Sâu trong Kumon Bum, hiếm lắm mới tìm được một khoảng đất trống bằng phẳng gần dòng suối.
Bên cạnh có một căn nhà gỗ nhỏ có sàn nhà trên cao*, ngoài ra bên cạnh còn có một bếp lò bằng đá, rõ ràng đã có người sống ở đây từ lâu. Về việc người đó có phải là kẻ được gọi là "dã nhân" hay không cũng không còn quan trọng nữa.
*Các bạn tưởng tượng giống như nhà sàn của Việt Nam mình là được.
Á La giữ nơi này khá sạch sẽ, sau một lần bị ném vào Kumon Bum, lần thứ hai đến cậu ta đã mang theo vũ khí, súng ống và một loạt vật dụng cần thiết hàng ngày, cuộc sống cũng thoải mái hơn nhiều so với lần đầu đến đây.
1
Không có lệnh của Chu Dần Khôn, cậu ta vẫn luôn ở trong núi không có ra ngoài. Mãi cho đến khi gặp lại Chu Dần Khôn, cậu ta mới biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Những tán cây khổng lồ chồng lên nhau che khuất toàn bộ bầu trời.
Á La thiết lập bộ tăng cường tín hiệu vệ tinh rồi đi lấy thuốc và băng gạc, chỉ là người đàn ông đang nói chuyện điện thoại trước hàng rào gỗ gãy bên kia nên Á La cũng không tiến tới làm phiền.
Cậu ta bước xuống hai bậc thang, ngồi trước bếp đá, nhóm lửa đun nước.
Trong điện thoại vệ tinh, Kevin đang báo cáo tình hình mới nhất: "Anh Khôn, Trung Quốc, Nga, Thái Lan, Myanmar và Mexico đều là thành viên của Interpol, chúng ta không thể xâm nhập vào hệ thống chia sẻ thông tin tình báo của họ, em chỉ biết được Mỹ cũng tham gia chia sẻ thông tin tình báo, hiện tại các nước đều đã công khai lý do bắt giữ anh, anh Khôn."
Người đàn ông không có biểu cảm gì nghe điện thoại.
Kevin ở bên kia tiếp tục: "Em đã xác nhận vị trí của các thành viên, Lâm Thành vẫn đang trốn cảnh sát ở Hồng Kông, có thể không thể rời đi trong một thời gian. Tra Sai và Carl đang ở Afghanistan, còn Áo Lai, Bruno và Nick đều đang ở nước ngoài, sau khi nhiệm vụ kết thúc, lô vũ khí cuối cùng sẽ được gửi về Myanmar—"
Chu Dần Khôn ngắt lời: "A Diệu đâu?"
Á La ngước mắt nhìn lên.
Kevin dừng một chút, trả lời: "A Diệu biến mất sau khi rơi xuống biển, A Bộ hiện tại vẫn đang tìm kiếm ở Mexico."
"Anh Khôn, lực lượng cảnh sát từ nhiều quốc gia hiện đang hợp lực và cường độ chia sẻ thông tin tình báo là chưa từng có, ngay cả khi lô vũ khí hạng nặng cuối cùng của chúng ta đưa về kho cũng không thể cạnh tranh với quân đội cấp quốc gia và trang bị của cảnh sát."
Những người trong lực lượng vũ trang luôn chỉ nói sự thật trước mặt Chu Dần Khôn, ngay cả một người như Kevin, người đã hỗ trợ lực lượng vũ trang trong việc lập kế hoạch và triển khai tổng thể trong nhiều năm, cũng có chút do dự vào lúc này.
"May mắn là Kumon Bum tương đối an toàn, bên ngoài có căn cứ Myitkyina che chắn, Á La hẳn là mang vũ khí vào núi, việc tự vệ trong rừng không thành vấn đề gì." Kevin hỏi: "Anh Khôn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
You"ll also like
[BHTT] [EDITED] [HOÀN] Điên cuồng lún sâu...
166K11.9K
Tác phẩm: Điên cuồng lún sâu - 疯狂深陷 Tên khác: Phong cuồng thâm hãm Ra mắt: Năm 2024 Tác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu - 无心谈笑 ___________________ Tích phân: 448,642,112. Tình trạn...
