Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 102: Cơ duyên trong động (1)


Lục Lâm Thiên nhanh chóng leo ra khỏi động đất, bò qua đám cây rậm rạp kia, không khí hơi lạnh bao phủ cả thân thể, làm cho toàn thân cảm thấy thanh tịnh. Dưới chân có hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, ở xa xa có một ít loài hoa kỳ lạ đua nở, lúc này đang là mùa xuân, hương hoa dày đặc thấm vào ruột gan.  

Vài ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, hình thành từng cột ánh sáng màu vàng, sáng tối giao thoa nhau. Xuyên qua cột sáng nhìn thấy cảnh tượng sáng ngời trước mặt, nó ảm đạm trong chốc lát, giống như đang ở không gian khác, tràn ngập khí tức thần bí và tiếng động vật nô đùa nhau.  

Tất cả cảnh vật trong rừng cây lờ mờ, mùi hương hoa cỏ giao nhau, nghe thấy bắt đầu đặc biệt thoải mái, thỉnh thoảng có thành từng mảnh lá rụng lẳng lặng rơi xuống.  

Ngẩng đầu nhìn qua xa xa, bốn phía của rừng cây bị bao phủ trong sơn cốc, mà bên ngoài rừng cây lại có núi cao mọc lên.  

Nhìn chằm chằm vào cảnh trước mặt, Lục Lâm Thiên kinh ngạc, nơi này hẳn là chưa từng có người đi qua, hoàn toàn là bộ dáng thế ngoại đào viên, trọng yếu nhất là, trong sơn cốc này còn có linh khí chỉ có linh giả mới có thể cảm nhận được, nếu như linh giả tu luyện ở đây chắc chắn sẽ được lợi rất lớn.  

– Không biết có đường ra khỏi đây hay không?  

Trong lòng Lục Lâm Thiên phỏng đoán, cẩn thận đánh giá chung quanh, lúc này cũng không biết nên đi đâu.  

Trong rừng cây có không ít động vật nhìn qua Lục Lâm Thiên, đều đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nhưng không dám tới gần, chỉ nhìn chăm chú Lục Lâm Thiên.  

– Xin lỗi, đã đói bụng ah.  

Vuốt bụng không ăn uống mấy ngày, Lục Lâm Thiên nói ra, sau một lát có con thỏ rừng rơi vào trong tay Lục Lâm Thiên, không qua bao lâu có có hương thơm ngào ngạt tiến vào trong bụng Lục Lâm Thiên cùng tiểu Long.  

– Đến ngọn núi kia có đường ra hay không.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào ngọn núi nằm bên ngoài bìa rừng, trong rừng cây tầm mắt bị che khuất, muốn tìm được đường ra thì không dễ dàng, từ trên cao nhìn xuống chắc sẽ dễ dàng hơn.  

Sau khi thu thập một phen, Lục Lâm Thiên tiến về ngọn núi trước mặt, xuyên qua rừng cây, trong rừng cây không có yêu thú gì cả, đều là một ít dã thú bình thường, tại đại lục Linh Vũ, yêu thú linh thú cũng không nhiều lắm, chỉ có ở Tổ Yêu Lâm cùng Linh Hoàng Nhai mới có yêu thú và linh thú khắp nơi, ở đây là địa bàn của chúng.  

Rừng cây nhìn cũng không rộng bao nhiêu, ngọn núi phía trước nhìn thì gần, nhưng Lục Lâm Thiên đi thì không phải như thế, hắn đi cho tới đêm kia vẫn không ra khỏi rừng cây. Lúc này trên bầu trời sơn cốc đã có trăng khuyết mọc lên.  

Đi lại suốt đêm, phía chân trời sáng lên. Chậm rãi, mặt trời xua đuổi ánh trăng rời đi, mà lúc này Lục Lâm Thiên cũng mệt mỏi quá mức khiến hai chân chết lặng.  

– Rốt cục đi tới.  

Sau khi dừng lại ở bìa rừng, Lục Lâm Thiên rốt cục ra khỏi bìa rừng này, nhìn thấy ngọn núi dựng đứng mọc trên mặt đất, xuyên thẳng mây xanh, làm cho người ta sợ hãi thán phục và ngạc nhiên.  

Ngọn núi này khổng lồ, Lục Lâm Thiên đoán chừng diện tích ít nhất cũng vài dặm, có uy vũ khí thôn sơn hà, vách đá như búa bổ ra, nhìn qua rất khó tưởng tượng đây chính là thiên nhiên hình thành.  

– Đi lên xem xét một chút.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm chung quanh, trên ngọn núi này không có đường đi, chỉ có dọc theo các hòn đá lồi lõm chung quanh leo lên.  

