Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 109: Cản đường ăn cướp (2)


Hiện tại Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể tới thành Vụ Đô lại nghĩ biện pháp, thành Vụ Đô chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nói không chừng đến lúc đó có thể an bài yêu thú đưa mình tới Vân Dương Tông, tốt xấu gì mình cũng là đệ tử nhập môn của Vân Dương Tông.  

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Lâm Thiên bắt đầu đi về hướng đông nam, cũng nghe Bạch Mi trưởng lão đã từng nói qua, trong Sơn mạch Vụ Đô có không ít yêu thú, Lục Lâm Thiên lúc này cũng không thể không cẩn thận.  

– Có mùi thuốc, là dược liệu!  

Nửa canh giờ sau, trong mũi Lục Lâm Thiên ngửi được vị thuốc, trong ngọc giản của Nam thúc cái giới thiệu kỹ càng về dược liệu, Lục Lâm Thiên nhanh chóng phán đoán ra hương vị của dược liệu.  

Vèo…  

Tiểu Long bò xuống người Lục Lâm Thiên, nó bò tới vị trí dược liệu mà Lục Lâm Thiên đã chỉ.  

Qua một lát hương vị linh dược càng rõ ràng, trên sườn núi có một cây cỏ ba lá màu vàng óng cao mười lăm cm xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.  

– Tam Diệp Hồn Thảo!  

Nội tâm Lục Lâm Thiên hơi kinh ngạc, không ngờ lại là một gốc Tam Diệp Hồn Thảo, đây là tài liệu chủ yếu luyện chế đan dược tăng linh khí nhị phẩm, bình thường không dễ dàng tìm được dược liệu này.  

Tiểu Long xoay quanh Tam Diệp Hồn Thảo, nước miếng sắp chảy ra, mắt nhỏ nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, dường như muốn ăn hết.  

– Nhịn một chút, Tam Diệp Hồn Thảo này có hữu dụng với ta.  

Lục Lâm Thiên nói ra, hắn cũng cần luyện ra một ít đan dược tăng cường linh khí, Tam Diệp Hồn Thảo này xem như phù hợp.  

Lúc này Lục Lâm Thiên thu Tam Diệp Hồn Thảo vào túi không gian, cũng vào thời điểm này có hai thân ảnh xuất hiện sau lưng Lục Lâm Thiên.  

– Giao Tam Diệp Hồn Thảo ra đây, chúng ta nhìn thấy nó trước.  

Hai người mặc trang phục màu vàng, tuổi chừng hai mươi lăm, từ khí tức đều là vũ giả Vũ Sĩ.  

Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn qua hai người, khí tức của hai người là Vũ Sĩ ngũ trọng, thần sắc không thay đổi, nói:  

– Tam Diệp Hồn Thảo là ta nhìn thấy trước, cũng là ta đạt được, hai ngươi định cướp sao?  

Hai tên này nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, lập tức quay đầu nhìn chung quanh, dường như đang xem có ai khác không, tên bên trái cầm loan đam giơ lên, nói:  

– Tiểu tử, ngươi là dong binh đoàn nào?  

– Chuyện này có quan hệ gì tới các ngươi sao?  

Lục Lâm Thiên nói, hắn sớm nghe nói qua, tại Sơn mạch Vụ Đô này có dong binh đoàn cỡ lớn thường đánh cướp dong binh đoàn nhỏ, gϊếŧ người cướp của thường xuyên xảy ra, nếu như nói đi một người thì sẽ có phiền toái.  

– Mặt rỗ, xem bộ dáng của hắn hình như không phải dong binh đoàn, rất lạ mặt, chúng ta động thủ thôi!  

Tên bên trái cầm trường côn màu đen nói, trong mắt ánh mắt đầy âm lệ, cảm giác Lục Lâm Thiên không có khí tức gì, tuổi lại thấp, nhìn không vừa mắt.  

– Thiết cầu, chúng ta có chuyện quan trọng trên người, nên đi tìm đại ca, miễn gặp chuyện không may!  

Đại hán cầm đao nói.  

– Không có việc gì, tiểu tử này trên người có túi không gian, thu hoạch có lẽ không ít!  

Tên cầm côn cười nói, chỉ là túi không gian đã trên ngàn kim tệ rồi.  

– Tiểu tử, giao túi không gian ra cho ta, nếu không sẽ chết!  

Tên cầm đao nhìn qua Lục Lâm Thiên, dường như nghi hoặc về Lục Lâm Thiên, một thiếu niên một mình ở trong Sơn mạch Vụ Đô thì quá kỳ quái, hắn cũng xem như lão nhân trong Sơn mạch Vụ Đô này, chút thường thức vẫn có.  

– Túi không gian cho ngươi, các ngươi cũng đừng gϊếŧ ta!  

Lục Lâm Thiên hơi sững sờ, sắc mặt sợ hãi biến sắc, mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức cởi túi không gian bên hông, rụt rè đưa qua.  

