Trần Thư Văn nhìn thấy cô gái trên ghế sofa thì hơi nhướng đôi mày thanh tú. Trần Huyền Sinh quay người, thấy cô ấy đi xuống, thuận miệng hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa."
Đêm qua quá muộn, theo thói quen thì cô nàng sẽ ngủ đến chiều.
Trần Thư Văn lười biếng nói: "Không muốn ngủ nữa."
Ánh mắt cô ấy quét qua người Chu Dần Khôn và A Diệu, cuối cùng lại trên người Hạ Hạ: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Chu Dần Khôn cũng nhìn người phụ nữ từ trên lầu đi xuống. Không biết Trần Huyền Sinh dùng thủ đoạn gì, lần này gặp lại, gai nhọn khắp người đại tiểu thư Trần gia đều không thấy tăm hơi, căng thẳng giữa hai anh em cũng hoàn toàn biến mất.
Khi nhìn vào có một cảm giác hài hòa không giải thích được.
Hạ Hạ nhìn thấy Trần Thư Văn chào mình, liền lịch sự đứng dậy, khẽ mỉm cười. Nụ cười giống hệt với nụ cười lần đầu hai người gặp nhau ở Ma Cao.
"Cô bé này phải là khách của tôi." Trần Thư Văn nhìn Trần Huyền Sinh, tự nhiên nói: "Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi đưa em gái ta ra ngoài đi dạo."
Thứ Trần Thư Văn muốn làm Trần Huyền Sinh luôn đồng ý. Nhưng liên quan đến Chu Hạ Hạ, tốt nhất là vẫn nên hỏi Chu Dần Khôn trước, dù sao người này rất khó lường, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
Chu Dần Khôn cũng không nghiêm ngặt tới mức như vậy, lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha nói: "Đừng để con bé bị cảm."
Nếu không sẽ sốt tới mấy ngày, rất phiền phức.
Trần Thư Văn hiểu. Trước khi ra ngoài còn kêu người giúp việc mang theo một chiếc áo khoác dày, Trần Thư Văn cũng quàng một thêm chiếc khăn quàng cổ trắng như tuyết cho Hạ Hạ, quấn chặt lấy toàn thân cô gái nhỏ.
Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của Trần Thư Văn, còn thấy cô ấy cẩn thận thắt khăn quàng cổ lên, trong lòng Hạ Hạ ấm áp, ngọt ngào cười: "Cảm ơn chị."
Nghĩ đến lần trước gặp mặt vội vàng, ngay cả tên nhau cũng không biết. Cô nói thêm: "Chị, em tên là Chu Hạ Hạ, Hạ trong từ từ Hạ Thiên."
"Tên tôi là Trần Thư Văn, em có thể gọi tôi bằng tên."
Hạ Hạ biết đây là phong cách của nước ngoài, nhưng cô vẫn cảm thấy gọi tên không lịch sự, sau khi nghĩ lại, cô lại gọi "Chị Thư Văn."
Trước đây Trần Thư Văn không thích cách gọi "Chị" này vì nó nghe có vẻ gay gắt lại mỉa mai. Nhưng cô gái trước mặt gọi cô ấy là "Chị Thư Văn" với đôi mắt trong sáng chân thành, cô ấy mỉm cười chấp nhận cách gọi này.
Vừa ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, trên mặt cô có cảm giác ướt át.
Hạ Hạ ngẩng đầu hỏi: "Sắp có tuyết rơi ạ?"
"Có lẽ vậy." Trần Thư Văn dẫn cô ra ngoài: "Ở đây hầu như dịp Giáng sinh nào cũng đều có tuyết, em đến vừa đúng lúc. Có muốn đi xe ngắm cảnh không? Hay là em muốn đi dạo?"
Hạ Hạ nhìn sang, thấy một thanh niên mặc đồng phục đang đợi ở đó. Phục vụ ân cần, chu đáo nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạ, cũng có chút mất tự nhiên khi phải đối mặt với nụ cười chuẩn mực đó.
"Đi dạo thì thế nào, coi như là đi chơi cũng được."
"Được."
Hai người đi phía trước, xe tham quan bám sát phía sau. Hạ Hạ quay đầu lại nhìn: "Giống như trong phim truyền hình vậy."
Cô nói vậy khiến Trần Thư Văn bật cười: "Công nhận là trong phim truyền hình cũng không nói quá chút nào, tý nữa đi mỏi chân kiểu gì cũng phải dùng đến."
Trang viên tư nhân có tổng diện tích là 1.500 ha, mặt sau của tòa nhà chính kéo dài theo chiều dọc và chiều ngang đến các tòa nhà phụ, lâm viên kiểu Pháp, còn có sân vườn và trường đua ngựa.
Nhìn thoáng qua, ngay cả những con thiên nga trắng đang kiếm ăn trong hồ cũng tao nhã đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Hạ Hạ không khỏi khen ngợi: "Nơi này khác với những biệt thự thông thường, có cảm giác rộng rãi và yên bình hơn hẳn. Chị Thư Văn, sống ở chỗ này chị có cảm thấy mỗi ngày đều thoải mái không?"
