Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 57


Sáng sớm hôm sau, Hạ Hạ bị đánh thức bởi những tiếng động ồn.

Cô không nhớ được mình đã ngủ khi nào, chỉ là suốt đêm cô cuộn tròn trong chăn với tư thế cực kỳ khó chịu, lúc này toàn thân đều đau nhức.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ sáng, vốn cũng không nên ồn ào như vậy. Cô trèo xuống giường, chân trần đi tới mở cửa, nghe thấy những tiếng ồn ào phát ra từ cửa hàng của ông nội, cô nhìn qua, còn mơ hồ có thể thấy bên trong có rất nhiều người.

"Hạ Hạ."

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Tát Mã mặc váy đen, nhìn thấy con gái mình đi chân trần đứng trên mặt đất, quần áo và cánh tay đều bẩn thỉu, bà không khỏi giật mình: "Hạ Hạ, chuyện gì thế này? Làm sao lại để cả người thành như vậy?"

Hạ Hạ cúi đầu nhìn, nhìn xong mới giật mình nhớ tới chuyện tối qua, cảm giác giống như vừa gặp qua cơn ác mộng, vừa kỳ quái vừa đáng sợ.

"Không... không sao đâu mẹ, tối qua con đi vệ sinh bị ngã."

Tát Mã có chút kinh ngạc, Hạ Hạ rất thích sạch sẽ, sẽ không để bản thân còn bẩn thỉu như vậy mà trèo lên giường ngủ. Nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi những vấn đề này, khi Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía cửa hàng của Tái Bồng, Tát Mã mím môi, sờ đầu con gái mình.

Hạ Hạ quay người lại.

"Bé ngoan, chúng ta đi tắm rửa thay quần áo trước đi."

Tát Mã vừa nói vừa bi thương đưa chiếc váy trắng cho Hạ Hạ.

Hạ Hạ nhìn chiếc váy trắng trong tay, rồi nhìn chiếc váy đen tuyền trên người Tát Mã, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Đêm qua bọn họ rõ ràng đã nhất trí hôm nay là sinh nhật ông nội, bọn họ sẽ mặc quần áo màu đỏ.

"Chờ con thay quần áo xong, chúng ta sẽ đi gặp ông nội." Tát Mã khẽ thở dài: "Hạ Hạ, ông nội đã qua đời vào đêm qua rồi." 

"Cái gì?!"

Cô gái không thể tin được lùi lại hai bước. Tát Mã sợ cô vấp ngã vội vàng ôm lấy cô.

"Không thể nào! Hôm qua ông nội vẫn còn rất tốt mà, thậm chí ông còn nói trong tiệc mừng thọ hôm nay, ông sẽ cho mọi người xem quà sinh nhật con tặng ông!"

Cô đẩy chiếc váy vào tay Tát Mã, chân trần chạy ra ngoài, nơi cô ở chỉ cách cửa hàng của Tái Bồng vài bước chân, bên trong có rất nhiều người đang đứng, Hạ Hạ lúc này cũng không để ý đến lễ phép, cô khó khăn chen người vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy một thi thể được phủ vải trắng.

Những chiếc bàn trong cửa hàng được tạm thời xếp lại, thi thể của ông lão được đặt lên trên, cả người ông trùm một tấm vải trắng, chỉ để lộ một bàn chân không đi giày, mắt cá chân và các ngón chân sưng phù, rõ ràng là có dấu hiệu bị ngâm nước. 

Cách đó không xa, món quà mừng thọ mà cô tặng ông nội được đặt ngay cạnh tượng Thần Tài.

Sắc mặt cô gái tái nhợt.

"Ông nội, ông nội..." Cô run rẩy lẩm bẩm, nhìn thẳng vào tấm vải trắng, cô không thể tin được người mà ngày hôm qua vẫn còn dạy cô chơi cờ, khen cô trên bàn cờ phản ứng nhanh nhạy, thế mà hôm nay đã biến thành một cái xác lạnh ngắt.

Một cô gái đột nhiên lao vào bỗng làm gián đoạn cả cuộc trò chuyện. Tất cả những người có mặt ở đây đều là nam, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Chu Hạ Hạ đang thất hồn lạc phách.

Chu Diệu Huy khẽ nhíu mày, đi tới đứng vào giữa thi thể Tái Bồng và Chu Hạ Hạ: "Hạ Hạ, con về trước đi."

Tát Mã sau đó mới đuổi theo cô, Chu Diệu Huy nhìn bà một cái, người phụ nữ liền hiểu ý, bà bước tới nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con gái, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, bà biết sự cố ngoài ý muốn này sẽ có tác động mạnh mẽ như thế nào đến Chu Hạ Hạ.

