Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 93: Sơn mạch Vụ Đô


Thời gian bảy ngày trôi qua nhanh chóng, lúc này hắn luyện hóa một tia năng lượng cuối cùng biến thành chân khí, trong đan điền khí hải Lục Lâm Thiên, chân khí vô cùng hùng hậu, đã tới điểm tới hạn, chỉ cần đột phá một tia là có thể đạt tới Vũ Sĩ lục trọng.  

– Vậy mà không có đột phá tới Vũ Sĩ lục trọng.  

Lục Lâm Thiên mở hai mắt ra, hắn phun ra một ngụm trọc khí, trong nội tâm rất kinh ngạc, năng lượng cần thiết độ phá Vũ Sĩ lục trọng còn lớn hơn suy nghĩ của mình nhiều.  

Lục Lâm Thiên cũng không có thất vọng quá lớn, hiện tại chân khí của mình đã là Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, chỉ cần ăn một viên Tăng Nguyên Đan thì có thể dễ dàng đột phá Vũ Sĩ lục trọng.  

– Trước không vội vàng đột phá a.  

Lục Lâm Thiên nghĩ trong lòng, nếu lần nữa đột phá đến Vũ Sĩ lục trọng, đến lúc đó ở trước mặt Bạch Mi trưởng lão chẳng biết phải giải thích thế nào, không tới nửa tháng lại đột phá tiếp, đến lúc đó khiến cho phiền toái của hắn không ít.  

Mà Lục Lâm Thiên lúc này cũng nghĩ tới điểm này, chính mình phải như thế nào mới có thể tăng cường tu vị linh khí, linh vũ cùng đột phá mới được, cho dù hiện tại mình tu luyện vũ giả đạt tới Vũ Sĩ cửu trọng, cấp độ linh giả vẫn chỉ là Linh Sĩ nhất trọng, đến lúc đó càng không cách nào đột phá.  

– Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi một hồi a.  

Bạch Mi trưởng lão mở hai mắt ra, trong miệng thổi một tiếng, hai con Nham Thứu lập tức kêu to, chậm rãi đáp xuống một sơn mạch.  

– Trong vùng núi này có không ít dã thú, mọi người vất vả một chút, tìm chít món ăn dân dã, chúng ta ăn no ra lại xuất phát.  

Bạch Mi trưởng lão nói ra, ánh mắt nhìn qua phía Lục Lâm Thiên.  

Mọi người lập tức phân tán ra, Lục Lâm Thiên tìm một nơi không người, lại thả tiểu Long đi ra ngoài kiếm ăn, sau đó bắt một con thỏ rừng nặng mấy cân trở về.  

Một lát sau, mọi người cũng có thu hoạch, bốn vị chấp sự mỗi người cầm về mấy món dân dã, Dương Diệu cầm theo hai con gà rừng.  

Lục Thiếu Hổ, Vương Lương, Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan cũng không có tay không quay về.  

Lục Lâm Thiên dò xét một chút, mọi người cầm theo đủ loại món dân dã, chủng loại cũng không ít.  

Lúc này Lục Thiếu Hổ cùng Vương Lương hai người cũng học Lục Lâm Thiên nướng lợn rừng, bắt đầu đốt lửa, hai người này nướng con gà rừng và thỏ rừng, lại tìm được không ít hương diệp, cũng học rất nhanh.  

Mà Dương Mạn, Dương Diệu hai tỷ muội được Vương Lương giựt giây, cũng tìm chỗ nướng hai con gà rừng, có Vương Lương hỗ trợ, hai nữ cũng không cần tự động thủ.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhưng cũng không nóng nảy, lại thanh lý sạch nội tạng con dã thú của Tần Thiên Hạo, nhưng ngàn vạn không nhổ lông đi, bảo ba vị chấp sự hỗ trợ tìm chút ít củi lửa, bản thân hắn thì đi tìm quanh.  

Sau một lát Lục Lâm Thiên tìm một nơi ngồi xổm xuống, dùng tay cầm một nắm bùn đất đưa lên mũi ngửi, mỉm cười, bùn đất này còn ướŧ áŧ, có màu vàng, đúng là bùn đất mà Lục Lâm Thiên cần tìm.  

Lập tức Lục Lâm Thiên đào không ít bùn đất màu vàng này tới trước mặt mọi người, đây chính là thứ không thể thiếu, mọi người thấy Lục Lâm Thiên tìm nhiều bùn đất như thế đều là kinh ngạc không thôi. Sau đó Lục Lâm Thiên cũng tìm không ít hương diệp về.  

– Lâm Thiên, ngươi lấy nhiều bùn đất thế để làm gì?  

Bạch Mi trưởng lão nói ra, thần sắc nghi hoặc hỏi.  

– Trưởng lão, đây là bùn đất để làm đồ ăn, đợi tí nữa ngươi sẽ biết.  

Lục Lâm Thiên nói ra.  