– Thì ra là bọc mủ, đưa tới đây, hôm nay Thiên gia tâm tình tốt tha cho ngươi một mạng!  

Tên cầm côn cười cười, đi lên lấy túi không gian trong tay Lục Lâm Thiên, nhìn Lục Lâm Thiên sợ hãi rụt rè và đổ mồ hôi lạnh, tên cầm đao cũng buông lỏng đề phòng, một thiếu niên từ quần áo và trang sức mà nhìn, có lẽ chỉ là công tử ca tiểu gia tộc chạy vào Sơn mạch Vụ Đô chơi.  

– Đây, đừng gϊếŧ ta!  

Lục Lâm Thiên đưa túi không gian ra, mồ hôi lạnh tiếp tục ứa ra, tên cầm côn đắc ý tiếp nhận túi không gian của Lục Lâm Thiên.  

Vào thời điểm này Lục Lâm Thiên cúi đầu xuống, ánh mắt bắn tinh quang, đột nhiên toàn thân sinh ra chân khí mạnh mẽ.  

– Khai Sơn Chưởng, chết đi!  

Một chưởng ấn màu vàng mang theo khí tức cường hãn đánh ra, tên cầm côn ở gần trong gang tấc, khí tức lăng lệ tỏa ra, không gian chung quanh sinh ra tiếng xé gió bén nhọn.  

Phanh!  

Chưởng ấn nện vào bụng tên cầm côn, không gian chấn động, tên đại hán cầm côn phát ra tiếng rên buồn bực ngã ra sau, thân hình bay ngược ra sau mấy mét, miệng phun máu tươi.  

– Coi chừng…  

Tên cầm đao biến sắc, lời còn chưa nói hết, sắc mặt biến thành màu xanh đen, giống như bị bệnh phù thủng, loan đao trong tay mất rơi xuống đất, hai tay thống khổ bụm cổ giống như không cách nào hô hấp, đồng tử dãn ra, lập tức biến thành đυ.c ngầu.  

Bành!  

Tên đại hán cầm đao té xuống đất, thời gian không đến hai giây, lúc này tiểu Long thỏa mãn bò ra.  

– Muốn cướp đồ của ta, còn kém lắm!  

Lục Lâm Thiên nhìn qua tên đại hán cầm côn té xuống đất, chính mình tiên hạ thủ vi cường, xuất kỳ bất ý, cộng thêm tiểu Long chặn đánh gϊếŧ tên này không khó khăn, nếu không phải làm bọn chúng sơ ý, hắn cũng khó đánh hai tên này.  

– Tha mạng ah, ta không dám, tha cho ta đi!  

Tên này bị Khai Sơn Chưởng của Lục Lâm Thiên đánh bị thương, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi, từ thực lực hắn là Vũ Sĩ ngũ trọng, mà Lục Lâm Thiên đã là Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, tăng thêm xuất kỳ bất ý hắn bị thương nặng, nhìn qua đồng bạn té xuống đất, trong nội tâm đã sợ hãi rồi, vốn tưởng rằng gặp phải đồ vô tích sự, không ngờ là một tên sát tinh.  

– Tha cho ngươi, muộn rồi!  

Thả cho địch nhân đường sống, chính là đào mộ cho bản thân mình, Lục Lâm Thiên hiểu rõ điểm này, ánh mắt lạnh lẽo.  

Xùy!  

Đại hán lui ra phía sau, trong nháy mắt này hắn liều mạng bỏ qua thương thế đứng dậy chạy đi, du͙© vọиɠ muốn sống bạo phát!  

– Chết đi!  

Lục Lâm Thiên quát to, chân khí rung lên, hai chân điểm một cái, mặt đất rạn nứt sinh ra khe hở, thân ảnh như diều hâu bắt mồi lao tới, âm thanh xé gió vang vọng đánh thẳng vào tên đại hán này.  

– Ta liều mạng với ngươi!  

Cảm giác sau lưng có tiếng xé gió, cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, đột nhiên quay người, quanh người có cương khí hộ thân hiện ra, đánh ra một quyền, nhưng mà uy lực không mạnh, hắn bị thương nặng, có thể ngưng tụ ra một quyền đã rất không dễ dàng.  

Thần sắc Lục Lâm Thiên trầm xuống, hắn đánh ra một quyền, trên quyền mang theo lực lượng hỏa diễm làm không gian run run, đúng là vũ kỹ Tinh cấp sơ giai Nộ Diễm Quyền.  

Bang bang!  

Hai quyền va chạm vào nhau, đại hán lập tức kêu thảm thiết, cổ tay của hắn đau đớn, thân hình lại lui ra phía sau.  

Lục Lâm Thiên lúc này hóa quyền thành chưởng, dựa thế lao tới, dễ dàng xuyên thấu qua cương khí hộ thân của tên đại hán kia.