Trong ngôi nhà dưới chân núi.
Hạ Hạ cảnh giác nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa, có chút sợ hãi ôm lấy cánh tay mẹ.
Hai người đàn ông đều cao lớn, mặc đồng phục nguỵ trang, còn có súng trên tay. Nhưng họ lại trông không giống những người lính, một người thì trông còn bình thường chút, nhưng mà người còn lại thì... tóc nhuộm đỏ, đeo khuyên tai tùm lum, miệng chóp chép nhai kẹo.
Anh ta trông giống như con lai, khuôn mặt hẹp, mũi thẳng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Người đàn ông như có mắt sau lưng, khi hắn quay đầu lại, Hạ Hạ vội vàng quay mặt đi.
"Này." Người đàn ông tóc đỏ quay lại, gọi người đứng bên kia cánh cửa.
Ngoài cửa phía bên trái vẫn còn có một thanh niên đứng gác, nhìn bề ngoài thì cao ngang A Diệu nhưng trên người không có hình xăm, tóc cắt ngắn gọn gàng, đứng ở bên ngoài không nói không rằng, nhưng lại không ngừng quan sát xung quanh.
Trực thăng bắt đầu rút lui rồi.
Nghe thấy tiếng "Này", anh ta nhìn về phía này.
Người đàn ông có mái tóc ngắn màu đỏ tên là Carl, hắn là con lai giữa người Mỹ và người Thái, trông thì vô hại, nhưng đích xác lại là một con quái vật, lúc bị Chu Dần Khôn ném vào ao cá sấu, thậm chí còn vũng vẫy kết liễu được hết đàn cá sấu. Chân chính từ cửa tử bước ra.
"Hai người bên trong này là ai?" Hắn sờ cằm nhìn cô: "Người phụ nữ của anh Khôn?"
Người bên cạnh không trả lời.
Trong Quân đội Thống nhất, miễn là họ có quyền lựa chọn thì không ai sẵn lòng đi làm nhiệm vụ cùng Carl, người đàn ông này nói rất nhiều, còn thường không hành động theo kế hoạch trước đó đã định sẵn, lại khó nắm bắt, hành xử thì giống như một kẻ tâm thần.
"Người kia dáng người cũng khá đẹp, nhưng trông lớn tuổi hơn anh Khôn."
Vẫn không có ai chú ý tới hắn, Carl nhìn cô: "Người này thì quá nhỏ, tuy nhiên lại có khuôn mặt rất xinh đẹp. Anh Khôn thay đổi khẩu vị rồi?"
Nếu không ai ngăn cản, hắn có thể nói suốt cả ngày lẫn đêm. Người đàn ông tóc đen vốn im lặng liếc nhìn hắn: "Đây là vợ con của Chu Diệu Huy, không liên quan gì đến anh Khôn."
"Hả? Sao lại không liên quan? Gọi là cái gì nhỉ... chị? Chị dâu sao? Thế đứa nhỏ gọi là gì?"
Người đàn ông mặc đồ đen khó chịu, lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe địa hình, người đầu tiên xuất hiện là A Diệu, anh ta gật đầu, hai người đàn ông đứng ở cửa thu súng rồi rời đi. Hạ Hạ nhìn thấy A Diệu từ xa mới biết những người ở cửa là người của ai.
Vừa rồi hai người này đột nhiên xông vào nhốt cô và mẹ cô vào cùng một căn phòng, tuy họ không nói gì nhưng Hạ Hạ nhìn thấy súng và trang phục họ mặc thì cô vẫn sợ.
Bây giờ biết bọn họ là người của Chu Dần Khôn, cô và mẹ lại đang bị khống chế dưới chân núi, liệu ba ở trên núi có xảy ra chuyện gì không?
"Mẹ, ba có gặp nguy hiểm không? Bên ngoại chạy đến nhiều xe như vậy, sao ba vẫn chưa về?"
Trước khi kết hôn, Tát Mã đã bị bắt cóc một lần, trải nghiệm đó rất đáng sợ. Bà giữ thái độ khiêm tốn trong nhiều năm như vậy, lại không ngờ rằng sau nhiều năm điều tương tự lại xảy ra. May mắn thay, lần này có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra, bà xoa đầu con gái, nói: "Sẽ ổn thôi."
Tuy không biết nhiều về công việc kinh doanh của chồng, nhưng Tát Mã biết bà và con gái có giá trị lợi dụng để đe dọa chồng bà, nếu như họ chết, vậy thì sẽ không còn giá trị nào nữa. Chúng canh giữ bà và con gái bà, bây giờ lại được thả ra, có lẽ... thứ mà họ muốn đã đạt được rồi.
Sau khi nghe mẹ nói, Hạ Hạ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô dừng lại, Hạ Hạ nói: "Mẹ, con ra cửa đợi ba về."
Người bên ngoài rời đi, không còn ai quan tâm đến hai mẹ con nữa, cho nên bà gật đầu đồng ý. Sau khi ông cụ qua đời, bà mới thấy được áp lực đè nặng lên chồng mình, chỉ khi thấy con gái cười ngọt ngào gọi một tiếng "ba" thì Chu Diệu Huy mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Không giống ngày hôm qua, hôm nay cả sân lại cực kỳ yên tĩnh. Tát Mã quay về phòng thu dọn đồ đạc, có lẽ cả cuộc đời sau này của bà sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại Mae Sai nữa.