Trần Thư Văn không trả, chỉ lời lặng lẽ bước đi.
"Bên kia là vườn hoa phải không ạ?" Hạ Hạ nhìn thấy một biển hoa tím, rất dễ làm người ta chú ý.
"Ừ. Hoa bên trong tất cả đều là do tôi tự trồng." Trần Thư Văn dẫn cô đến đó.
Hạ Hạ ban đầu rất ngạc nhiên khi nghe Trần Thư Văn có thể tự tay trồng nhiều hoa như vậy, chỉ là càng đến gần, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn, ở đây có rất nhiều hoa, nhưng chúng đều là hoa lục bình.
Lục bình tím có nghĩa là nỗi buồn, đố kỵ và u sầu, đồng thời nó cũng là lời xin lỗi, hối tiếc và nhung nhớ. Nói tóm lại, chúng đều có hàm ý không tốt.
Cô kinh ngạc nhìn biển hoa trước mặt, nhất thời không nói nên lời.
"Trông có đẹp không?"
Nghe thấy Trần Thư Văn hỏi, Hạ Hạ quay đầu lại, mở miệng do dự nói: "Đẹp."
Rõ ràng là cô không hề nghĩ như vậy, cô chỉ đang lịch sự trả lời mà thôi. Trần Thư Văn mỉm cười.
"Em vừa nói ở đây có cảm giác rộng rãi và bình yên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Lúc đầu tôi cũng có cảm giác như vậy, cho nên mới tình cờ nói rằng tôi thích nó, và nơi này đã được mua lại."
"Nhưng giờ thì tôi không thích nó nữa."
"Tại sao?"
Nụ cười trên mặt Trần Thư Văn nhạt dần, cô ấy nhìn biển hoa trước mặt: "Nếu có người mua nơi này để làm nhà tù cho em, liệu em có còn cảm thấy rộng rãi và yên bình nữa không, liệu em có còn thích nó nữa không?"
Hạ Hạ sửng sốt một chút, cô nhìn Trần Thư Văn, mơ hồ hiểu được ý tứ của những lời nói này. Cô lập tức kinh hãi, nhất thời không dám thừa nhận. Chẳng lẽ...
Trần Thư Văn dường như cảm nhận được cảm xúc người bên cạnh dao động, cô ấy nhìn vào đôi mắt trong veo của Hạ Hạ, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra: "Nếu tôi nói cho em biết, có một cái bẫy đã được giăng sẵn cho cuộc gặp gỡ này, và mục đích là khiến Chu Dần Khôn không còn đường quay lại—"
"Hạ Hạ, em có muốn nói cho hắn biết không?"
*
Trong phòng khách.
Chu Dần Khôn cầm cốc hồng trà lên, đưa lên môi rồi đặt trở lại.
"Sao vậy, ngài Chu đây sợ tôi đầu độc anh?"
Trần Huyền Sinh cầm cái cốc trước mặt lên nhấp một ngụm: "Tôi không dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy."
"Cũng không phải." Chu Dần Khôn bắt bẻ nói: "Trà này thơm nhưng không tinh khiết, tôi không thích."
"Tôi còn tưởng ngài Chu đích thân bay tới đây là vì coi trọng Hàn Kim Văn, nhưng không ngờ anh chỉ đến để thưởng trà."
Chu Dần Khôn nhàn nhã châm một điếu thuốc: "Nghiêm túc xem xét thì, Hàn Kim Văn nắm giữ tất cả các kênh bán hàng của tôi trong tay, nếu hắn chết, công việc kinh doanh của tôi sẽ phải dừng hoạt động ít nhất một năm."
"Cho nên là, quả thật người tôi bắt được cũng có thể dùng để uy hiếp ngài Chu đây." Trần Huyền Sinh chậm rãi rót thêm một ly trà nữa: "Nếu không thì anh cũng sẽ không đích thân tới đây."
"Đúng vậy." Chu Dần Khôn không phủ nhận mà còn nói thêm một câu nữa: "Nhưng tôi cũng muốn tới đây đích thân hỏi anh, vì sao không giết luôn nhân vật quan trọng như vậy?"
Trần Huyền Sinh ngước mắt, chạm phải ánh mắt của anh.
Trong mắt người đàn ông tràn đầy ý cười: "Giết hắn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ công việc kinh doanh của anh, như này đủ để tôi trả thù gấp đôi việc anh đã lừa tôi ở Hồng Kông phải không?
"Nghe có vẻ rất có lý." Trần Huyền Sinh tỏ ra thờ ơ, hắn tiếp tục rót trà.
"Đáng tiếc ngài Trần đây vốn là một người làm kinh doanh, coi tiền quan trọng hơn mạng. Lần trả thù này mặc dù rất thỏa mãn, nhưng thực ra lại chẳng thu được lợi ích gì."
