A Diệu chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy một bóng người ló ra từ cửa sổ trời của chiếc xe địa hình trước mặt, anh ta cau mày: "Trực thăng rút lui."
Giây tiếp theo có tiếng vù vù vang lên, tên lửa phòng không vác trên vai nhanh chóng lao ra bay thẳng về phía trực thăng.
Ở ghế sau, Chu Dần Khôn mở mắt.
Ngay lúc tên lửa tấn công, Bruno giật mạnh cần điều khiển, chiếc trực thăng gần như cất cánh theo phương thẳng đứng, Carl nhanh chóng lăn trở lại cabin nắm lấy dây an toàn.
Tên lửa bắn trượt, cách đuôi máy bay vài cm nhưng luồng nhiệt vẫn rất dữ dội, giống như một cú đấm mạnh vào đuôi máy bay trực thăng, khiến trực thăng rung lắc quay vòng không kiểm soát.
Sau khi bay lên được vài giây, chiếc trực thăng bắt đầu lao thẳng xuống, trong cabin tiếng "dừng động cơ" liên tục vang lên, ba phương tiện trên mặt đất vẫn đang đuổi theo.
Trong xe, Á La không khỏi nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc trực thăng đang lao xuống núi với tốc độ kinh hoàng.
Trên chiếc xe kia, A Diệu nghiêm túc nói: "Anh Khôn, trực thăng bên kia—"
2
"Hoảng cái gì." Giọng người đàn ông rất bình tĩnh.
2
Trong lực lượng vũ trang, ngoài các phi công chuyên ngành, mọi lính đánh thuê toàn diện đều được huấn luyện bay quân sự đầy đủ và có hệ thống.
Đây không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, miễn là máy bay không có vấn đề gì về hiệu suất, việc có thể sống sót hay không còn phụ thuộc vào chất lượng tâm lý và trình độ kỹ năng điều hành của phi công, không ai khác có thể giúp đỡ.
A Diệu đương nhiên hiểu được sự thật này, quan tâm đến nó sẽ dẫn đến hỗn loạn. Sau một lúc mất tập trung, anh ta lại tập trung sự chú ý vào chiếc xe SUV phía trước.
Trên trực thăng, những giọt mồ hôi lớn trong chiếc mũ bảo hộ trượt xuống mặt Bruno.
Trong khi máy bay đang rơi dốc, hắn nhanh chóng hạ cần gạt xuống, tốc độ cánh quạt nhanh chóng tăng lên đến giá trị quy định, hắn sử dụng bánh lái để duy trì tư thế của trực thăng. Tốc độ bay lập tức giảm xuống, dữ liệu chuyến bay dần dần trở về phạm vi có thể kiểm soát được.
Sau đó hắn nhấn nút đánh lửa trên không, sau đó nghe thấy một tiếng nổ lớn, bơm dầu chính nhanh chóng phun nhiên liệu vào buồng đốt, cuộn dây đánh lửa được cấp điện bốc cháy, động cơ khởi động lại.
Trong gương chiếu hậu, chiếc trực thăng đã biến mất vài giây đã leo lên từ chân núi lên thành công, một lần nữa bay theo sau.
A Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Bộ đồ bay của Bruno đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình lại suýt nữa ngã ngựa chỉ vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Không dễ dàng mang theo vũ khí từ nước ngoài, không ngờ đối phương lại mang cả tên lửa phòng không "Stinger" trong xe, nếu không phản ứng nhanh, họ thực sự sẽ chết trong vụ va chạm.
Lúc này, Bruno chỉ có một suy nghĩ — bất kỳ lúc nào cũng không được xem nhẹ bất kỳ nhiệm vụ nào.
"Mẹ kiếp."
You"ll also like
[BHTT] Quan Hệ Đối Đẳng - Thời Thiên Từ
60.9K4.9K
Tên truyện: Quan Hệ Đối Đẳng Tác giả: Thời Thiên Từ Dịch giả: Phosphene Số chương: 145 chương (122 chương chính văn + 23 chương phiên ngoại) Thể loại: Nguyên sang, bách...
[BHTT-Edit] Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê
83.9K5.3K
Tác phẩm: Ách Ba Mỹ Nhân Tác giả: Đồ nghê Trạng thái: 115 chương + 6 ngoại truyện Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chủ công, niên hạ, truy thê hoả táng tràng, sủng, ngược...
