An Tịch Vy giật mình tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một nơi vừa lạ lại vừa quen. Còn có một người mà cô không muốn gặp ngồi bên cạnh.
“Tỉnh rồi.”
Vừa định ngồi dậy liền bị anh giữ lại.
“Em nên nghỉ ngơi thêm đi.”
Vừa rồi bác sĩ bảo, vì cô bị hạ đường huyết nên mới ngất đi. Anh đoán chắc vì chuyện ồn ào xảy ra trước đó nên cô vẫn chưa ăn uống gì.
“Anh không cần giả vờ. Anh vốn dĩ chỉ lợi dụng tôi để lấy tiếng cho mình.” An Tịch Vy gạt tay anh ra, nghiêng người về phía ngược lại không nhìn đến anh.
“Ý em là sao?” Anh nghi hoặc hỏi.
Cô bức xúc ngồi dậy. “Tôi đã biết hết rồi. Anh không cần phải giả vờ ân cần trước mặt tôi. Tỏ ra bản thân là một người tốt, nhưng sau lưng, chính anh lại tung đoạn clip mọi người mắng chửi tôi, để họ nghĩ tôi đang tìm sự thương hại, để họ càng thêm kỳ thị tôi, mắng nhiếc tôi là thứ không ra gì.”
“Nói xong chưa?”
“Chưa. Anh biết đại học Viễn Hoa là của Trác gia đầu tư, anh cũng không nói cho tôi biết. Tôi bị mọi người xua đuổi, đến hy vọng cuối cùng cũng không còn. Anh hài lòng chưa?” Cô hét lên một cách cay đắng, bao nhiêu uất ức dồn nén khiến cô không còn biết sợ anh là gì nữa. Cũng không thèm để ý đến lời anh nói mà tháo nhẫn ra ném vào người anh.
Trác Phi Vũ tức điên lên, ấn cô ngã rạp xuống giường, còn chưa kịp đẩy anh ra, hai tay anh đã cố định cô ở giữa. Từ khi sinh ra cho đến hiện tại, cô là người đầu tiên dám dùng thái độ này nói chuyện với anh như vậy.
“Tôi nói cho em biết. Rũ sạch quan hệ, chỉ cần nói đơn giản một câu, em cố tình bẫy tôi, hủy hoại danh dự của tôi là đủ. Lúc đó mọi người đều chĩa mũi dùi về em chứ không phải là tôi.”
“Hiện tại có khác biệt gì đâu?”
“Em nên nhớ rõ, giữa chúng ta là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Trác Phi Vũ này vốn không cần lợi dụng em. Nếu thật sự như lời em nói, tôi có cần tuyên bố chúng ta là vợ chồng ở buổi họp báo không? Em nghĩ tôi rảnh quá tìm việc để làm, mới vây vào cô gái phiền phức như em.”
“Phải, là tôi phiền phức. Vậy tại sao anh không để tôi chết đi?”
“Chỉ gặp một chút chuyện nhỏ đã đòi sống đòi chết, em thấy mình có xứng đáng với những người yêu thương em chưa? Tôi vừa sinh ra đã là cái gai trong mắt của người khác, trên dưới Trác gia, ngoại trừ Trác lão, tôi còn không tìm ra được người thứ hai không ghét bỏ mình. Nói như em, có phải tôi cũng nên chết quách đi cho xong đúng không?”
An Tịch Vy mấp máy môi, muốn nói gì đó lại không thốt nên lời.
Hai hàng lệ chảy dài theo đuôi mắt khiến ai kia bối rối thu tay lại, trả cho cô tự do.
“Em nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc phải làm.” Nói rồi, anh quay bước trở ra. Nhìn cánh cửa được đóng sầm lại mà cô lần nữa bật khóc.
***
An Tịch Vy giật mình thức dậy đã hơn tám giờ sáng. Cô nghĩ, là do mấy nay ăn uống không đều độ, lại thêm bị ngất nên mới ngủ nhiều như vậy, vì bình thường cô dậy rất sớm.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lý Huân đứng lóng ngóng ở bên ngoài, khiến cô không khỏi giật mình.
“...” An Tịch Vy gật đầu chào.
Anh ta cúi chào lại cô. “Trác tổng đi làm rồi.”
“...” An Tịch Vy liền ngẩn người ra. Cô đã hỏi gì đâu, sao tự nhiên lại nói với cô chuyện này để làm gì. Là đang nói cô dậy trễ sao? Cô không biết nói gì chỉ gật gật cho qua.
Thấy anh ta vẫn đứng yên cô liền tò mò hỏi. “Anh tìm tôi, có việc gì sao?”
“Không có.” Anh ta thản nhiên lắc đầu. “Tôi chỉ định lên hỏi phu nhân có dùng bữa sáng luôn không? Nhưng không biết phu nhân đã dậy chưa, nên tôi không dám gọi.”
Cô liền nở nụ cười gượng gạo. “Không cần phiền anh vậy đâu.”
“Không phiền. Trác tổng đã dặn dò, tôi nhất định phải chăm sóc phu nhân, nếu không…” Chưa nói xong anh ta đã gãi đầu cười.
An Tịch Vy càng nghe càng thấy ngại. Ăn nhờ ở tạm nhà người ta, còn phải để người ta lên tận cửa gọi xuống ăn. Còn không nói, hôm qua cô còn tỏ thái độ không tốt như vậy…
Vừa dùng bữa xong, chưa kịp thu dọn Lý Huân đã chạy qua.
“Để tôi.”
“Tôi có thể làm được mà.”
Chưa nói dứt lời, anh ta đã thu dọn xong xuôi.
“...” An Tịch Vy không hiểu Trác Phi Vũ đã nói gì mà anh ta lại như vậy. Muốn tìm gì đó để làm cho đỡ ngại, nhưng thật sự chẳng có gì để làm.
“Phu nhân có muốn đi dạo hay mua sắm gì đó không?”
Cô lắc đầu. “Tôi không muốn ra ngoài, mà anh có thể đừng gọi tôi là phu nhân không? Nghe cứ sao sao í.”
Lý Huân nghe cô nói vậy liền cúi gằm mặt xuống. “Lý Huân ngu dốt, mong phu nhân chỉ dạy.”
“...” An Tịch Vy liền bối rối xua tay. “Tôi, tôi. Ý tôi là tùy anh vậy.”
Anh ta ngơ mặt ra gật gật. “Vậy tôi xem phim tiếp nha! Cần gì phu nhân cứ gọi.”
An Tịch Vy gật gật cho qua. Ra sân ngồi một lúc cô lại trở vào.
Lý Huân đang ăn bánh, xem phim, vừa thấy cô đi vào liền phủi tay đứng dậy. “Phu nhân, cô có muốn xem cùng không? Mắc cười lắm.”
“Thôi, tôi thấy hơi mệt.” Cô xua tay từ chối. “Tôi về phòng nghỉ một chút, anh không cần để ý đến tôi đâu.”
Anh ta gật gật lại tiếp tục ôm bụng cười với bộ phim hài hước trước màn hình laptop.
Cứ vậy mà hết một ngày.
Sau bữa cơm tối, vẫn chưa thấy Trác Phi Vũ về. An Tịch Vy lại có phần áy náy, không biết có phải vì chuyện hôm qua khiến anh không vui… Cô nghĩ là do cô đã quá kích động.
***