"Hơn nữa..." Chu Dần Khôn lại gần: "Ngài Trần vốn là con ngoài giá thú, có cái gì bất công mà anh chưa từng phải chịu? Chuyện ở Hồng Kông vốn chỉ là chuyện nhỏ, cũng chẳng được xem là cái gì. So với thể diện, thứ cầm trong tay mới là quan trọng nhất."
Trần Huyền Sinh khóe miệng cong lên: "Có vẻ như anh biết tôi muốn gì."
"Đương nhiên." Chu Dần Khôn ngả người ra sau: "Nhưng tôi muốn gặp Hàn Kim Văn trước."
"Như này có vẻ không công bằng với tôi cho lắm." Trần Huyền Sinh bình tĩnh nói: "Người trong tay tôi, cũng không thể cứ để ngài Chu đây muốn gặp là gặp được."
Chu Dần Khôn cười chế nhạo: "Vậy à?"
"Bởi vì anh đang bí mật dùng fentanyl để thử nước trước, bây giờ chắc anh cũng phải rất rõ về các kênh mà tôi đã dành rất nhiều năm để thiết lập, đó không phải là thứ mà có thể tùy tiện là có được."
Trần Huyền Sinh nói thẳng: "Tôi sẽ là đại lý độc quyền ở châu Âu. Nếu anh đồng ý, tối đảm bảo Hàn Kim Văn sẽ không mất một sợi tóc nào."
"Nếu không đồng ý thì sao?"
"Vậy thì sợ lần này người gặp chuyện lại là ngài Chu đây rồi."
Phòng khách bao trùm trong sự im lặng.
A Diệu ngồi cạnh Chu Dần Khôn, tầm nhìn ngoại vi quét mọi ngóc ngách nơi kẻ tấn công có thể xuất hiện. Anh ta chắc chắn ở đây không có giấu súng, mà các tòa nhà bên ngoài lại không đủ để làm điểm bắn tỉa chính xác. Và theo ý kiến của anh ta, đề xuất của Trần Huyền Sinh có thể chấp nhận được.
Một lúc lâu sau, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Xem ra tôi cũng không còn lựa chọn nào khác." Trong giọng điệu không có chút cảm xúc nào: "Nếu không được gặp Hàn Kim Văn thì ít nhất chúng tôi cũng phải được gọi điện thoại xác nhận hắn còn sống, Ngài Trần hẳn là cũng phải có một chút chân thành mà phải không?"
Trần Huyền Sinh không chút do dự lấy điện thoại ra gọi điện, nhấn loa ngoài rồi đặt lên bàn.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền lập tức được kết nối, bên kia cực kỳ ồn ào, có vẻ như có rất nhiều người, tiếng Anh trộn lẫn với nhiều thứ tiếng khác, sau đó lại có mấy tiếng ho càng lúc càng lớn, chính là giọng của Hàn Kim Văn.
"Lão Hàn."
Nghe được âm thanh quen thuộc, người bên kia ngừng ho, giọng nói thăm dò hỏi: "Khôn?"
"Có sao không?" Chu Dần Khôn hỏi.
Bên kia im lặng một chút rồi nói: "Không sao, cậu không cần lo lắng."
A Diệu nhìn điện thoại, lại nhìn Chu Dần Khôn không nói gì. Lúc này Trần Huyền Sinh đã cúp điện thoại: "Ngài Chu, bây giờ ngài đã yên tâm chưa?"
"Vậy thì hợp tác vui vẻ." Chu Dần Khôn bình tĩnh nói.
Anh sẵn sàng hứa hẹn đến mức Trần Huyền Sinh không tin tưởng nổi: "Để đảm bảo an toàn, tôi chỉ có thể sau khi lấy hết lô hàng đầu tiên mới thả Hàn Kim Văn ra. Nếu Ngài Chu muốn đích thân đưa hắn đi, vậy thì anh chỉ có thể tạm thời ở lại đây."
Ý tứ chính là Hàn Kim Văn sẽ tạm thời bị giữ làm con tin để đảm bảo "hợp tác vui vẻ" mà Chu Dần Khôn nói không phải là một tấm séc trắng.
Chu Dần Khôn dập tàn thuốc, liếc nhìn hắn: "Ngài Trần, tôi cũng không phải là người không đáng tin như vậy."
Lần trước âm mưu chống lại Trần Huyền Sinh chính là muốn tiếp cận các kênh ở châu Âu. Nhưng hiện tại lại biết bản thân không thể thắng nên mới chấp nhận giải pháp tốt nhất chính là giải quyết bằng hợp tác. Tiết kiệm thời gian và công sức, Chu Dần Khôn không có lý do gì để hối hận, cũng không có thời gian để làm loạn.
Thực tế thì, hợp tác với Trần Huyền Sinh an toàn hơn nhiều so với giao dịch trực tiếp với người Anh.
"Cứ làm như anh nói đi." Anh hào phóng nói: "Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi."
Trần Huyền Sinh theo bản năng cau mày, nghĩ anh lại sắp đưa ra điều kiện.
"Có vấn đề gì à?"
Chu Dần Khôn nhìn xung quanh một lượt như đang kiểm tra: "Trang viên của anh có bán không, giá bao nhiêu?"