"Hạ Hạ." Tát Mã hết sức nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Tạm biệt ông nội đi con."

Hai chữ tạm biệt tuy đơn giản nhưng lại khiến cô nhận ra rằng người mà ngày hôm qua còn tươi cười với cô nay đã không còn nữa.

Thế sự là vô thường, đời người là hữu hạn. Sinh mệnh thì mong manh, ngắn ngủi, không biết ngày mai rồi sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô gái cứng ngắc quay đầu lại, chưa kịp mở miệng nói chuyện với mẹ thì tầm mắt đã rơi vào người đàn ông ngồi gần đó đang hút thuốc.

Chu Dần Khôn đang nghịch bật lửa trong tay, ngay từ giây đầu tiên Chu Hạ Hạ bước vào, ánh mắt anh đã dừng trên người cô.

Đối mặt với đôi mắt đen láy, một cơn ớn lạnh không thể giải thích được xâm nhập vào sống lưng cô rồi lan ra toàn thân, trên môi Chu Hạ Hạ như mất đi màu đỏ của máu. 

Tuy Chu Dần Khôn không nói gì, nhưng ánh mắt của anh lại chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới, quét qua toàn bộ quần áo và cánh tay bẩn thỉu của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi chân không giày của cô.

"Hạ Hạ!"

Cơ thể cô gái bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào vòng tay mẹ. Người gần cô nhất là người của Chu Diệu Huy tên là A Phổ, anh ta lập tức bước tới đỡ Hạ Hạ lên, Tát Mã đi theo A Phổ vội vàng đưa Hạ Hạ trở về.

Sự gián đoạn qua đi, cửa hàng lại trở lại bầu không khí căng thẳng trước đây.

Chu Dần Khôn nhìn Chu Diệu Huy: "Anh cả, con gái cưng của anh ngất xỉu rồi, sao anh không đi xem xem?"

Chu Diệu Huy vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết nói: "Tôi đã nói rồi, cần phải khám nghiệm tử thi, không thể tự nhiên lại có chuyện vô lý xảy ra với ba như vậy."

Toàn bộ thị trấn Mesai, từ quân đội đến cảnh sát đều có liên quan đến Tái Bồng. Thị trấn Mae Sai đối diện với một nhánh của sông Mê Kông, nó được bao bọc bởi những ngọn núi. Trên núi có một ngôi làng tên là Mae Salong, nơi đóng quân của cả một đội quân vũ trang, cho dù họ có xảy ra xung đột với cả chính phủ đi nữa thì ông cụ cũng sẽ không có khả năng gặp chút nguy hiểm nào. Mesai là lãnh thổ của ông, người và súng đạn ở đây đều tuân theo mệnh lệnh của ông cụ, nhưng ông lại  lặng lẽ qua đời một cách đột ngột, Chu Diệu Huy vẫn không thể tin được đó chỉ là một tai nạn.

Nghe lời ông nói, Chu Dần Khôn dập điếu thuốc, đứng dậy đi về phía Chu Diệu Huy. Hai người giằng co mãi, bầu không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng, mọi người lúc này đều nín thở chờ đợi.

Không ngờ, Chu Dần Khôn lại cười lớn, gọi: "Anh cả."

Chu Dần Khôn nhìn vào mắt ông: "Như tôi đã nói, ai dám chạm vào thi thể của ba tôi, tôi sẽ cho hắn đi xuống cùng ông ấy."

Chu Diệu Huy cau mày, không nhượng bộ.

Chu Dần Khôn nói tiếp: "Anh không phải là người tuân thủ quy tắc nhất sao? Quy tắc của giang hồ, những người bị mổ bụng rồi mới chôn cất, dù có xuống lòng đất đi nữa thì vừa không thể đầu thai mà cũng không thể sống yên ổn đâu. Đây là điều tối kỵ lớn mà phải không. Chúng ta đều là con trai của ông ấy, chúng ta dù sao cũng phải nên hiếu thảo một chút. Ít nhất là đừng làm phiền đến sự yên bình ở dưới đó của ba, anh thấy thế nào?

"A Huy."

Lúc này, một giọng nói phát ra từ ngoài cửa. Chu Diệu Huy nhìn sang thì thấy là người quen cũ.

