phòng ngự thay đổi, ánh đèn chiếu về tổng bộ, thiếu niên lập tức cúi người né tránh.

Trong khách sạn, người phụ nữ móc một ngón tay của Lâm Hoài Minh, Lâm Hoài Minh cố gắng ôm cô ta nhưng không thành công, thứ không có được mới là thứ mãi không chán, hai người cùng cười, đẩy cửa bước vào phòng tắm, bước chân của người phụ nữ đột nhiên dừng lại, cô ta chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt thì ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi.

Lâm Hoài Minh ở phía sau không biết chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi hắn bước vào, nhìn thấy một họng súng màu đen, đến lúc này hắn mới nhận ra có chuyện không ổn.

Mặc dù đối phương đội mũ trùm đầu màu đen, nhưng nhìn nhìn dáng người cũng chỉ là một thiếu niên, theo bản năng hắn muốn cầm súng trên tay người kia đánh trả, thiếu niên cười lạnh một tiếng, báng súng đập mạnh vào mặt Lâm Hoài Minh, máu tươi lập tức phun ra. Người phụ nữ ngoại quốc sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, bất lực nhìn người kia chặn miệng Lâm Hoài Minh lại trước khi hắn kịp mở miệng gọi người, sau đó còn đấm cho hắn vài phát đến bất tỉnh ngã vào bồn tắm.

Tiếp theo người phụ nữ ngoại quốc bị thô bạo kéo ra ngoài, trói cạnh ghế sofa, dí súng vào đầu ép buộc cô ta rên lên*.

*Nguyên văn không phải nhưng cũng không biết giải thích sao (muốn tìm hiểu chi tiết thì tra từ này Female copulatory vocalizations) đại loại là tiếng kêu lúc giao cấu, còn được gọi là tiếng kêu giao cấu cái hoặc giọng nói coital, được tạo ra bởi các loài linh trưởng cái, bao gồm cả con cái và động vật không phải linh trưởng cái. Các âm thanh bắt chước thường xảy ra trong quá trình giao cấu và có liên quan đến hoạt động tình dục.)

Người phụ nữ run rẩy sợ hãi hét lên, cánh cửa hé mở, người canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng động không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy một chân của người phụ nữ trên ghế sofa. Mấy người đàn ông mờ ám cười cười, đoán xem đó là tư thế gì.

Chưa đầy ba phút đã mặc xong quần áo cho Lâm Hoài Minh, dây thừng xuyên qua nách hắn, thân hình mập mạp cao lớn bị kéo lê đi.

Chuyện diễn ra ở khác sạn diễn ra tốt đẹp nhưng thiếu nhiên ở Quân khu 101 của Quân đội liên minh Kokang lại gặp phải tình huống khác với những gì hắn dự tính tối nay. Thời gian nhiệm vụ có hạn, không có chỗ cho hắn báo cáo về căn cứ rồi mới quyết định, hiện tại hắn bắt buộc phải xử lý, nếu không tối nay xem như hoàn toàn thất bại. Suy nghĩ một lúc, thiếu niên đưa ra lựa chọn.

Đèn trong phòng chỉ huy quá sáng, hắn không thể cứ thế tiến vào bên trong. Thiếu niên cúi đầu nhìn đồng hồ đếm ngược, mười lăm giây sau đèn tuần tra lại chiếu đi chỗ khác, hắn nhanh chóng leo lên, leo đến tầng ba rồi nhảy lên lan can tầng bốn.

Chỉ có một căn phòng trên tầng bốn, nơi Bạch Minh Đàn – phó chỉ huy quân đội Liên minh Kokang đang ở.

Nơi này khác với văn phòng dưới tầng hai, có hai người lính cầm súng đứng canh giác bên ngoài, còn có, tầng bốn sẽ tốn nhiều thời gian trốn thoát hơn tầng hai. Thực chiến khác với huấn luyện, chậm một giây thì sẽ phải chết. Nhưng hắn không còn lựa chọn khác, mục đích đêm nay là tấn công Bạch Minh Đàn.

Cùng lúc hắn xuất hiện, một tiếng hét lớn lập tức vang lên từ tầng bốn: "Ai!"

Sau đó có thêm nhiều tiếng súng vang lên báo động toàn bộ khu quân sự, viên đạn xuyên qua cánh cửa, bắn sượt qua tóc Bạch Minh Đàn, đâm trúng vào tấm ảnh huân chương ở phía sau, bức ảnh rơi xuống đất, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động, trước khi lực lượng đồng minh kịp tập hợp, thiếu niên đã nhảy từ tầng bốn xuống, thoát khỏi tòa nhà theo lộ trình được lên kế hoạch trước, một giây trước khi lên xe, viên đạn bắn tới, bắn vào bụng thiếu niên.

Thiếu niên nghiến răng rên rỉ một tiếng, ôm bụng bước vào xe, đạp ga phóng đi. Lực lượng đồng minh đang gắt gao truy đuổi người tấn công phó chỉ huy suốt từ khu vực quân khu đến trung thâm thành phố.

"Bùm!"

Lúc này, trong phòng khách sạn vang lên tiếng súng, dân quân nhà họ Lâm bên ngoài giật mình, lập tức đẩy cửa xông vào, nhìn thấy người phụ nữ ngồi cạnh ghế sofa bất động, cô ta bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu. Bọn họ xông vào phòng ngủ và phòng tắm nhưng tất cả đều trống không, bảy tắm người xông vào tìm kiếm nhưng đều không tìm thấy Lâm Hoài Minh.

"Mau đi tìm! Lục soát toàn bộ khách sạn!"

Theo lệnh, nhiều người từ lữ đoàn dân quân tạm thời chuyển đi. Nhất thời toàn bộ khách sạn tràn ngập tiếng ồn của người đi tìm Lâm Hoài Minh. Bên ngoài khách sạn, trong góc khuất tránh ánh đèn của khách sạn và đèn đường, có người nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Vừa mới tiếp đát, cách đó không xa vang lên tiếng xe rượt đuổi và phanh gấp, thiếu niên nhìn thấy một chiếc ô tô đầy lỗ đạn lao tới.

Lúc này, sau khi không tìm thấy Lâm Hoài Minh trong khách sạn, mấy người lính của lữ đoàn dân quân nhà họ Lâm lái xe thẳng đến khách sạn đối diện. Xe quân sự của quân Đồng minh truy đuổi kẻ giết người đã va chạm với người bên ngoài, hai bên vốn đã có xích mích trước đó, lần này là dân quân nhà họ Lâm nổ súng trước, hai bên lập tức nổ ra cuộc đấu súng, trận chiến cứ thể trở nên khốc liệt.

Không ai để ý chiếc ô tô đầy lỗ đạn nhân cơ hội tẩu thoát, dừng lại ở một góc tối, một bóng người từ trong góc khách sạn bước ra, nhanh chóng bước lên xe, cùng lúc xe khởi động, thiếu niên ngồi ở ghế phụ dơ tay trái lên bắn.

Viên đạn găm vào tầng bốn khách sạn, sợi dây ở đó đứt ra, người đang treo cổ bên ngoài khách sạn bị máy điều hòa chặn lại ngã xuống.

Lực lượng đồng minh đang ác liệt nổ súng, cho đến khi có người đầy lỗ đạn nặng nề ngã xuống đất, chiến tranh lúc này mới thật sự bắt đầu—

Trước sự chứng kiến của mọi người, lực lượng Đồng minh Kokang dưới sự chỉ huy của Bạch Minh Đàn đã bắn chết đứa con trai duy nhất của Lâm Hiền Hạc – Lâm Hoài Minh.