Nói xong Lục Lâm Thiên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trước tiên lấy hương diệp bọc chung quanh gà rừng và thỏ rừng, sau đó lấy bùn đất bao bọc chúng lại, bao vây lấy hương diệp, cuối cùng biến thành đống bùn vàng.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên làm tất cả, tất cả mọi người càng nghi ngờ.  

– Xong!  

Lục Lâm Thiên cuối cùng đào vài cái hố ra, đem những con gà con thỏ rừng nhét vào bên dưới, cuối cùng trực tiếp đốt lửa ở phía trên  

– Lâm Thiên, đệ làm thế không giống lần trước a,  

Lục Vô Song hỏi.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Lần trước lợn rừng có vị mặn, cơ hồ tất cả có thể nướng lên, nhưng mà những gà rừng thỏ rừng này cũng không có vị mặn, chúng ta lại không có muối, tất nhiên là không thể nướng, vừa rồi ta tìm những bùn đất kia chính là có vị mặn, đến lúc đó vị mặn sẽ dung nhập vào món ăn.  

– Thì ra là thế.  

Mọi người xem như hiểu được, bắt đầu đốt lửa lên, hơn mười phút sau, Lục Lâm Thiên lại đào lên đã đảo một vòng, để tránh cho phía dưới không được nướng chín, sau đó tiếp tục đốt lửa.  

Lúc này ở xa xa, đám người Vương Lương, Lục Thiếu Hổ, Dương Mạn, Dương Diệu đang nướng thịt rừng đã có mùi thơm bay lên, cũng thành khô vàng, bốn người hưng phấn không thôi, bắt đầu cầm lên gặm.  

Mà bốn người vốn hưng phấn lại biến thành khó nhìn, tuy thịt vẫn tỏa hương khí ra bốn phía, nhưng là ăn vào vô vị, căn bản không có mùi vị gì đáng nói.  

Bốn người đều nghi hoặc, rõ ràng phương pháp giống như Lục Lâm Thiên làm lần trước, nhưng mà nướng ra hương vị hoàn toàn khác biệt, bốn người từ nhỏ đều là thiếu gia tiểu thư cơm đưa tới miệng, tự nhiên là không hiểu ảo diệu của đồ nướng.  

– Xong rồi, mọi người ăn đi.  

Cảm giác đã tới lúc thịt chín đều rồi, Lục Lâm Thiên tắt củi lửa, đào bùn đất lên, khối bùn kia lúc này đã cứng rắn, phía trên có khe nứt chằng chịt, mùi thơm từ trong tỏa ra ngoài.  

Phanh!  

Lục Lâm Thiên ném bùn đất xuống đất, khối bùn chia năm xẻ bảy, hương khí tỏa ra các nơi, một con gà rừng mùi thơm mê người xuất hiện trước mặt mọi người, lông vũ trên người gà rừng đã bị bùn đất dính chặt, cùng rơi ra khỏi người con gà.  

– Thơm quá ah.  

Mọi người học bộ dáng Lục Lâm Thiên, cũng ném bùn đất xuống đất, gà rừng và thỏ rừng lộ ra, nhất thời hương khí tràn ngập chung quanh, mọi người nước miếng chảy ròng, không khách khí gặm thịt.  

– Không nghĩ tới làm thế này lại ăn rất ngon, tiểu tử ngươi thật đúng là rất có nghề!  

Bạch Mi trưởng lão nước miếng chảy ròng nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Mấy chấp sự cũng không có khách khí, lần này mọi người đều xuất lực, bắt đầu ăn càng không khách khí ngay cả Độc Cô Băng Lan, Lục Vô Song, Thúy Ngọc ba người cũng chẳng quan tâm dáng vẻ, ăn tới mức mỡ vàng dính đầy quanh miệng.  

Sau một lát, mọi người ăn căng bụng, bộ dáng nuốt không trôi, mà đám người Vương Lương, Lục Thiếu Hổ, Dương Mạn sau khi ăn món ăn vô vị của mình vài miếng thì thật sự ăn không trôi.  

– Hừ.  

Dương Mạn nhìn Vương Lương hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra tia lửa, nếu không phải Vương Lương giựt giây, nàng làm sao phải chịu đói.  

Sau khi ăn xong, Lục Lâm Thiên tìm cơ hội thu tiểu Long thu vào trong tay áo, tiểu Long mỗi lần đi ra ngoài đều có thể tự kiếm ăn.  

– Tốt, chúng ta nên xuất phát thôi, nửa tháng rồi, tiếp qua một tháng chúng ta sẽ tới Vân Dương Tông.  

Bạch Mi trưởng lão nói ra.  

– Bạch trưởng lão, phía trước chính là thành Vụ Đô, chúng ta có nên vào thành nghỉ ngơi một chút hay không, cũng để chuẩn bị vượt qua Sơn mạch Vụ Đô.  

Nữ chấp sự nhìn Bạch Mi trưởng lão nói ra.