[FULL] Quá Đỗi Dịu Dàng
380K19.1K
Minh Nhật là một đứa kiêu ngạo, nhưng vì quá thích cô ấy. Cậu đã... Tìm mọi cách bắt chuyện. Giả làm Grab đón đưa. Hướng dẫn cô ấy học Toán. Trộm nhìn cô ấy rồi dùng 7...
KHÓC ĐI, CẦU XIN CÀNG TỐT - CRY, OR BETTER Y...
102K1.1K
‼️ Truyện được dịch trực tiếp từ bản Hàn, không phải bản Tiếng Anh bị chế sai rất nhiều tràn lan trên nhiều trang ❗ Tên gốc: 울어봐, 빌어도 좋고 Tên Tiếng Anh: Cry, Or Better Y...
[HOÀN/ĐM] Tôi thực sự không có quyến rũ cậu...
24.9K1.4K
Tên Hán Việt: Ngã chân một hữu dẫn dụ tha Tác giả: Mao Cầu Cầu Nguồn raw: DuFengDu Độ dài: 65 chương + PN Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủn...
Yêu Hận Tình Thù [ LingOrm ]
16.3K1.3K
Vì lợi ích kinh doanh ba của nàng đã nhẫn tâm tàn ác cướp mất đi cuộc sống hạnh phúc của một đứa trẻ mới lên 7 tuổi. Để rồi con gái ông ấy là nàng phải là người nhận lấy...
[Comic Translated] HOMICIPHER
68.1K5.5K
Tình người duyên ma - Tổng hợp truyện tranh sưu tầm được
[ĐM/ABO] Hôn Ước Hữu Hiệu (HOÀN)
36.8K2.2K
🎹 Tên truyện: Hôn ước hữu hiệu 🎹 Tác giả: Thất Tử Hoa 🎹 Editor: Vọng 🎹 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sinh con, ABO, Cưới trước yêu sau. 🎹 N...
Làm gì.
Chu Dần Khôn nhìn khu rừng nguyên sinh vô tận, ánh lửa cháy trong bếp đá dưới căn nhà gỗ nhảy múa, phản chiếu trên khuôn mặt anh.
Tình thế hiện tại là địch ở trong tối còn anh ở ngoài sáng.
Giờ phút này trong núi là một mảnh yên tĩnh, nhưng ở bên ngoài lại không có biết có tới bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Kumon Bum. Hiện tại bất kỳ một biến động nào cũng sẽ nhanh chóng bị thế giới bên ngoài bắt được, một khi nắm bắt được cơ hội, chúng sẽ theo nhóm tấn công.
Nếu thực sự muốn chiến đấu, chưa cần nói đến những thứ khác, chỉ cần khai hỏa bằng vũ khí cấp quốc gia của Thái Lan và Myanmar, kết quả tốt nhất là cả hai bên sẽ chịu tổn thất lớn, mà tổn thất quá lớn đương nhiên sẽ không thể nguyên vẹn rút lui.
Chỉ bằng cách biến mất hoàn toàn, sau đó tung ra đòn phản công bất ngờ mới có thể đánh bại từng tên một.
Sau một lúc im lặng, Chu Dần Khôn nói: "Tất cả nhiệm vụ trong tay mọi người đều đình chỉ, cắt đứt mọi liên lạc, thân phận giấu kín tại chỗ, chờ lệnh hành động."
"Rõ."
Sau khi cúp điện thoại, xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Đêm khuya là thời điểm tốt nhất để bình tĩnh, lý trí và sắp xếp suy nghĩ. Người đàn ông đứng bên hàng rào gỗ, tâm trí không ngừng lóe lên những cuộc truy đuổi liên tiếp.
Cho dù hệ thống tình báo chung của các nước muốn bắt anh có tiên tiến đến đâu thì cũng không thể đến nhanh và chính xác như vậy. Ngay cả khi anh ngẫu hứng rời Mexico và đột ngột thay đổi sân bay hạ cánh, loại tin tức nào cũng có thể nhanh chóng rò rỉ ra ngoài.