QUYẾN RŨ CHỒNG CỦA BẠN THÂN (Cao H)
108K611
Tác giả: Kiểu Kiểu Minh Nguyệt Nguồn: Po18 Edit: Lẩu Thịt Hầm Cái tên truyện nói lên cả cái cốt truyện luôn rồi:)) Nữ9 Thẩm Dao 19 tuổi. Phần của nữ9 tác giả viết xưng...
HieuTus - (ABO) Pheromone
113K12.8K
Atus thấy đội trưởng Trần thật thơm..
[ĐM/HÀI] Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên
184K25.8K
Tác phẩm: Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên. Tác giả: Xu Kha. Thể loại: Original, Đam mỹ, Hiện đại, Showbiz, Lãng mạn, Xuyên sách, Chủ thụ, Hài hước, Bia đỡ đạn, Kim bài...
[ĐM/ABO] Hôn Ước Hữu Hiệu (HOÀN)
36.6K2.1K
🎹 Tên truyện: Hôn ước hữu hiệu 🎹 Tác giả: Thất Tử Hoa 🎹 Editor: Vọng 🎹 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sinh con, ABO, Cưới trước yêu sau. 🎹 N...
[ĐM - Edit HOÀN] Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi N...
102K8.6K
Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa Tác giả: SẬP TỬ BẤT SÁP (橙子不涩) | Quả cam không chát [Ảnh đế ngông cuồng bất kham nhưng hết mực cưng chiều bảo vệ vợ con...
Trong tai nghe đột nhiên vang lên một tiếng chửi rủa, Carl vừa mới được cứu mạng cởi dây an toàn nằm ở cửa cabin, sau đó vang lên tiếng nạp đạn rõ ràng.
A Diệu nghe thấy tiếng động liền cau mày: "Carl, chúng ta sẽ phục kích ngay lập tức và bắt sống những kẻ đó!"
1
"Bang!"
Trước khi anh ta kịp nói xong, viên đạn đã bắn ra.
Tuy nhiên, viên đạn không trúng bình xăng và phát nổ như mục tiêu ban đầu, lúc bóp cò, Carl nghe thấy cảnh báo trong tai nghe liên lạc nên vô thức bắn chệch hướng.
Viên đạn cuối cùng cũng bắn trượt cửa bình xăng nhưng vẫn gây ra tia lửa điện. Chiếc xe SUV nhanh chóng bốc khói, sau đó ngọn lửa bắt đầu bùng lên.
Một khi SUV phát nổ, những người trong xe chắc chắn sẽ chết.
Sau tiếng súng, kênh liên lạc đột nhiên yên tĩnh, không ai dám nói lung tung. Carl lúc nhìn thấy ngọn lửa của chiếc SUV mới bất ngờ tỉnh ngộ. Hắn ta thế mà thực sự đã không tuân theo mệnh lệnh trước mặt lão đại?!
Hắn lúng túng ngồi dậy, vô thức nhìn Bruno, người bạn đồng hành ngồi trên ghế lái, phía sau lưng giống như có viết: Mày xong rồi.
Trong xe đằng kia, Á La cũng nhìn người đàn ông qua gương chiếu hậu.
Cậu ta cũng đã được nghe một số chuyện về Carl, người này là người cuối cùng trong đợt gia nhập lực lượng vũ trang. Sau khi gia nhập, hắn không chịu tuân theo bất kì quy luật nào, bị tra tấn rất lâu trước khi bắt đầu huấn luyện, cuối cùng hắn chính là lính đánh thuê toàn diện đầu tiên tham gia nhiệm vụ chính thức với kết quả đứng đầu về mọi mặt.
4
Người này cực kỳ tài năng, nhưng tính cách kiêu ngạo và lắm lời, có thể tồn tại dưới sự chỉ đạo của Chu Dần Khôn cho đến bây giờ, còn mỗi đơn hàng vẫn nhận được hoa hồng hoàn toàn là nhờ vào năng lực vượt trội của hắn.
1
Nói như vậy... anh Khôn dường như đặc biệt khoan dung với những người có năng lực vượt trội.
3
Lúc Chu Dần Khôn nghe thấy tiếng súng, vẻ mặt mất kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm. Mấy thằng này ăn no rồi không làm được cách tích sự gì, ngay cả một nhiệm vụ nhỏ như vậy mà cũng ba lần bảy rượt gây ra rắc rối.
Cuối cùng, A Diệu là người lên tiếng trước: "Bọn chúng lái xe rất nhanh, tốc độ gió sẽ khiến tốc độ đốt cháy tăng lên, nhiều nhất mười phút nữa phải đến điểm phục kích. Á La tăng tốc chặn làn đường, đừng để bọn chúng có cơ hội quay đầu."
"Nhận được." Á La đạp ga.