Mạt Thiện đã trở về từ Myanmar, ông cùng Tái Bồng là bạn, có giao tình tới mấy chục năm, cả hai đã cùng nhau trải qua sóng gió khi còn trẻ, tuy nhiên Mạt Thiện thì lại không có dã tâm lớn như ông cụ, ông chỉ an phận nhận phần tiền thuộc về mình mà thôi, sau đó thì năm này qua năm khác nối tiếp nhau, ông đảm nhận nhiệm việc trồng cây thuốc phiện cho Tái Bồng.

Tái Bồng rất coi trọng Mạt Thiện, những người dưới quyền ông cụ đa phần khi thấy Mạt Thiện đều sẽ cung kính gọi một tiếng chú.

Mạt Thiện vừa bước vào, nhìn thấy thi thể được phủ vải trắng trên bàn, ông dừng lại, đôi mắt chợt đỏ hoe.

"Chú Mạt Thiện." Chu Diệu Huy gọi.

Mạt Thiện rời mắt đi, ông nhìn Chu Diệu Huy: "Hai anh em các cậu nói chuyện tôi đều đã nghe thấy, nhưng A Huy à, ba của cậu đã sống vinh quang cả một cuộc đời, cho nên khi ông ấy ra đi, cũng nên để cho ông ấy nguyên vẹn mà đi. Nếu cậu vẫn thấy có vấn đề thì có thể gọi bác sĩ đến kiểm tra, chú cũng chỉ khuyên cậu không nên đụng đến dao kéo, mà cậu thì cũng muốn ba cậu ra đi nguyên vẹn mà phải không?" 

Một lúc lâu sau cuối cùng Chu Diệu Huy cũng lên tiếng: "Vậy thì tìm bác sĩ đi."

Bác sĩ mà Chu Diệu Huy mời đến là người ông cụ quen. Từ khi Tái Bồng định cư ở Mae Sai, ông thường uống rượu và chơi cờ cùng với vị bác sĩ đã nghỉ hưu tên là Đàm Tứ Bình, không vì gì cả, đơn giản là tổ tiên của Đàm Tứ Bình cũng là người HongKong, Trung Quốc, mà họ thì lại rất hợp nhau.

Chẩn đoán của Đàm Tứ Bình phù hợp với suy luận của mọi người, khi Tái Bồng được tìm thấy, ông là sau khi uống rượu đã trượt chân và mất do đuối nước.

Thi thể Tái Bồng được phát hiện bởi người chèo thuyền giao cá vào buổi sáng nay, hôm nay tuy không có lịch giao cá, nhưng người bán cá biết Tái Bồng tổ chức mừng thọ nên tặng miễn phí cho ông một mẻ cá. Bắt gặp được thi thể trên sông, người đàn ông hoảng sợ đến mức hét lên, vội vàng gọi người đến vớt xác. Cách nơi vớt xác không xa là quầy bán cá nướng của Tái Bồng, trên chiếc bàn nhỏ hướng ra sông vẫn còn sót lại những chai rượu rỗng và vài chiếc ly.

Chu Dần Khôn nghe xong liếc nhìn Chu Diệu Huy: "Được rồi chứ?"

Chu Diệu Huy nhìn vào mắt Chu Dần Khôn, thế mà trong đó lại không có chút bi thương nào.

Đúng như những gì ông cụ đã nói, không có chút nhân tính nào cả.

"A Huy, theo quy định, thi thể sẽ được giữ lại trong vòng bảy ngày, nhưng thời tiết nóng như vậy, cứ để đây thì ba cậu cũng không được yên. Nếu được thì chuẩn bị tang lễ càng sớm càng tốt." Mạt Thiện nói tiếp: "Cứ nói là lên cơn đau tim, đừng công bố với bên ngoài là uống rượu rớt xuống nước chết đuối."

Vừa nói vừa bước đến bên thi thể, nhấc mép vải trắng lên, nắm chặt bàn tay đã trương phồng, mấy ngón tay còn đang nắm chặt. Mạt Thiện cúi đầu nghẹn ngào một hồi: "Ba cậu vốn luôn muốn giữ thể diện."

Chu Diệu Huy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng rời đi không nói lời nào.

Người chết rồi cũng không thể sống lại. 

Ông cụ đột ngột qua đời nên không kịp dặn dò, Chu Diệu Huy không chỉ bận rộn với mỗi đám tang này, mà ông còn vô vàn công việc khác. Nếu cứ cắn mãi không tha, nhất quyết tìm ra nguyên nhân cái chết của Tái Bồng thì liệu có tìm ra được hay không là một chuyện, quan trọng hơn là không thể để người khác lợi dụng sơ hở chiếm được lợi trong công việc kinh doanh của Tái Bồng.