Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 45: Chỉ trích


Nữ nhân viên chưa kịp tỏ thái độ, Lý Huân đã truyền giọng chạy qua.

“Phu nhân!”

“…” Phu nhân? Cô nhân viên nhìn tháo vát. Không biết phu nhân mà anh ta gọi là ai.

An Tịch Vy liền mừng rỡ khi thấy người quen.

“Phu nhân đến tìm Trác tổng sao?”

Cô lắc đầu cười. “Không phải. Ông nội bảo tôi mang bữa trưa đến cho anh ấy. Nhưng tôi không biết phải hẹn trước mới gặp được.”

“Hẹn trước?” Anh ta liền lườm sang cô nữ nhân viên.

“Trợ lý Huân…” Cô ta bối rối khi bị anh ta nhìn như vậy.

An Tịch Vy liền đưa chiếc túi giữ nhiệt về phía anh ta. “Giờ gặp được anh thì tốt quá! Anh giúp tôi mang lên cho anh ấy được không?”

Anh ta liền từ chối. “Cơm là phu nhân mang tới. Phu nhân phải đích thân đưa cho Trác tổng mới đúng chứ.”

“Không cần đâu. Tôi sợ phiền anh ấy. Hơn nữa, tôi đâu có hẹn trước.”

“Không, không, không. Hẹn trước chỉ là với người ngoài thôi. Còn với phu nhân thì lúc nào cũng được.”

“Nhưng mà…” Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã cúi mời cô.

“Thôi cũng được. Vậy phải phiền anh dẫn đường rồi.”

“Không phiền. Mời phu nhân!”

Trước khi đi anh ta vẫn không quên quay đầu cảnh cáo nữ nhân viên. “Đến chủ tịch phu nhân mà cô cũng dám đắc tội. Cô chết chắc rồi.”

“…” Chủ tịch phu nhân? “Ôi mẹ ơi!” Nhìn theo bóng lưng cô, mà cô ta khóc không ra nước mắt. Cô ta cứ nghĩ, chủ tịch phu nhân mà đến thì phải rầm rầm rộ rộ, ăn mặc phải thật là bất mắc mới đúng. Đằng này một thân một mình, phong cách ăn mặc thì còn bình thường hơn cả chữ bình thường. Còn không nói, cô ta thật sự không biết chủ tịch đã có vợ.



Văn phòng chủ tịch.

“Cốc! Cốc!”

“Vào đi!”

Lý Huân vừa gõ cửa đã nghe giọng anh truyền ra.

“Phu nhân! Mời!”

“Anh không vào sao?”

“Tôi không muốn làm kỳ đà đâu.”

Cô xấu hổ đẩy cửa đi vào.

Trác Phi Vũ vừa ngẩng đầu lên đã không khỏi bất ngờ. “Sao em lại đến đây?”

Cô mỉm cười bước qua. “Ông nội bảo em mang cơm trưa đến cho anh.”

“Ông nội chỉ giỏi bày trò. Sau này em cứ để bà Văn mang tới là được rồi.” Anh thở dài, gấp tập văn kiện lại.

“Tại em thấy không có việc gì làm, cho nên mới… Ờm, em xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

“Không phải.” Anh bước ra kéo tay cô qua sofa. “Sức khỏe em chưa ổn định, cần được nghỉ ngơi. Em đi lại lung tung như vậy, lỡ ngất như lần trước thì sao?”

“…” Cô không nghĩ là anh lại lo lắng cho mình.

Thấy cô không phản ứng gì, anh liền cốc nhẹ lên trán cô. “Suy tư gì vậy?”

“Ờm… Không có. Sau này ra ngoài em sẽ cẩn thận.”

“Vẫn là trẻ ngoan dễ dạy.”

Cô bĩu môi khi bị anh xoa đầu. Cô có phải trẻ con đâu chứ.



Còn chưa mời anh dùng bữa. Cánh cửa đã bất ngờ bị mở toang khiến cả hai đều phải nhìn ra.

Không ai khác là Trác Chí Nam. Hắn ta cứ nhất quyết xông vào gặp anh cho bằng được.

Lý Huân liền cúi đầu cho sự thất trách của mình. “Xin lỗi Trác tổng, tôi sẽ…”

“Trác Phi Vũ, tên ngụy quân tử hèn hạ, xấu xa. Anh có giỏi thì bước ra nói chuyện với tôi nè.”

“Để cậu ta vào.”

An Tịch Vy nghĩ lúc này mình nên tránh đi, nhưng còn chưa kịp mở lời. Trác Chí Nam đã hất tay Lý Huân hùng hổ đi vào.

Theo sau, còn có Trác Chí Hào và Trác Mỹ Hoà.

“Trác Phi Vũ, anh đừng nghĩ mình là chủ tịch thì có thể cậy thế lộng quyền. Ông nội già rồi nên hồ đồ mới nghe lời anh. Nhưng chắc gì hội đồng cổ đông cũng như vậy. Có phải anh đã giở trò bẩn thỉu gì, mới khiến họ răm rắp nghe theo. Đúng không?”

“Cậu vốn dĩ đã có câu trả lời thì cần gì phải hỏi?”

Chuyện là mấy hôm trước, Trác Chí Nam đã gặp riêng một vài cổ đông lớn của công ty, nhờ họ giúp sức, để anh ta có thể trở lại Way, với lời hứa đầy béo bở. Vốn dĩ họ đều đã đồng ý, chẳng biết lý do gì, hôm nay khi đến đại hội cổ đông thì họ lại từ chối gặp, còn chặn hết cuộc gọi khiến anh ta không kịp trở tay.

Trác Mỹ Hoà không bỏ qua cơ hội, liền nắm thời cơ chỉ trích anh. “Phi Vũ, dù gì cháu và Chí Nam cũng là anh em một nhà, cháu có cần phải làm đến như vậy không? Hay chức vụ hiện tại còn chưa đủ khiến cháu hài lòng.”

“Phi Vũ, lần này chú ba thấy cháu quá đáng rồi đó.”

Mặc họ lớn tiếng la hét, chỉ trích, anh vẫn tỏ ra bình thường, cũng chẳng một lời giải thích, như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Mọi người nhìn thái độ của anh ta đi. Cháu thấy không phải quá đáng. Mà là rất quá đáng.” Trác Chí Nam liền nói bồi thêm.

Trác Mỹ Hoà lần nữa nắm thời cơ. “Phải đó. Tuy rằng cháu nắm quyền điều hành Way, không có nghĩa, cháu muốn làm gì thì làm. Lần này là Chí Nam, có phải người tiếp theo bị tống cổ đi là cô và chú hay không?”

“Nói xong hết chưa? Nếu xong rồi, thì chỗ ai nấy về. Văn phòng của tôi không phải là cái chợ. Mặc ai thích đến là đến, thích đi là đi. Hay dạo này, do tôi quá dễ giải, nên ai cũng đều quên mất vị trí của mình rồi.”

***