Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 115: Lam Linh cường hãn (2)


– Không phải uy hϊếp, chúng ta làm một số giao dịch, chúng ta cùng thả người, thế nào?  

Lam Linh lạnh nhạt nói.  

– Nếu ta không nói thì sao?  

Ánh mắt tên thủ lĩnh đầy âm tàn.  

– Vậy cá chết lưới rách!  

Ánh mắt Lam Linh kiên định, không lùi một bước.  

Thần sắc tên thủ lĩnh run rẩy, nếu mặc kệ lão tam, chỉ sợ không cách nào phục chúng, nhưng trong lòng không muốn tàng bảo đồ chạy mất.  

– Tốt, cùng thả người.  

Do dự một hồi, tên thủ lĩnh nói.  

– Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng thả, cho người đi tới.  

Lam Linh nói, ánh mắt nhìn chung quanh, thần sắc ngưng trọng lên.  

– Một, hai, ba!  

Vừa đếm tới ba thì tên thủ lĩnh thả Triệu Thanh, Liệt Hỏa Yêu Ưng được Lam Linh ra lệnh cũng buông tên tam đầu mục ra.  

Hai người lảo đảo đi về phía trước, cẩn thận đề phòng chung quanh, lập tức lao vào đội hình của mình.  

– Đuổi theo cho ta, gϊếŧ con kỹ nữ này.  

Tên thủ lĩnh hét một tiếng, thân ảnh lao về phía trước.  

– Liệt Hỏa Yêu Ưng, ngăn chúng lại.  

Trong cùng thời gian, Lam Linh ra lệnh cho Liệt Hỏa Yêu Ưng, thân ảnh trốn ra phía sau.  

Triệu Thanh, Lục Lâm Thiên hai người căn bản không cần Lam Linh phân phó, lập tức đuổi kịp, lúc này Lục Lâm Thiên cũng không che dấu thực lực của mình, nếu không trốn thì mình cũng không thoát được.  

– Cạc cạc…  

Liệt Hỏa Yêu Ưng gào thét xông lên, hai cánh mở rộng, trong miệng phun ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm bao phủ khoảng cách trăm mét, tên đại hán to lớn cũng không dám trực tiếp chống lại, lập tức lùi ra phía sau.  

Công kích của yêu thú tam giai không phải tên đại hán to lớn có thể bỏ qua.  

– Ah…  

Lập tức có mấy dong binh tu vị Vũ Đồ bị hỏa diễm của Liệt Hỏa Yêu Ưng bao phủ, lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết, loại yêu hỏa này không phải hỏa diễm bình thường, dùng nước cũng không cách nào dập tắt, nếu không có đủ thực lực, một khi bị trúng phải cũng chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.  

– Đuổi theo!  

Tên thủ lĩnh tức giận, nhưng có Liệt Hỏa Yêu Ưng ở trên không, thực lực thấp căn bản không dám tiến lên.  

Trong nháy mắt này ba người Lam Linh, Triệu Thanh, Lục Lâm Thiên đã chạy xa, Lam Linh gọi Liệt Hỏa Yêu Ưng lui ra phía sau, dường như sử dụng bí pháp nào đó khiến tiêu hao quá nhiều, tuy tiêu hao này không giống như bị trọng thương, nhưng mà cũng sinh ra ảnh hưởng lớn.  

Triệu Thanh càng không cần phải nói, bản thân bị trọng thương, lại mất một tay, tốc độ càng chậm hơn.  

– Sư huynh, ngươi không có việc gì chứ?  

Lam Linh cũng muốn biết thực lực của Lục Lâm Thiên, nhìn thấy Triệu Thanh không tốt, ngược lại thương thế tăng thêm, thần sắc trầm xuống, lại nhìn chăm chằm vào Lục Lâm Thiên.  

– Sư muội, gϊếŧ tiểu tử này, không nên để hắn gây phiền toái cho chúng ta, trên người hắn chắc chắn có tàng bảo đồ, chúng ta đạt được sẽ phát tài.  

Triệu Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, tuy không biết Bạo Lang dong binh đoàn tìm kiếm bảo tàng gì, nhưng đó là bảo tàng, vậy có giá trị xa xỉ rồi, nếu không Bạo Lang dong binh đoàn cũng không liều mạng đắc tội Vạn Thú Tông cũng phải chiếm được tàng bảo đồ.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên lui lại, hắn nhìn chằm chằm vào Liệt Hỏa Yêu Ưng bên người Lam Linh, Liệt Hỏa Yêu Ưng mới là uy hϊếp lớn nhất của mình.  

– Vũ Sĩ lục trọng, dùng tuổi của ngươi thực lực này là không tệ, nhưng mà dường như hơi thấp trong mắt ta.  

Lam Linh nhìn qua Lục Lâm Thiên nói nhỏ.  

– Thật sao, Lam Linh tiểu thư trọng thương, thực lực giảm bớt đi nhiều, thúc dục Liệt Hỏa Yêu Ưng, dường như tiêu hao không ít, không biết Lam Linh tiểu thư còn có thể thúc dục mấy lần?  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ.  