*
Trên chiếc xe tải màu xanh, cô gái ngồi ở ghế phụ hạ cửa kính xuống, thò đầu nhìn ra ngoài, hơi cau mày.
"Kỳ lạ." Cô ngồi lại: "Có phải là sớm quá không? Tại sao trên đường không có xe?"
Cho dù cô không nói Mai Kim cũng đã nhận ra có bất thường.
Đây là con đường duy nhất đến bến cảng Bangkang, vì độ tươi sống là quan trọng nhất khi vận chuyển cá và hải sản sông nên mỗi buổi sáng là thời điểm bận rộn nhất cho việc vận chuyển hàng hóa tại bến.
Nhưng dọc đường đi cũng chỉ thấy vài chiếc xe đây đó, càng lái về phía bến tàu lại càng thấy ít xe hơn.
Anh ta nhìn thời gian, đã là tám giờ rưỡi, lúc này chắc phải có rất nhiều xe đến và đi.
Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Hạ Hạ, Mai Kim an ủi nói: "Đừng lo, có thể có thông báo đình chỉ nào đó ở nhà ga, chuyện này đã từng xảy ra trước đây rồi."
"Đình chỉ, nếu đóng cửa bến tàu thì sao vậy thì không đi thuyền được hả?"
"Sẽ không. Bến tàu quản lý tất cả các thuyền đã đăng ký, chúng ta sẽ đi bằng thuyền tư nhân, những người đó đã kinh doanh buôn lậu trong nhiều năm, có mối liên hệ với bến tàu từ lâu, cho dù đóng cửa bến tàu thì vẫn có đường đi."
"Ồ, vậy thì tốt rồi." Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Mất bao lâu nữa mới đến được đó?"
"Không bao lâu nữa, chỉ còn lại một ngã tư, sau khi quay lại sẽ đi thẳng đến bến tàu. Sau khi lên thuyền vào sông Mê Kông, không đến một ngày là vào được Lào."
Như vậy có nghĩa là chỉ cần đến bến tàu suôn sẻ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Hạ Hạ gật đầu, trong lòng cô từ lúc bắ đầu xuất phát đến giờ vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng cũng sắp đến nơi, cô lúc này cảm thấy hơi khát nước. Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mở hộp đựng găng tay trước mặt, quả thực bên trong có nước.
"Nước ở đây uống được không?"
"Được, đã bao gồm trong chi phí thuê xe rồi." Mai Kim nhìn về phía trướ:"Đây là xe đường dài, trong đó chắc chắn có đồ ăn, nếu đói thì cô cứ ăn đệm bụng đi."
"Không có, tôi chỉ uống chút nước thôi." Hạ Hạ lấy chai trên cùng ra, nhìn Mai Kim đang lái xe, cô lật lại lần nữa xem còn chai nước nào không.
Trong hộp đựng găng tay có rất nhiều thứ, Hạ Hạ đẩy khăn giấy và đèn pin sang một bên, nhìn xuống thì đột nhiên nhìn thấy một vật gì đó vừa lạnh vừa cứng, vừa lạ vừa quen, cô lấy khăn giấy ra, lúc thấy những thứ bên trong lập tức giật mình.
Dưới đáy hộp đựng găng tay là một khẩu súng ngắn màu đen và một con dao bấm. Thứ nguy hiểm lại được đặt một cách tùy tiện như vậy, Hạ Hạ nhanh chóng đóng hộp đựng găng tay lại.
Nghe tiếng đóng hơi lớn, Mai Kim nhìn sang nói: "Sao vậy?"
"Không, không sao." Trên đùi Hạ Hạ có hai chai nước cô vừa mới tìm được: "Anh có muốn uống nước không, tôi vặn cho anh."
"Không cần, cô uống đi."
"Ồ, được." Hạ Hạ tự mình uống một ngụm, nước hơi lạnh, có tác dụng làm dịu đi cơn khô và đau ở cổ họng.
Bầu không khí căng thẳng trong xe vẫn còn đọng lại, Mai Kim suy nghĩ một lúc rồi chủ động chuyển chủ đề sang chủ đề nhẹ nhàng hơn.
"Sau khi đến Lào cô muốn làm gì? Tiếp tục ở lại hay đi nước khác?"
"Chắc sẽ không ở lại đâu, tôi muốn đi du học" Nhắc đến chủ đề này, sự căng thẳng của cô gái rõ ràng dịu đi một chút, cô hỏi: "Còn anh thì sao"
"Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại Lào, trước đây lúc tôi đi theo ông cụ vào cửa hàng, tôi nghe ông nói về việc kinh doanh gỗ và ngọc. Ở đây có rất nhiều hoạt động kinh doanh gỗ ở Lào, chỉ cần sẵn sàng làm việc chăm chỉ chịu đựng được khó khăn, chắc là vẫn có thể tồn tại."