Nhìn qua ngọn núi này, Lục Lâm Thiên suy nghĩ chỉ cần lên cao ba mươi mét là nhìn thấy toàn bộ sơn cốc, tuy ngọn núi này dốc đứng, nhưng mà độ cao ba mươi mét lại không thể làm khó hắn được.  

Trên người đã khôi phục một ít chân khí, chân khí run run, mượn nhờ chân khí thân ảnh Lục Lâm Thiên nhảy lên, hắn như thằn lằn bám tường, một đường bay lên, xoay vòng vài cái đã lên cao mười mấy met.  

Những cây đại thụ che trời trong rừng cây đều cao hơn hai mươi mét, Lục Lâm Thiên ngưng lại trên vách đá một lát, lập tức lướt lên cao hơn, hắn nhanh chóng tới độ cao cần thiết.  

Rừng cây đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa xa thì thấy sơn cốc diện tích không nhỏ, quả thật là một địa phương thế ngoại đào viên, bốn phía là dãy núi quay chung quanh, chỉ có ở bên trái là có một con sông nhỏ chảy qua.  

– Đó nhất định là lối ra!  

Có nước sông lưu động, tất nhiên sẽ có lối ra, Lục Lâm Thiên vẫn hiểu điểm này, trong nội tâm vui vẻ, chính mình cuối cùng vẫn tìm được lối ra.  

Lục Lâm Thiên đang muốn xuống dưới, nhưng mà hơi nghi ngờ nhìn qua phía sau mình, đó là một hang động, trong động có tiếng gió gào thét, xem ra có lẽ rất sâu.  

Nhìn qua dấu vết sơn động này, Lục Lâm Thiên cảm giác nhìn chung quanh sơn động, bốn phía bóng loáng, hẳn là có người mở ra.  

– Chẳng lẽ có người đã từng tới đây.  

Lòng hiếu kỳ cho phép Lục Lâm Thiên nên chân khí run run, hắn dựa thế nhảy vào sơn động, trong sơn động này bốn phía đều sáng bóng.  

Do dự một chút, Lục Lâm Thiên đi sâu vào động, qua một lát cửa động từ rộng biến thành chật hẹp, vốn có độ cao hai mét, giờ phút này phải cúi người mới có thể đi qua.  

– Dạ Minh Châu.  

Trong cửa động vốn tối mờ mờ, lúc này ở vách đá chung quanh, cứ mỗi mét là có khảm một viên Dạ Minh Châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những viên Dạ Minh Châu này lớn chừng nắm tay, nếu ở bên ngoài chúng có giá trị xa xỉ.  

Nhìn thấy Dạ Minh Châu ở đây, Lục Lâm Thiên đã có thể xác định, sơn động này tuyệt đối do người làm ra, hơn nữa không phải là người bình thường, người bình thường không có biện pháp mở ra sơn động lớn như thế này, cho dù là vũ giả cũng không làm được, có thể làm được một bước này chỉ có cường giả chân chính mà thôi.  

Lại xâm nhập thêm mười mét, thấy không gian phía trước rộng hơn, cũng sáng lên. Ở trước mặt là một gian thạch thất rộng hai mươi mét, bốn phía bóng loáng như gương, trên đỉnh thạch thất có đính hơn ngàn viên Dạ Minh Châu, làm thạch thất này sáng ngời.  

Trong thạch thất có một cái giường ngọc lóng lánh, trừ thứ này ra, trong thạch thất cũng chỉ có một cái thây khô ngồi trên giường ngọc, cũng không biết chết bao lâu, một thân áo đen bao trùm lấy thây khô, trên đầu lâu thây khô có tóc dài che mặt rất quỷ dị, tràn ngập khí tức âm trầm.  

– Ai vậy, vì sao lại chết ở đây?  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc, người có thể mở hang động này tuyệt đối là cường giả, cường giả như thế vì sao bị chết ở đây.  

Lục Lâm Thiên dò xét thạch thất, cuối cùng đi tới trước thây khô, bên ngoài thây khô còn có một chiếc trữ vật giới chỉ, hẳn là người chết lưu lại.  

Trữ vật giới chỉ, đây là thứ đại biểu thân phận, người có thể mang trữ vật giới chỉ đều không tầm thường, cho dù diện tích không gian nhỏ nhất cũng có giá trị xa xỉ.  

– Nhìn xem có cái gì.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên vui vẻ, túi không gian mà Hỏa Âm Quái lưu lại đã giúp hắn có thu hoạch không nhỏ, trữ vật giới chỉ của cường giả thần bí này tất nhiên sẽ có thu hoạch kinh người.  

Cầm trữ vật giới chỉ vào trong tay, chủ nhân trữ vật giới chỉ đã chết, nhỏ máu nhận chủ xong là có thể mở trữ vật giới chỉ ra.