Bên ngoài xe ô tô không ngừng chạy qua, Hạ Hạ đi đến con hẻm nhìn về hướng Chu Diệu Huy rời đi, không đợi được xe của Chu Diệu Huy đang quay lại, ngược lại lại nhìn thấy Chu Dần Khôn đang tựa người vào một chiếc xe bên lề đường, giữa các ngón tay kẹp điếu thuốc, đứng nói chuyện với A Diệu.
Trong góc có thêm một cái đầu, Chu Dần Khôn lúc này mới nhìn qua. Ngoài anh, xung quanh còn có những người đàn ông mặc trang phục chiến đấu ngụy trang.
Mấy ánh mắt gần như cùng lúc nhìn sang, Hạ Hạ giật mình, quay người vội vàng chạy về.
"Uầy, cô bé này bị làm sao vậy? Nhìn thấy quỷ à?"
Chu Dần Khôn liếc nhìn Carl: "Bắt qua đây hỏi một chút không phải là biết rồi sao."
Carl thích làm mấy cái loại chuyện này nhất. Hắn cao, chân dài, hai ba bước đã mất hút vào trong hẻm nhỏ, mới bước vào chút xíu đã vang lên một tiếng hét thảm thiết, chưa đầy hai giây sau, cô gái vô cùng đáng thương bước ra, khẩu súng còn đang chĩa vào lưng.
Chu Hạ Hạ không có nhìn thấy quỷ, mà là nhìn thấy một đám ma quỷ đứng với nhau.
Khi bước đến trước mặt Chu Dần Khôn, Carl thu súng lại, ngồi ở đầu xe bên cạnh xem náo nhiệt: "Em tên gì, tiểu mỹ nhân?"
Hạ Hạ nghe thấy tiếng Trung kỳ lạ lại còn ngả ngớn trong miệng người kia phát ra, trong lòng không muốn đáp lại nhưng ngoài miệng vẫn thành thật trả lời: "Chu Hạ Hạ."
Nếu cô không nói, Chu Dần Khôn cũng sẽ không giữ bí mật cho cô.
"Sao em thấy chúng tôi lại chạy? Chúng tôi đều là một nhóm quý ông đấy."
A Diệu nhìn Carl, hơi cau mày. Đã lâu không gặp nhưng hắn vẫn nói nhiều như vậy.
Chu Hạ Hạ chỉ biết, quý ông trong miệng người này chắc chắn không giống như những người cô đã học ở trường. Trước ánh nhìn chằm chằm của nhiều người đàn ông như vậy, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngước nhìn Chu Dần Khôn, nghĩ đến lời đe dọa của anh tối qua, cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Cô lập tức quay mặt đi, cúi đầu nói: "Cháu chỉ muốn xem ba đã về chưa. Nếu... nếu không có chuyện gì thì cháu về trước"
"Chu Hạ Hạ."
Chu Dần Khôn dập điếu thuốc, khoanh tay nhìn về phía cô: "Cháu ở xa quá, tôi không nghe thấy cháu nói gì cả."
Cô nhìn khoảng cách trước mặt chỉ cách ba bước, cô không tin Chu Dần Khôn thật sự không nghe thấy gì. Nhưng xung quanh cô vừa có người lại vừa có súng, cô không có dũng khí phản bác, nhưng cô cũng không muốn bước tới, đành phải cao giọng: "Ý cháu là—"
"Lại đây." Người đàn ông lười biếng ra lệnh.
Đôi mắt Hạ Hạ hơi đỏ lên, Carl bên cạnh cô nhìn thẳng vào mắt cô: "Khóc rồi phải không? TRỜI ƠI."
Sau đêm qua, cô không dám và cũng không muốn lại gần Chu Dần Khôn. Rõ ràng là cô không làm gì cả, nhưng anh vẫn tiếp tục tóm lấy cô không buông. Hạ Hạ tiến lên hai bước, ngửi được mùi thuốc lá trên người anh và... có mùi hơi tanh, có chút giống mùi vị cô từng nếm qua, mùi máu?
Một giây sau, người đàn ông đứng thẳng lên, đến gần cô: "Đừng quên lời hứa tối qua."
Hạ Hạ nhớ lại những lời đe dọa và cảnh báo mà cô đã nghe thấy khi bị anh đè xuống giường, cô lập tức gật đầu.
Nhìn từ góc độ này, khuôn mặt cô lại càng nhỏ hơn, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, sống mũi thẳng, đôi môi ngay cả khi không tô son cũng hồng hào.
"Có miệng lại không biết kêu lên, lần sau còn như vậy thì sẽ khâu nó lại."
Cô gái mở to mắt hoảng sợ.
Chu Dần Khôn nhếch miệng cười, trầm ổn nói: "Có thể chọn may từ trong ra hoặc là từ ngoài vô."
Carl và người đàn ông tóc đen bên cạnh đều sửng sốt, anh Khôn đây là đang làm gì vậy? Trêu chọc phụ nữ? Hay trêu chọc trẻ em?
Gần đây rảnh rỗi như vậy sao?