Những người duy nhất biết tin này là người của anh. Người của anh, anh biết rõ nhất.
Lùi lại một bước, nếu họ bị tấn công ở Mexico trong nửa đầu cuộc hành trình, vấn đề thực sự nằm ở A Bộ hoặc A Diệu thì hai người đó sẽ không ngu ngốc đến mức đi theo anh bỏ chạy suốt chặng đường, thậm chí là liều cả tính mạng.
1
Kevin là người sắp xếp việc thay đổi sân bay hạ cánh ở nửa sau của hành trình. Nếu vấn đề nằm ở Kevin, với việc sắp xếp đi lại nhiều hành trình như vậy thì việc động thủ dễ như trở bàn tay, không cần phải đợi anh về Myanmar rồi mới bố trí tấn công.
Hơn nữa, anh gặp phải nhiều cuộc đột kích như vậy, chưa từng có lần nào giống như lần này — những người đó từ đầu đến cuối dường như biết rõ vị trí cụ thể của anh.
Ánh mắt anh rơi vào vật trên tay.
Giây tiếp theo, Chu Dần Khôn mở nắp sau của điện thoại vệ tinh, tháo pin ra xem xét từng chi tiết. Không có gì bất thường.
Cho nên vấn đề không nằm ở anh. Người đàn ông lắp pin lại, đến khi lắp mặt lưng sau thì đột ngột khựng lại. Anh quay lại nhìn ngôi nhà gỗ phía sau.
Bên cạnh ánh lửa của bếp đá, Á La nhìn thấy Chu Dần Khôn quay người đi vào căn nhà gỗ rồi đóng sầm cửa lại.
*
Hạ Hạ vẫn yên lặng ở trong nhà.
Đột nhiên có người đi vào, cô vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Dần Khôn.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô gái, trái tim người đàn ông chợt chùng xuống. Bước vào Kumon Bum, nơi được mệnh danh là vùng đất cấm của Myanmar, Chu Hạ Hạ một chút cũng không lo lắng sợ hãi so với khi cô bị mắc kẹt ở núi Birao của Thái Lan.
Trong suốt cuộc truy đuổi sinh tử này, cô vẫn im lặng, không hỏi một câu nào.
Cô không hỏi tại sao có người đuổi theo, hay là ai đang đuổi theo, như thể cô đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng mà, cô thậm chí còn không có điện thoại di động, làm sao có thể tiết lộ tin tức?
Hạ Hạ bình tĩnh nhìn người đàn ông tới gần.
Cô ăn mặc mỏng manh, quần không có túi, túi áo khoác nông, nhìn thoáng qua đã biết là trống rỗng.
"Chu Hạ Hạ."
Giọng nói lạnh lùng khiến cô gái rùng mình. Cô hít một hơi thật sâu, ngước lên nhìn anh.
Chu Dần Khôn nói: "Cởi quần áo ra."
Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến.
Hạ Hạ rũ mắt xuống, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô im lặng đứng dậy, cơn gió lùa vào phòng làm lung lay ánh nến, khiến bóng cô gái khẽ run lên.
"Là tôi."
Giọng cô không lớn nhưng lọt vào tai người đàn ông rất rõ ràng. Chu Dần Khôn không nói gì chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thời điểm cô nói xong hai chữ này bầu không khí trong phòng như đóng băng, cảm giác tức giận và áp bức quen thuộc càng ngày càng nặng nề, khiến hơi thở trở nên trì trệ.
Hạ Hạ ngẩng đầu nói tiếp: "Là tôi, trong cơ thể tôi đặt máy định vị."
"Tôi bảo cháu cởi quần áo ra."
Cô gái im lặng, không hiểu mục đích của việc này có nghĩa gì. Cô biết ngay khi anh bước qua cánh cửa kia, anh đã nghi ngờ cô. Bây giờ cô đã nói ra sự thật, anh vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.
Hạ Hạ giơ tay cởi cúc áo.
Người đàn ông nhìn xuống.