Nghe nhắc đến ông nội Hạ Hạcupjm mắt xuống. Cô nhỏ giọng đáp: "Ừm, chúng ta đều phải sống thật tốt."
Vừa nói xong là vừa đến ngã tư, Mai Kim bẻ lái sang trái, rẽ vào con đường dẫn thẳng đến Bến tàu Bangkang.
*
Cuộc truy đuổi chiếc SUV vẫn tiếp tục.
Hai chiếc xe Sailin bên trái và bên phải áp sát vào nhau, khiến chiếc xe địa hình không thể quay đầu bỏ chạy mà phải lái thẳng về phía trước. Đặc vụ CIA trên xe địa hình nhìn thấy rõ ý định này, nhưng lại bị hai chiếc xe bám chặt đến mức không thoát ra được.
Ngọn lửa phía sau xe ngày càng lớn, ở ngã tư phía trước xuất hiện biển chỉ dẫn hướng Bến tàu Bangkang.
Người chỉ huy tác chiến của ghế phụ cầm khẩu súng tiểu liên trong tay lên, các đặc vụ phía sau cũng cầm súng lên.
Giây tiếp theo, tất cả cửa ô tô đều mở ra, nòng súng hướng về phía lốp của hai chiếc ô tô Sailin màu đen ở bên trái và bên phải, thời điểm họng súng lộ ra, A Diệu và Á La đồng thời giảm tốc độ, hàng nghìn viên đạn rơi xuống đường, để lại vô số lỗ đạn.
Thấy người sau giảm tốc độ, xe địa hình liền nhân cơ hội rẽ phải vào ngã tư, nhìn thấy bến tàu Bangkang ở phía xa. Nơi này thông với sông Mê Kông, chỉ cần nhảy ra khỏi xe, ẩn mình trong nước là có thể rút lui thuận lợi.
Chiếc xe không thể trụ được lâu hơn nữa, người lái xe đạp g, đạt tốc độ cao nhất.
Trên trực thăng, Bruno nhìn chiếc xe địa hình rơi vào bẫy, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Đồ ngu."
Trong kênh liên lạc, giọng nói của A Diệu lại vang lên: "Bọn chúng đang hướng về bến tàu, Tra Sai Áo La chuẩn bị"
Tra Sai và Áo Lai đã bố trí một điểm phục kích trên con đường dẫn đến bến tàu, chuẩn bị dừng xe bắt sống bảy đặc vụ. Nghe được mệnh lệnh, bọn họ đồng thời đáp: "Rõ."
*
Tiếng súng đột nhiên vang lên từ con đường yên tĩnh, khiến trong lòng Hạ Hạ kinh hãi.
Trong gương chiếu hậu bên ghế phụ xuất hiện một chiếc xe địa hình cỡ lớn đang bốc khói đen, rõ ràng là đang bốc cháy. Chiếc xe rẽ rất nhanh vào ngã tư hướng thẳng về phía bến tàu.
Cô không khỏi nhoài người ra ngoài cửa sổ xe nhìn lại, sau đó cô nhìn thấy hai chiếc ô tô màu đen đi theo phía sau chiếc SUV đang bốc cháy. Còn có thêm cả âm thanh của cánh quạt phát ra từ bầu trời.
Cô gái ngước lên, thấy một người đàn ông tóc đỏ đang ngồi ở cửa cabin cầm súng bắn tỉa.
Một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo xuất hiện trong ống ngắm, Carl nghiêng đầu: "Ủa, đây không phải Tiểu Hạ Hạ sao?"
1
Hạ Hạ vừa nhìn thấy đã nhận ra Carl, trong lòng cô run lên, vô thức nhìn ba chiếc xe đang rượt đuổi. Chiếc SUV nhanh chóng tiếp cận, sau khi loạng choạng giữ nguyên vị trí, hai chiếc xe màu đen lộ rõ ràng.
Người điều khiển xe bên phải là A Diệu, người điều khiển xe bên trái là Á La.
Có một người đàn ông ngồi ở ghế sau xe của Á La.
"Nhanh, đi nhanh." Hạ Hạ rõ ràng nghe thấy giọng cô run rẩy, cô đóng cửa sổ xe lại, sợ hãi ngồi lại vị trí: "Là hắn, hắn đến rồi!"