Thần sắc Lam Linh trầm xuống, nếu lúc toàn thịnh tự nhiên không sợ Vũ Sĩ lục trọng, Liệt Hỏa Yêu Ưng cần tiêu hao không ít chân khí của nàng để thúc dục, nếu không Liệt Hỏa Yêu Ưng cũng không nghe lời, mình bây giờ đúng là không thể thúc dục nữa.  

– Vậy sao, nhưng ta nói thế nào cũng không thể lưu ngươi được.  

Lam Linh lạnh nhạt nói một tiếng, chân khí toàn thân run run, điểm chân xuống đất, thả người bay lên giữa không trung, thân thể uyển chuyển xoay tròn, giơ trường kiếm màu xanh da trời lên cao, tá trợ lực xoay tròn, bỗng nhiên đảo tay mang theo âm thanh bén nhọn, một đạo kiếm khí chém tới.  

– Hỏa Ảnh Chỉ!  

Thần sắc Lục Lâm Thiên trầm xuống, thủ ấn biến hóa, năm ngón tay mở ra, năm đạo hỏa diễm nóng bỏng từ ngón tay bắn ra, ở giữa không trung, năm ngón tay đánh thẳng vào mũi kiếm.  

Keng keng…  

Từng hoa lửa bắn ra ngoài, hỏa diễm và kiếm quang va chạm vào nhau, lập tức phát ra tiếng va chạm thanh thúy, mũi kiếm cũng cải biến phương hướng.  

– Võ giả song hệ?  

Lam Linh cả kinh, Lục Lâm Thiên đã thi triển vũ kỹ thổ hệ và vũ kỹ hỏa hệ, đối phương dĩ nhiên là võ giả song hệ.  

Lam Linh thu thủ ấn lại, trường kiếm màu xanh da trời lại rơi vào tay của nàng, nhưng vào lúc này chỉ thấy Triệu Thanh thừa cơ công kích, quyền kình xé gió lao tới, muốn công kích Lục Lâm Thiên.  

– Nộ Diễm Quyền!  

Trong giây lát, một quyền mang theo hỏa diễm nóng bỏng đánh thẳng tới, đánh tới trước mặt Lục Lâm Thiên, cũng vào lúc này, quanh người Lục Lâm Thiên ngưng tụ áo giáp đầy lân phiến.  

Phanh…  

Hai đạo khí kình va chạm vào nhau, một đạo lực lượng khổng lồ trút xuống người Lục Lâm Thiên, nhưng mà có Thanh Linh Khải Giáp, lực lượng to lớn đánh lên Thanh Linh Khải Giáp, hào quang Thanh Linh Khải Giáp lóe sáng, hao tổn một nửa lực lượng.  

Mà vào lúc này, Lục Lâm Thiên thi triển Nộ Diễm Quyền đánh thẳng vào người Triệu Thanh, nếu vào lúc toàn thịnh, một quyền này của Lục Lâm Thiên không khiến Triệu Thanh quá quan tâm, nhưng mà bây giờ đã khác, hắn không thể bỏ qua được.  

– Hỏa Ảnh Chỉ!  

Thủ ấn ngưng tụ, tay phải Lục Lâm Thiên cong lên, thân hình nhảy lên cao, không đợi Triệu Thanh ổn định bộ pháp, năm đạo hỏa diễm từ trên cao công kích xuống.  

Tốc độ Hỏa Ảnh Chỉ vốn cực kỳ nhanh, hiện tại cách nhau chưa tới năm mét, đây cũng là do Lục Lâm Thiên sớm tính toán tốt, dựa vào khoảng cách của Thanh Linh Khải Giáp kéo ra, Triệu Thanh đã lọt vào phạm vi công kích tốt nhất của Hỏa Ảnh Chỉ, uy lực tăng lên rất nhiều.  

XIU….XIU… XÍU…UU!…  

Năm đạo hỏa diễm đánh tới, mang theo âm thanh xé gió vang vọng, trong nháy mắt đã đánh thẳng vào Triệu Thanh.  

Biến hóa đột ngột này làm cho Triệu Thanh hoảng sợ, hắn vội vàng bố trí cương khí hộ thể.  

Xuy xuy xùy…  

Năm đạo hỏa diễm đánh tới trước người, hai đạo hỏa diễm thiêu đốt cương khí hộ thể của Triệu Thanh rạn nứt, trong miệng Triệu Thanh chảy ra một dòng máu tươi, hỏa diễm thứ ba công kích xuống, cương khí hộ thể của Triệu Thanh rốt cục rạn nứt nghiền nát, hai đạo hỏa diễm cuối cùng đánh vào ngực Triệu Thanh.  

Xuy xuy…  

Hai lỗ máu xuất hiện trên ngực, thần sắc Triệu Thanh tái nhợt, đồng tử co rút lại, hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, thân hình vô lực ngã xuống, hắn không ngờ mình lại chết trong tay một Vũ Sĩ.  

– Sư huynh!  

Sắc mặt Lam Linh đại biến, lập tức đến bên người Triệu Thanh, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng cũng bị thương nên tốc độ chậm đi, cho nên không kịp cứu viện.  

Nhìn thấy thi thể Triệu Thanh, Lam Linh thu hồi túi không gian của Triệu Thanh, trong mắt không có bao nhiêu bi thương.