Chiếc áo sơ mi bên ngoài được cởi cúc, để lộ chiếc đai màu trắng bên trong. Chu Dần Khôn quét qua cổ và xương quai xanh của cô, từ góc độ của anh có thể nhìn thẳng vào bên trong dây đeo, đồ lót của cô gái nhỏ bao lấy bộ ngực đầy đặn, trên ngực nhuốm máu, đỏ rực.
Ngay sau đó, cô cởi dây treo, vén áo lót bên dưới lên.
Hai mắt của Chu Dần Khôn lập tức tối sầm lại.
Anh đã nhìn thấy cơ thể cô vô số lần, quen thuộc với từng chi tiết trên da thịt của cô. Thấy nhiều đến mức vết thương cách ngực trái chưa đầy một centimet của cô trở nên đặc biệt xa lạ và chói mắt.
Rời mắt khỏi vết thương, người đàn ông lại nhìn vào mắt Hạ Hạ, trong đôi xinh mắt đẹp này là thản nhiên và điềm tĩnh.
Cơn tức giận lúc này kịch liệt xông lên đỉnh đầu, Chu Dần Khôn bóp lấy cổ cô: "Chu Hạ Hạ, tìm chết cũng phải có giới hạn chứ?"
Hạ Hạ lúc bị anh bóp vào khó thở, cổ họng cô đau nhức dữ dội, không thể nuốt được. Cô có cảm giác như bị anh một tay nâng lên, chân không chạm đất.
Tầm nhìn dần dần mờ đi.
"Sao vậy, Chu Diệu Huy dùng cháu làm két sắt nhỏ, giấu trên người cháu một con chip, cháu không những không hận hắn, mà còn có cảm hứng?" Anh không những không có ý định buông tay mà còn siết chặt hơn, miệng rỉ máu ở mu bàn tay hở ra, máu chảy xuống cổ tay, nhỏ xuống ngực Hạ Hạ, nhuộm đỏ một vùng rộng lớn.
Những nghi ngờ đã được xác nhận, những bí ẩn đã được giải quyết, mọi thứ xảy ra trước đó đều được giải thích. Cảnh tượng ở Mexico hiện lên trước mắt anh, Chu Dần Khôn lúc này chỉ muốn bẻ gãy cổ cô.
"Cho nên cháu không muốn ở lại trên đảo vì muốn làm chuyện này. Cháu đến bệnh viện hết lần này đến lần khác, mượn danh nghĩa nghe tư vấn của bác sĩ, đưa đám súc sinh nhỏ đó đi khám sức khỏe, chỉ để tránh gây nghi ngờ thôi, đúng không?"
Sắc mặt Hạ Hạ tím tái, tai ù đi, gần như không nghe được âm thanh nào nữa.
"Cho nên hôm đó cháu từ bệnh viện về mới có dị thường như vậy, đi ngủ thì ôm ngực, đi tắm thì không cho cởi quần áo."
Hai mắt Chu Dần Khôn đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Hạ Hạ, cháu có năng lực đấy, thậm chí điện thoại di động còn không có, ai trả tiền cho cháu, ai cho cháu tiền phẫu thuật?"
Hai mắt Hạ Hạ đã tối sầm, thân thể tê cứng, đồng tử của cô có xu hướng giãn ra.
Ngay sau đó, cô bị ném xuống chiếc giường gỗ phía sau, tấm ván giường cực kỳ cứng, khuỷu tay của cô gái va vào nó, phát ra một âm thanh nghèn nghẹt nặng nề. Cơn đau rõ ràng đã đánh thức người đang trên bờ vực nghẹt thở đến cái chết.
Hạ Hạ miễn cưỡng khôi phục lại ý thức, tỉnh táo hơn một chút.
Giây sau lúc Chu Dần Khôn vừa hỏi câu này, anh liền nghĩ tới một người. Nghĩ đến cảnh Chu Hạ Hạ và người đó không thể tách rời, ôm nhau chào tạm biệt.
Anh bước tới bên giường, cúi sát vào mặt Hạ Hạ, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một: "Là Trần Thư Văn à?"